Lý Dũng đoạt lấy túi của người phụ nữ kia, vứt trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Cô đừng có càn quấy, chúng ta đã kết thúc."
"Người nào kết thúc, anh chơi bà đây, một trăm đồng cũng không cho, anh nói kết thúc liền kết thúc, anh coi bà đây là mèo bệnh à." Người phụ nữ xông lên, cào mặt người đàn ông.
Người đàn ông dùng tay ngăn cản, cô ta lại kéo đầu người đàn ông đánh.
Thủy Miểu Miểu nhìn đánh nhau, người phụ nữ này tuyệt đối có sức chiến đấu, tính nguy hiểm của chó ngao Tây Tạng, tuyệt đối không nên tai bay vạ gió.
Thủy Miểu Miểu nhanh ấn thang máy.
Người phụ nữ nhìn thấy Thủy Miểu Miểu muốn đi, bắt lấy cánh tay Thủy Miểu Miểu, mắng: "Tiện nhân, cô đừng đi, dám đoạt đàn ông của bà đây, cô ăn no rỗi việc à."
"Không có đoạt." Thủy Miểu Miểu giải thích nói.
"Lý Mạn, cô đừng nháo." Người đàn ông quát.
Hai người đồng thời lên tiếng.
Người phụ nữ trừng người đàn ông một chút, tức giận điên rồi: "Anh còn nói chuyện giúp cô ta, tôi liền đánh cô ta, nhìn anh đau lòng thế nào."
Thủy Miểu Miểu thật muốn nói với anh ta một câu: "Anh em, anh nên ngậm miệng."
Thêm dầu vào lửa, cô chết thảm liệt.
Người phụ nữ hung hãn đánh lên mặt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu cảnh giác ngồi xuống, tránh né, ngẩng đầu nhìn Lý Mạn, nói hòa giải: "Có thể nói chuyện bình tĩnh không? Cho tôi một phút đồng hồ, tôi trả lại cô một sự thật."
"Cô ta nói chuyện giống như chó điên, em không cần để ý." Lý Dũng nói với Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu: "..."
Người phụ nữ bị giận điên lên: "Được, hai kẻ gian phu các người, cùng nhau khi dễ tôi, bà đây không dễ khi dễ."
Lý Mạn nói xong, tay cào về phía mặt Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu tranh thủ thời gian trốn ra sau.
Cửa thang máy lại mở.
Phía sau cô đụng phải một người đàn ông.
Thủy Miểu Miểu không kịp nhìn đụng phải ai, chỉ thấy móng vuốt cào tới,
Cô lập tức dùng tay che mặt.
Móng tay Lý mạn sắc nhọn cào vào cánh tay cô.
Đau.
Thủy Miểu Miểu triệt để tức giận, mắng: "Tôi nói, con mẹ cô có phải thuộc chó điên không."
"Tôi là chó điên, cô là Gà." Lý Mạn cào về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu né tránh không kịp.
Cho là bị cào nát mặt.
Cánh tay Lý Mạn đột nhiên bị người ta tóm lấy.
"Chỉ cần cô dám đụng vào mặt của cô ấy một chút, tôi sẽ đê rcoo táng gia bại sản." Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nói, hất tay Lý Mạn ra.
Thủy Miểu Miểu nghe được tiếng Thẩm Mặc Thần, kinh ngạc quay đầu, đối diện đôi mắt u sâu của anh.
Trong lòng run lên một cái.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Thẩm Mặc Thần cầm cánh tay Thủy Miểu Miểu, nhìn thấy vết máu phía trên, ánh mắt lại lạnh mấy phần, róc thịt Lý Mạn, chất vấn: "Cô cào sao?"
Lý Mạn bị Thẩm Mặc Thần chấn nhiếp, thế nhưng, cô ta cũng không cảm thấy mình có lỗi, hất cằm, nói ra: "Cô ta câu dẫn người đàn ông của tôi trước."
"Cô ấy câu dẫn tôi khi nào? Lý Mạn, cô đừng hồ ngôn loạn ngữ được không?" Lý Dũng chen vào nói.
"Tôi nhìn thấy anh nắm lấy tay cô ta, cô ta dựa vào trong ngực của anh. Tôi tận mắt thấy, làm sao có thể là giả." Lý Mạn quay về phía Lý Dũng quát.
Vừa rồi tâm tư Lý Dũng bất chính, có chút chột dạ, không cách nào giải thích, dứt khoát không nói.
"Mặc kệ cô." Lý Dũng nói xong, đi vào thang máy.
"Anh đừng đi." Lý Mạn đuổi theo.
Thang máy đóng.
Thế giới đều yên lặng.
Thủy Miểu Miểu mới ý thức được, Thẩm Mặc Thần còn nắm cánh tay cô.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh vô cùng nóng rực, nóng đầu cô thấy choáng.
"Vừa rồi cám ơn anh." Thủy Miểu Miểu vặn vẹo cánh tay, ra hiệu anh buông ra.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên tia sáng, chẳng những không có buông ra, ngược lại tiến lên một bước.
Thủy Miểu Miểu lui lại theo bản năng, sau lưng dựa vào tường.