Buổi trưa Lục Tú Nhân mới tỉnh lại.
Bà nhìn thấy Thủy Miểu Miểu nằm sấp cạnh giường, cảm thấy có chút không chân thực, nhẹ tay đặt lên đầy Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu không dám ngủ, chỉ nằm sấp, vội vàng mở to mắt, nhìn thấy Lục Tú Nhân.
Thủy Miểu Miểu hiện lên nụ cười, dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi."
Lục Tú Nhân nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, con gái trước kia của bà.
Lục Tú Nhân nhắm hai mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt chảy ra.
Con gái ruột của bà, vừa về đến, liền chỉ biết đòi tiền, đẩy bà lên mặt đất, bà hôn mê cũng mặc kệ chạy đi.
Bà từ bỏ cô, ngay ngày đầu tiên về đã chăm sóc bà, gánh chịu tất cả tiền thuốc men.
Giờ này khắc này, Lục Tú Nhân mới biết quá khứ mình làm bao nhiêu việc không hợp thói thường.
Thủy Miểu Miểu rút giấy, lau nước mắt Lục Tú Nhân, đùa giỡn: "Mẹ là vì họa được phúc, sau cơn mưa trời lại sáng, sẽ có chuyện tốt phát sinh, mẹ sẽ có phúc."
Lục Tú Nhân nhìn vẻ mặt vui cười của Thủy Miểu Miểu, hơi giương khóe miệng, nước mắt chảy càng nhiều.
Thủy Miểu Miểu lo lắng nhíu lông mày, nói ra: "Mẹ, mẹ chớ khóc, mắt vừa chữa, không thể khóc."
Lục Tú Nhân nhắm mắt.
Thủy Miểu Miểu toét nụ cười, để tay Lục Tú Nhân trong chăn, nói ra: "Mẹ, mẹ nằm yên, con sẽ qua căn tin chuẩn bị cháo tới. Mẹ cần dinh dưỡng."
"Ừm."
Thủy Miểu Miểu đi ra ngoài, điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn là số điện thoại xa lạ, nghi ngờ nghe.
"Alo, ai vậy?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
Đối phương trầm mặc.
"Xin chào." Thủy Miểu Miểu lại chào hỏi.
Đối phương vẫn trầm mặc, loáng thoáng nghe được tiếng đối phương hít thở trong điện thoại.
Thủy Miểu Miểu cũng bất kể là ai, chuẩn bị ngắt điện thoại.
Đối phương nói chuyện.
"Số của tôi còn trong sổ đen của em sao?" Thẩm Mặc Thần âm dương quái khí hỏi.
A, hóa ra là Thẩm Mặc Thần.
Thủy Miểu Miểu khẽ cười.
Cô gãi đầu một cái.
Cô thật sự cũng không muốn tiếp tục gặp Thẩm Mặc Thần, nhưng, hết lần này tới lần khác, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bím tóc còn ở trong tay của đối phương.
"Nếu như tôi nói quên, anh tin không?" Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ nói.
Thẩm Mặc Thần trầm mặc, hiển nhiên là không tin.
"Cái kia, tôi còn có một số việc, cúp trước." Thủy Miểu Miểu thận trọng nói.
"Em dám cúp một chút." Thẩm Mặc Thần không vui nói ra.
"Ngại quá, anh trai, tôi hết tiền." Thủy Miểu Miểu khẩn cầu nói.
"Kéo tôi lại." Thẩm Mặc Thần tức giận suýt ném điện thoại.
"Rồi,." Thủy Miểu Miểu bĩu la một câu, thở dài một hơi, đã trải qua mười lăm giây lịch trình gian tân mưu trí, cuối cùng kéo Thẩm Mặc Thần trở về.
Điện thoại di động vang lên.
Thủy Miểu Miểu nhìn là 10086, nạp 1000.
Ha ha.
Thủy Miểu Miểu khóc không ra nước mắt, Thẩm Mặc Thần quá bá đạo.
Điện thoại di động vang lên lần nữa, là số của Thẩm Mặc Thần.
Vẻ mặt Thủy Miểu Miểu đau khổ, nghe.
"Thật dễ nói chuyện, hiện tại ở đâu?" Thẩm Mặc Thần không vui hỏi.
"Trên đường đi ăn cơm." Thủy Miểu Miểu lập lờ nước đôi trả lời.
"Bây giờ tôi đang ở cửa nhà em, sau mười phút em trở về cũng không có sao chứ." Thẩm Mặc Thần trầm giọng ra lệnh.
Thủy Miểu Miểu banh tròng mắt.
May mắn cô có dự kiến trước, thuận lợi dời chon trai đi.
Thủy Miểu Miểu vuốt sống mũi mỏi nhừ, nói ra: "Thẩm tổng, bây giờ tôi đang Thành Châu, mười phút đồng hồ, hỏa tiễn cũng không có nhanh như vậy, làm sao anh lại tới, mau trở về đi."