Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, ngậm miệng, mong chờ anh.
Sao cô nghe câu này như có một tầng ý nghĩ khác?
"Kỳ thật, có chuyện, tôi không có nói cho anh biết." Đôi mắt Thủy Miểu Miểu chuyển động nói.
"Ừm?" Thẩm Mặc Thần liếc nhìn đôi mắt lấp lánh của cô.
Anh thích cô giảo hoạt giống như là hồ ly, sẽ để cho anh cảm thấy cô tồn tại rất chân thực, kéo theo sắc thái của anh.
Anh phát hiện, cô chẳng qua là hôn anh một chút, nhanh tới nắm lấy không kịp, anh liền có cảm giác, trong mắt, dần dần mê mang một tầng ảo tưởng, như là cực quang, sáng chói, xinh đẹp.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được ánh mắt anh nóng rực, càng khẩn trương hơn, tay không tự chủ nắm chặt vạt áo, nói một câu hai nghĩa: "Cái kia, tôi không thích nhà vệ sinh, đừng ở nhà vệ sinh cho tôi lên giường."
Thẩm Mặc Thần cười.
Tiểu hồ ly, rất thông minh.
Anh coi như không có nghe hiểu ý cô không muốn ở chỗ này, là tà ác hỏi: "Vậy sao em giúp tôi tiêu tan?"
Thủy Miểu Miểu khẩn trương liếm môi một cái.
Dù sao cũng không phải lần một lần hai với anh, cô già mồm cái gì?
Thủy Miểu Miểu đặt tay nhỏ của mình ở trong lòng bàn tay của anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của anh, lòng bàn tay nóng khiến cô đều toát mồ hôi.
"Chúng ta trở về."Đôi mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên, nói ra.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô, ánh mắt giống như hai tia X-Quang, có thể xuyên thấu nội tâm của cô.
Thủy Miểu Miểu không thích mình bị nhìn thấu, buông đôi mắt xuống, che khuất cửa sổ tâm linh.
Thẩm Mặc Thần ý thức khả năng cô không nguyện ý, đôi mắt nheo lại, hất tay của cô ra, quái gở nói: "Làm sao? Em sợ Dạ Lăng Dật nhìn thấy?"
"Tôi cùng anh ta đã không thể nào." Thủy Miểu Miểu không cần suy nghĩ nói.
"Là hai người không có khả năng hay là em không muốn?" Thẩm Mặc Thần cao giọng, sắc bén nhìn cô nói ra.
Mới vừa rồi còn yên bình, khi anh tức giận, gió mây biến đổi một sớm một chiều.
Tính cách Thẩm Mặc Thần không ổn định, để cho người ta suy nghĩ không tới.
Thủy Miểu Miểu sợ anh tức giận, trong đầu nghĩ đến câu trả lời hoàn mỹ hơn.
Sự do dự của cô, trong mắt anh, ngược lại xác định tâm tư của cô.
Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng: "Xem ra, chỉ cần anh ta muốn, em sẽ liều lĩnh ở bên cạnh anh ta, tôi cũng không muốn tương lai đội nón xanh."
Thẩm Mặc Thần ngưng sắc mặt, quay người, đi ra ngoài.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút.
Đó là ý anh không cần cô ư.
Vậy Viêm Viêm của cô làm sao bây giờ?
Lấy tính cách tính toán chi li của Thẩm Mặc Thần, anh tức giận, khẳng định cô xong đời.
Cô không thể để cho Viêm Viêm xảy ra chuyện.
Thủy Miểu Miểu lập tức chạy chậm đuổi theo Thẩm Mặc Thần, giải thích nói: "Tôi sẽ không để cho anh đội nón xanh, coi như chính tôi mang, cũng không dám chụp lên đầu ngài."
Thẩm Mặc Thần nghiêm mặt, giải thích của cô, không phải thứ anh muốn nghe, anh bước nhanh về phía trước.
Thủy Miểu Miểu nhanh chóng đuổi không kịp anh, qua kéo cánh tay anh.
Thẩm Mặc Thần tiện tay hất cô ra.
Tay Thủy Miểu Miểu quật vào tường, kêu lên một tiếng đau đớn.
Thẩm Mặc Thần dừng bước, nhíu lông mày, trong mắt lướt qua một chút thương tiếc, xoay người, đi về phía Thủy Miểu Miểu, nắm chặt tay cô, nhìn thấy trên mu bàn tay có chút đỏ lên, trong mắt mang theo tức giận, nói ra: "Lúc đàn ông tức giận, phải hiểu tránh né mũi nhọn, một mực xông lên, bị thương chỉ có chính em."
"Anh vẫn tức giận, tôi bị thương tính là gì?" Thủy Miểu Miểu đỏ mắt, thận trọng đánh giá sắc mặt Thẩm Mặc Thần hỏi.