Thủy Miểu Miểu nhìn ra được, Viêm Viêm vẫn để tâm tới nam thần.
Cô nặng nề nhìn Viêm Viêm, nói ra: "Đưa điện thoại di động của con cho mẹ, mẹ đến nói với anh ta."
Viêm Viêm từ từ đưa di động tới, hỏi: "Mẹ già, mẹ thật sự xác định Mặc Quân là kẻ thù của chúng ta sao?"
"Oan gia." Thủy Miểu Miểu xác định nói, nhận điện thoại di động, quét một chút bảng danh sách liên hệ của cậu nhóc, hỏi: "Cái số ghi nam thần này là số của người đó sao?"
Viêm Viêm quyệt miệng gật đầu.
Thủy Miểu Miểu nhìn sang trường học, nói ra: "Con đi vào trước đi, điện thoại di động tối mẹ trả con, con chưa nói cho anh ta biết chỗ chúng ta ở chứ?"
Viêm Viêm tội nghiệp nhìn điện thoại di động, lắc đầu, nói ra: "Điện thoại di động có thể trả con không? Kênh buôn bán không thể rời điện thoại di động."
Thủy Miểu Miểu nghiêm túc nhìn Viêm Viêm, nói ra: "Đi làm đều có ngày nghỉ, cửa hàng của con đóng cửa một ngày có quan hệ gì. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều mở cửa, con có nghĩ tới cửa hàng không? Làm ông chủ, đừng keo kiệt như thế."
"..." Viêm Viêm hô một tiếng xin tha: "Mẹ già."
"Trước đi học đi, vấn đề khác tan học trở về hẵng nói." Thủy Miểu Miểu dứt khoát cho điện thoại vào trong túi.
Viêm Viêm thấy không làm nên chuyện gì, đành phải cụp đầu, quay người tiến vào trường học.
Thủy Miểu Miểu lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại di động của nam thần.
Trước kia, cô nghĩ đến, thuận lợi tốt nghiệp, cô mới có thể tìm được công việc tốt, khả năng nuôi sống Viêm Viêm tốt hơn, tương lai có cơ hội đón ba về chăm sóc, cho nên, cô đối với Thẩm Mặc Thần khúm núm, nhường nhịn khắp nơi.
Nhưng mà nếu như mất đi Viêm Viêm, so với thuận lợi tốt nghiệp trở nên nhỏ bé và không có ý nghĩa.
Thủy Miểu Miểu hạ quyết tâm, gọi điện thoại đi.
Sau ba tiếng, giọng trầm ổn của Thẩm Mặc Thần từ trong điện thoại truyền tới, hỏi: "Lúc này gọi điện thoại tới, là tan lớp rồi sao?"
"Tôi là mẹ Viêm Viêm, Thủy Miểu Miểu." Thủy Miểu Miểu trầm giọng nói.
Thẩm Mặc Thần dừng lại một chút, giọng mềm mấy phần, khẽ cười nói: "Xác thực thay con em sao? Tôi và nó hẹn bốn giờ chiều gặp mặt, em cũng muốn tới sao?"
"Buổi chiều nó sẽ không tới." Thủy Miểu Miểu nói thẳng.
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, nghi ngờ hỏi: "Có ý gì?"
"Nếu như lần trước tôi nói không đủ rõ ràng, như vậy hiện tại tôi nói rõ lại lần nữa, tôi không muốn gả cho Thẩm tiên sinh, xem như có hiệp nghị kết hôn, tôi cũng không muốn.
Chuyện này không có quan hệ gì tới việc con trai tôi đồng ý hay không, nó không thay đổi được ý nghĩ của tôi, cho nên xin anh đừng đến quấy rối cuộc sống của nó." Thủy Miểu Miểu nói lời trong lòng mình ra.
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên lạnh mấy phần, giọng trầm xuống, tính áp bách cảnh cáo nói: "Thủy Miểu Miểu, lạt mềm buộc chặt, vô dụng với tôi."
Thủy Miểu Miểu biết Thẩm Mặc Thần tức giận, thế nhưng, cô cảm thấy lần này, cô nhất định phải nói rõ ràng.
"Tôi không phải lạt mềm buộc chặt, tôi không có tinh lực cũng không có thời gian đi làm những chuyện nhàm chán này, tôi tin tưởng, bằng thân phận của Thẩm tổng, bối cảnh, tướng mạo, xác thực có rất nhiều phụ nữ lạt mềm buộc chặt với anh, anh muốn cưới một người phụ nữ, sẽ có rất nhiều điều kiện tốt, tướng mạo tốt xếp hàng, anh cũng không phải không phải tôi thì không thể, cho nên, về sau coi như gặp mặt, cũng làm như người xa lạ đi, giữa tôi và anh không cần tiếp tục gặp nhau." Thủy Miểu Miểu quyết tuyệt nói.
Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nhìn phía trước, không vui nói ra: "Những lời này, lúc em ở bệnh viện cũng đã nói, không cảm thấy nói nhiều rồi để cho người ta rất phiền chán sao? Vả lại, không có đáng yêu chút nào."