"Ông cụ sao? Mỗi ngày gặp nhau." Viêm Viêm nghịch ngợm nói.
"Là ông cụ ruột thịt của con." Thẩm Mặc Thần trả lời.
Viêm Viêm cầm di động, do dự một hồi lâu, trả lời: "Con gặp cha, đã hiện nguy hiểm tính mạng, gặp cha của cha, con lo lắng, sẽ bị mẹ con cho đi gặp cả tổ tông."
Thẩm Mặc Thần bất đắc dĩ cười một tiếng.
Thật sự là có mẹ gì, liền có con trai như thế.
Cách Viêm Viêm nói chuyện giống như đúc Thủy Miểu Miểu.
Thật sự, nhìn người tức giận, lại cảm thấy buồn cười.
"Ông cụ con ngã bệnh, cha đáp ứng con, sẽ bí mật, không cho mẹ con biết, ngoại trừ ông của con, bên phía cha, cũng không cho người khác biết." Thẩm Mặc Thần cam kết.
Viêm Viêm gãi lông mày, trong mắt có chút ướt át, trả lời: "Ông ngoại của con cũng ngã bệnh, lúc ông ấy không có sinh bệnh đối với con rất tốt, cha có thể đáp ứng về sau giúp con đưa ông ngoại ra được không? Con lo lắng, ông ấy sẽ bị Lão Vu Bà giết chết, nhưng mẹ con lại không có năng lực."
"Được, cha đáp ứng con." Thẩm Mặc Thần nói ra, vui mừng giương khóe miệng.
Đứa bé này vẫn rất thiện lương, điểm ấy, so với Thủy Miểu Miểu mạnh miệng mềm lòng, cũng rất giống.
"À, ngày mai mẹ con ra ngoài thăm ông ngoại, con gọi điện thoại cho cha, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê trước cửa ngôi sao Bada tại Ngũ Nguyệt Quốc Tế." Viêm Viêm nói ra.
Thẩm Mặc Thần thu hồi điện thoại di động, nhìn về phía giường bệnh.
Thẩm Ái Quốc mong đợi nhìn anh.
Thẩm Mặc Thần gật đầu cười.
Ông cụ Thẩm an tâm, khóe miệng hơi giương lên, giọt lệ già nua chảy ra.
Bác sĩ chủ trị đi đến trước mặt Thẩm Mặc Thần, báo cáo: "Bệnh tình đã thoát khỏi kỳ nguy hiểm..."
*
Viêm Viêm cầm quà tặng đi ra ngoài.
Thủy Miểu Miểu ở trong phòng bếp rửa chén, nhìn thấy Viêm Viêm tới, nghi ngờ nhìn nó một cái, hỏi: "Tìm tôi có việc sao?"
Viêm Viêm cong đôi mắt lúng liến lên, đưa túi quà trong tay cho Thủy Miểu Miểu, cười hì hì nói: "Mẹ già, cho mẹ."
Thủy Miểu Miểu thăm dò, nhìn về phía quà tặng, hỏi: "Gì vậy?"
Viêm Viêm lấy ra một chiếc áo ngủ tơ lụa màu tím, còn thấp ngực, chẳng qua chỗ trọng điểm đã thêu hoa sen và lá sen, xác thực vô cùng xinh đẹp.
"Tơ lụa, mẹ già, mẹ sờ xem, là con bỏ ra hai ngàn." Viêm Viêm vừa cười vừa nói.
Thủy Miểu Miểu liếc Viêm Viêm một chút, để bát rửa sạch trên giá, lấy gang tay xuống, tựa bên thành bể, như là sáng tỏ, xác định hỏi: "Thằng nhóc con, vô sự hiến ân cần, không phải lừa đảo tức trộm cắp, nói đi, muốn tôi làm gì?"
"Ha ha, hiểu con không ai bằng mẹ, cái áo ngủ này là sản phẩm mới của cửa hàng, muốn mời mẹ già làm người mẫu." Đôi mắt Viêm Viêm óng ánh nói.
Thủy Miểu Miểu cầm áo ngủ trong tay Viêm Viêm.
Tơ lụa, cảm xúc cực kỳ tốt, tuy nhiên quá lộ, tổng thể, cô vẫn thích.
"Biết rồi, con chuẩn bị làm gì?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
"Mẹ đi thay trước, trang điểm xong, con qua phòng kia chờ mẹ." Viêm Viêm vừa cười vừa nói, đi vào gian phòng gần nhất.
Cậu vào phòng, quay người, bám thành cửa, nhìn Thủy Miểu Miểu tiến vào phòng thay quần áo, vội vàng, gửi nhắn tin cho Thẩm Mặc Thần: "CHa già, mau lên QQ, qua thời gian không đợi."
Thẩm Mặc Thần nhìn thấy Viêm Viêm gửi tới, khóe miệng khẽ cười, mở QQ ra.
Viêm Viêm gọi video tới.
Thẩm Mặc Thần nghe.
"Cha già, chút nữa tặng quà cho cha, cha tuyệt đối không được lên tiếng, bị ta mẹ già phát hiện, nhất định con phải chết." Viêm Viêm khẽ nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn bộ dạng cậu nhí nha nhí nhảnh, khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.