Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 117: Coi trọng anh




Đột nhiên, truyền đến tiếng gõ thủy tinh.

Thủy Miểu Miểu nhìn về phía cửa sổ.

Đồng sự nhíu mày, chỉ cô.

Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, ý thức được âm nhạc đã ngừng một phút đồng hồ rồi.

Cô nhanh trí, vội vàng nói: "Làm một khảo thí nho nhỏ, nếu như một người, bên trong cuộc sống của bạn biến mất một phút đồng hồ, một giờ, một ngày, một năm, đối với bạn có nhiều thay đổi, trong lòng của bạn là tiếc nuối, là tưởng niệm, là điên cuồng tìm kiếm, càng là, thản nhiên xử trí tiếp nhận?

Bởi vì cương vị điều động, hôm nay là một ngày sau cùng Thủy Thủy chủ trì cho các bạn ( tối nay không đề phòng), cám ơn các bạn làm bạn Thủy Thủy một năm rưỡi, phải rời khỏi, còn có chút không nỡ, bất quá, ngày mai sẽ có người chủ trì càng thêm xuất sắc tiếp nhận việc của Thủy Thủy, hi vọng các bạn ủng hộ cô giống như ủng hộ Thủy Thủy.

Tốt, nghe tiếp một cú điện thoại."

Thủy Miểu Miểu nối điện thoại vào.

"Thủy Thủy, cô muốn đi rồi sao?" tiếng một thanh niên truyền tới.

"Thiên hạ, không có bữa tiệc không tan, duyên tụ duyên tan còn tự tại." Thủy Miểu Miểu khẽ cười nói.

"Thủy Thủy, tôi rất thích phong cách cô chủ trì, tuy sắc bén, nhưng mà giống như là cảnh báo, có thể gõ tỉnh người chấp mê bất ngộ." Người thanh niên sùng bái nói ra.

Có thể khi ra đi, nghe được có người khích lệ như thế, là rất vui vẻ.

"Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý nói.

"Thủy Thủy, có một chuyện, tôi không biết nên làm cái gì?

Tôi rất ưa thích một cô gái, nhưng mà, tôikhông xác định cô ta có thích tôi hay không.

Mua bánh mì cho cô ta, cô ta ăn, mua đồ,vật cho cô ta, cô ta cũng dùng, nhưng mà tôi ước hẹn cô ta đi ra ăn cơm, xem phim, cô ta không ra, có ngày, tôi nhìn thấy cô ta hẹn một người bạn cùng phòng đi ăn cơm." tiếng người thanh niên buồn bực truyền tới.

"Nghe qua, cô ta giống như là coi trọng lễ vật của cậu, mà không phải con người cậu." Thủy Miểu Miểu phân tích nói ra.

"Vậy tôi phải làm gì?" Người thanh niên mê mang hỏi.

"Nếu như yêu, thì dùng sức nỗ lực, đã nỗ lực, thì đừng nghĩ đến hồi báo, nếu như không yêu, thì tiêu sái quay người, vì sao cậu không dám hỏi trực tiếp, đó là trong lòng cậu đã có đáp án, Chúc cậu may mắn, gởi cậu một ca khúc, chia tay khoái lạc. Trong đó một câu ca từ là như vậy: Nếu như anh bung dù vì người khác, tội gì bạn phải vì anh chờ ở trong mưa."

Thủy Miểu Miểu cắt đứt điện thoại, lau nước mắt nơi khóe mắt, nở nụ cười, đem hết toàn lực đi khoái lạc.

Từ trong trí nhớ, cô lại khôi phục là Thủy Miểu Miểu sáng sủa cởi mở.

...

Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước, vài phần sắc bén, vài phần không vui, vài phần tiêu sát.

Anh phát hiện, Thủy Miểu Miểu nghe được hai chữ Lăng Dật này thì sẽ thất thố, lần trước thút thít, lần này bệnh loét mũi.

Lăng Dật là người cô quen biết lúc nào?

Sau khi anh rời đi, hay là trước khi anh rời đi!

Ở giữa cô và Lăng Dật là quan hệ như thế nào.

Thẩm Mặc Thần càng nghĩ càng bực bội, gọi điện cho Giang Nam Phong, lạnh giọng hỏi: "Điều tra có tiến triển mới hay không?"

"Có, anh hai, em đang muốn báo với anh, bảy năm trước Hạ Vãn có một vị hôn phu gọi Dạ Lăng Dật, thì ra Dạ Lăng Dật này cũng là thiên tài tài chính Dạ Lăng Dật."

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Có ảnh chụp Hạ Vãn không?"

"Có, một hồi em gởi tư liệu tới cho anh." Giang Nam Phong nói ra.

"Được."

Thẩm Mặc Thần mở máy tính ra, xem bưu kiện, nhìn thấy nội dung điều tra cho, sắc mặt càng ngày càng kém, đôi mắt càng ngày càng thâm trầm.