Thủy Miểu Miểu đi sau lưng, theo Thẩm Mặc Thần ra ngoài.
Anh đang tính tiền, nhìn sắc mặt căng thẳng, toàn thân tràn ra khí chất mạnh mẽ, thanh toán tiền xong, ánh mắt anh còn chưa tiêu tan lệ khí, anh quay qua Thủy Miểu Miểu ra lệnh:" Lên xe ".
Thủy Miểu Miểu nhìn thấy ánh mắt của anh, đó là một loại tổn thương khi biết người thân của mình đang gặp chuyện.
Nỗi đau này cô hiểu.
Cho nên, vừa rồi cô không nên nghĩ về ông nội của Thẩm Mặc Thần như vậy.
Sinh mạng, là đáng quý.
Thủy Miểu Miểu ngồi vào bên lái phụ, thắt dây an toàn, sau đó nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Anh đang nhìn về phía trước, lái xe.
“ Bây giờ y học rất phát triển, ông nội anh sẽ được chữa khỏi ". Thủy Miểu Miểu nói giọng trấn an.
“ Sợ rằng đây là một vụ mưu sát ". Ánh mắt Thẩm Mặc Thần thâm sâu nói.
Thủy Miểu Miểu ngạc nhiên, nhớ lại chuyện hôm qua anh phanh xe gấp, lớn mật suy đoán nói:" Mưu sát anh và mưu sát ông nội anh đều là một nhóm người sao?"
Tròng mắt Thẩm Mặc Thần vẫn nhìn về phía trước, anh đạp ga để xe lao nhanh về phía trước.
Giọng anh khẳng định nói:" Tôi sẽ cho bọn họ nhận được quả báo ".
Tốc độ xe quá nhanh khiến Thủy Miểu Miểu phải bám vào tay cầm trên cửa xe, suy đoán nói:" Bọn họ muốn mưu sát anh, là vì không muốn anh thừa kế Thẩm thị sao?"
Thẩm Mặc Thần không trả lời, mím chặt môi ánh mắt sắc bén càng lúc càng thâm sâu.
Thủy Miểu Miểu nhìn anh giống như đang thầm đồng ý với câu hỏi của cô, trong lòng trầm xuống, bắt đầu thấy lạnh toát sống lưng.
Cô rất quý trọng tính mạng của mình, dù có chết, cũng phải là chết già.
Cô rất thấu cảm giác có được tình thương của mẹ nhưng sau đó biến thành cô nhi là thế nào.
Cô đơn, tuyệt vọng, một niềm vui cũng không có, động lực sinh tồn cũng không có luôn.
Cô nhớ Viêm Viêm không hề có kinh nghiệm trải qua những điều này.
Thủy Miểu Miểu bật thốt lên:" Tôi không đi đến bệnh viện gặp ông nội anh có được không?"
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần quét về phía cô.
Hiện tại, cô vẫn không muốn gả cho anh, là vì vẫn còn mong đợi quay lại với Dạ Lăng Dật sao?
Điều này, khiến cho anh vô cùng khó chịu.
Thẩm Mặc Thần bá đạo nói:" Sợ là không được ".
Mắt Thủy Miểu Miểu đỏ lên, quay đầu lôi dây an toàn, suy nghĩ gì đó nói:" Nếu như nhóm người đó biết tôi sẽ là vợ của anh, khẳng định sẽ nhanh chóng giết anh, nếu như tôi không cẩn thận cũng bị bọn họ giết, Viêm Viêm..”
Thủy Miểu Miểu liếc nhìn Thẩm Mặc Thần một cái, chống lại đôi mắt đen như mực của Thẩm Mặc Thần.
Viêm Viêm của cô, cô còn muốn chăm sóc thằng nhóc khôn lớn nữa.
“ Ai daa, tai họa do trời, tôi đây thuộc loại sống lâu trăm tuổi, bọn họ chết tôi còn chưa chết đâu ". Thủy Miểu Miểu thay đổi giọng nói.
Nhưng mà, cánh tay đang nắm chặt dây an toàn kia tố cáo cô đang vô cùng run rẩy.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần dò xét nhìn bàn tay trắng nõn kia, ánh mắt ôn nhu vài phần.
Cô không muốn đi gặp ông nội anh, Hóa ra là vì sợ chết.
Mới vừa rồi anh còn thấy tực giận, nhưng giờ nghĩ lại sự lo lắng của cô không phải là không có nguyên nhân.
Mục đích của Thẩm Gia Xương là vì bản di chúc của ông nội anh, không muốn cho anh kết hôn.
Nếu như không hại được anh, sẽ chuyển qua hại ông nội anh.
Nếu như Thẩm Gia Xương biết Viêm Viêm tồn tại, chỉ sợ hai mẹ con sẽ gặp nguy hiểm.
“Muốn thoát khỏi nguy hiểm, chỉ có cách ông nội đem quyền thừa kế trao cho tôi, Thẩm Gia Xương cũng không thể động đến em. Vừa rồi, là tôi nghĩ chưa hết, đúng là em nên về trước. Chờ tôi sắp xếp xong xuôi sẽ để cho em bí mật gặp ông nội ". Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
Thủy Miểu Miểu không nghĩ đến một người gia trưởng, cố chấp như Thẩm Mặc Thần lại nhanh như vậy thay đổi lời nói.
Anh đang lo lắng cô bị liên lụy, sẽ gặp phải nguy hiểm sao?