Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 207: Sinh mệnh cần vận động




Lưng Thủy Miểu Miểu cứng ngắc.

Anh muốn lôi chuyện cũ sao?

Việc xấu quá khứ của cô loang lổ, tùy tiện lôi ra, cô đều chết chắc.

Thủy Miểu Miểu nuốt một ngụm nước bọt, giơ lên nụ cười vô hại, nói đùa: "Không phải nói, sinh mệnh cần vận động sao?"

"A." Thẩm Mặc Thần cười một tiếng, cô thật giỏi làm trò.

"Em đã thích vận động như vậy, đêm nay tôi để em vận động." Thẩm Mặc Thần nói, đến gần cô.

Thủy Miểu Miểu có loại dự cảm xấu, nhìn về phía giám sát trong thang máy, khuyên: "Tường ngăn có mắt, Thẩm tiên sinh, nghĩ lại cho kỹ."

Thẩm Mặc Thần nhìn bộ dạng cô khẩn trương, giống như con thỏ nhỏ, vừa động lòng người lại có một chút đáng giận.

Anh cúi người, cắn môi cô một cái.

Môi của cô mềm mại, giống như là kẹo bông gòn.

Thủy Miểu Miểu kêu lên một tiếng đau đớn.

Thẩm Mặc Thần nhìn xuống bờ môi sưng đỏ của cô, đồng tử tà mị tràn ngập một tầng ảo tưởng.

Anh lúc đầu chỉ muốn trừng phạt cô một chút mà thôi, nhưng phát hiện, hôn lên, liền không muốn buông.

Tay của anh đè lại sau gáy cô, không cho cô né tránh.

Đầu lưỡi linh hoạt vừa đi vừa về phác hoạ cánh mỗi cô, giống như là an ủi đau đớn vừa rồi.

Từ từ, tiến vào trong miệng của cô.

Thẩm Mặc Thần thích quấn lấy đầu lưỡi của cô, để cho cô và anh ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, còn thích, nuốt lấy hơi thở của cô, cũng rót của mình vào trong miệng cô, giống như bản năng của động vật, làm dấu ấn thuộc về anh trong cơ thể cô.

Tham muốn giữ lấy rất mạnh.

Thủy Miểu Miểu bị anh hôn không khí không vào được, dùng sức hô hấp, cũng đều là hơi thở của anh.

Đinh một tiếng

Cửa thang máy mở ra.

Thủy Miểu Miểu lo lắng nhìn về phía cửa,

Mấy người đứng ở bên ngoài thang máy.

Cô và Thẩm Mặc Thần bị vây xem.

Thủy Miểu Miểu đỏ mặt đầy máu, đấm bả vai Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần buông cô ra, đối diện ánh mắt xấu hổ của cô, ánh mắt lạnh mấy phần, hỏi: "Em không tình nguyện sao? Không phải nói thích làm vận động sao? Bây giờ bắt đầu vận động."

"Có người." Thủy Miểu Miểu nhắc nhở.

Người khách uống say ngoài cửa không vui, châm chọc nói: "Làm gái, còn có gì không tình nguyện, đừng nói dùng miệng của cô ta, dùng * của cô ta còn được."

Thủy Miểu Miểu chán ghét nhìn người uống say.

"Ô, còn trừng tôi, cô nàng cay cú." Người đàn ông say rượu đưa tay qua sờ mặt Thủy Miểu Miểu.

Tay còn chưa có đụng phải Thủy Miểu Miểu, đã bị Thẩm Mặc Thần cầm cổ tay.

Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nhìn kẻ đó, động khóe miệng, nói ra: "Anh uống say."

"Buông ra." Người say rượu quát, ỷ vào mình to con, muốn đánh Thẩm Mặc Thần.

Nắm đấm vung về phía Thẩm Mặc Thần.

Trong lòng Thủy Miểu Miểu thoáng qua một tia lo lắng.

Thẩm Mặc Thần dùng ba phần lực, nắm cổ tay người say rượu.

Người say rượu kêu rên một tiếng. Sắc mặt tái nhợt.

Thẩm Mặc Thần buông tay ra.

Người say rượu ôm cổ tay của mình, hoảng sợ nhìn Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần hiện lên nụ cười, vân đạm phong khinh, cằm hất qua cửa.

Người say rượu đau đều tỉnh rượu, biết không phải là đối thủ của Thẩm Mặc Thần, xám xịt rời đi.

Thủy Miểu Miểu nhìn Thẩm Mặc Thần không có việc gì, thở dài một hơi, buồn bực cúi đầu, chạy vào phòng của Sadie.

Mắt đen như mực của Thẩm Mặc Thần khóa bóng lưng Thủy Miểu Miểu lại, giương lên khóe miệng.

Cô vừa rồi, giống như lo lắng cho anh.

Đinh một tiếng

Mặt cửa thang máy khác mở, Dạ Lăng Dật nắm ví tiền từ trong đi ra, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, hỏi: "Cô ấy đâu?"

"Cô ấy? Ai vậy?" Thẩm Mặc Thần rũ đôi mắt, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng hỏi.

Dạ Lăng Dật nhíu lông mày, đôi mắt tĩnh mịch, nhắc nhở: "Cô gái vừa rồi trong phòng bao, phục vụ nói, thấy cô ấy đi xuống cùng anh."