Sadie không khỏi sợ hãi, cho bảo vệ ánh mắt.
Đinh một tiếng, lúc thang máy mở ra, bảo vệ buông Thủy Miểu Miểu xuống, thân thể cao lớn ngăn cửa thang máy.
Thẩm Mặc Thần đi đến trước mặt Thủy Miểu Miểu, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua dấu tay trên mặt Thủy Miểu Miểu, trong mắt lóe lên thương tiếc anh không có phát giác được, lạnh lùng nhìn về phía Sadie, lạnh giọng hỏi: "Cô đánh sao?"
"Nha đầu này là ký giả, mang điện thoại di động vào chụp ảnh, cho nên dạy dỗ chút." Sadie ngượng ngập vừa cười vừa nói.
Thẩm Mặc Thần khẽ cười, trầm giọng nói với Sadie: "Hai loại phương án, hoặc là, cô tự động xéo khỏi nơi này, hai là lấy sức ngang vậy tát mười cái."
Sadie nhíu mày, do dự.
Vừa rồi lúc đăng ký, biết anh họ Thẩm, nhưng còn không biết lai lịch của anh cụ thể, thế nhưng khí thế vương giả của anh, lại khiến người ta không coi nhẹ được.
Sadie cười khan nói: "Cái này không tốt lắm đâu. Nha đầu này là người của Thẩm tổng sao?"
"Người nào?" Thẩm Mặc Thần khẽ cười, đưa tay, ôm eo Thủy Miểu Miểu, kéo cô vào trong ngực của mình, xác định nói: "Người phụ nữ của tôi."
Thủy Miểu Miểu run lên một cái, giống như bị cái gì đụng phải, sinh ra một làn gợn sóng.
Đến bàn tay nắm chặt eo cô, cô đều cảm thấy vô cùng nóng rực, giống như anh không ngừng truyền nhiệt cho cô, làm cho cô cảm thấy an tâm.
Thủy Miểu Miểu rủ đôi mắt xuống, lông mi khẽ run.
Sadie kinh ngạc, đánh giá Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần cho Sadie thời gian xem xét thời thế.
Anh nhìn xuống gương mặt tinh xảo của Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Em là người phụ nữ của tôi, em không phản đối sao?"
"Ừm?" Thủy Miểu Miểu ngước mắt, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, đối diện đôi mắt tà mị thâm thúy của anh.
"Không là người phụ nữ của tôi, tôi có thể không cứu em." Thẩm Mặc Thần ý vị nói, buông tay trên người cô.
Không có nhiệt độ bàn tay anh, trong nháy mắt, cảm thấy lạnh lẽo.
Anh sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?
A.
Lấy tính cách xấu bụng của anh, khẳng định sẽ.
Thủy Miểu Miểu vội vàng nắm chặt tay anh, đặt ở ngang hông mình, đáng yêu nói: "Vâng, lúc nào không phải? Không phải luôn vậy sao?"
Thẩm Mặc Thần vui vẻ nở nụ cười.
Coi như biết lúc này cô mới nói ra như vậy, anh vẫn cảm thấy, Thủy Miểu Miểu trong lòng anh, vô cùng đáng yêu.
Thủy Miểu Miểu thấy Thẩm Mặc Thần cười, trong lòng thở dài một hơi, cũng nheo đôi mắt, toét nụ cười.
Sadie nhìn bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, sắc mặt tái xanh, nói ra; "Nếu như vậy, chỉ sợ, tôi cũng không thể để cho anh mang cô ta đi."
"Để cho giám đốc các người tới gặp tôi." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
"Ngại quá, giám đốc không ở đây." Sadie qua loa một câu, nháy mắt với bảo vệ.
Bảo vệ chuẩn bị tiến lên, giám đốc ngồi chỗ VIP vội chạy đến, nóng nảy nói: "Dừng tay."
Ông ta run rẩy nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, trong mắt tràn đầy sợ hãi, chạy tới.
"Giám đốc, bọn họ là ký giả..." Sadie chuẩn bị nói rõ, vẫn chưa nói xong, liền bị giám đốc quát lớn: "Cô im miệng."
Sadie dừng một chút.
Giám đốc cong lưng, cung kính trước mặt Thẩm Mặc Thần, cười một cách nịnh nọt nói: "Thẩm tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."
"Đi." Thẩm Mặc Thần ngăn ông ta lại, ánh mắt sắc bén lướt qua Sadie, lúc chuyển mắt nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, ánh mắt lại nhu hòa mấy phần, hỏi: "Cô ta đánh em mấy cái?"
Thủy Miểu Miểu nhìn điệu bộ này, giám đốc cũng sợ Thẩm Mặc Thần sao?
Cô thận trọng, giơ lên một ngón.
Thẩm Mặc Thần cầm ngón tay Thủy Miểu Miểu, liếc xéo giám đốc, ra lệnh: "Trả lại cô ta gấp mười lần, tôi không muốn thấy được cô ta trong nghề này."
Cô ta, là chỉ Sadie.