Lâm Nam Vũ cảm thấy một tia cảm xúc kỳ lạ giữa Thẩm Mặc Thần và Thủy Miểu Miểu, anh ta nghi ngờ hỏi Thẩm Mặc Thần: "Hai người biết nhau?"
"Đâu chỉ quen biết?" Thẩm Mặc Thần không phủ định, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thủy Miểu Miểu, ánh mắt tràn đầy cảm giác áp bách.
Thủy Miểu Miểu sợ câu tiếp theo của anh sẽ lôi người chết.
Dù sao lòng cô bất an, đoạt lấy lời Thẩm Mặc Thần, cười giải thích với Lâm Nam Vũ: "Giáo sư Thẩm là thầy dạy khóa biểu diễn của tôi."
Lâm Nam Vũ hiểu, nói với Thẩm Mặc Thần: "Là Giang Nam Phong kêu cháu đi."
Thẩm Mặc Thần hơi nhíu mày lại, xem như trả lời.
Thủy Miểu Miểu nghĩ, trước đó cô đáp ứng đề nghị của Lâm Nam Vũ bời vì muốn qua Tả Doanh Doanh, tránh ngày sau phiền phức.
Nhưng, nếu như Lâm Nam Vũ là thân thích với Thẩm Mặc Thần, như vậy, cái này là một phiền toái.
"Lâm tiên sinh, có thể nói riêng hai câu không." Thủy Miểu Miểu nói ra.
"Được." Lâm Nam Vũ tốt tính nói.
Thủy Miểu Miểu đi đến chỗ vườn hoa.
Thẩm Mặc Thần tiến sang bên cạnh một bước, cản ở trước mặt cô, hạ giọng, không vui hỏi: "Muốn nói gì?"
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày: "Tôi có lời nói với anh ấy."
"Bây giờ nói." Thẩm Mặc Thần bá đạo yêu cầu nói.
Cái thế giới này tại sao có thể có người bá đạo như vậy!!!
Thủy Miểu Miểu thở ra một hơi, điều chỉnh tâm tình, nâng lông mày lên, hỏi: "Thẩm tổng, không phải bởi vì anh cường thế như vậy, bạn gái trước của anh mới rời khỏi anh chứ?"
Vừa dứt lời, rõ ràng Thủy Miểu Miểu cảm giác được ánh mắt Thẩm Mặc Thần lạnh mấy phần, trở nên lạnh lẽo, như là lưỡi đao.
Anh nhếch khóe miệng, ý vị thâm trường nói: "Ngược lại, tôi cảm thấy trước kia cho cô ấy tự do, cho nên, lần này, là hấp thu giáo huấn lần trước."
Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Thẩm tổng, lời này của anh, nên nói với bạn gái trước, cô thấy khó coi, khi biến thành hình nhân thế mạng.
"Sao mấy đứa không tiến vào." Bà cụ đi ra hô, nhìn thấy cô gái từ một chiếc xe khác đi xuống, liếc qua một chút.
Gầy giống căn cây gậy trúc.
Ân Diêu gật đầu chào bà, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm, gọi: "Bà ngoại."
Bà cụ không có phản ứng, tiến lên, nắm chặt tay Thủy Miểu Miểu, nhiệt tình nói: "Miểu Miểu, mau vào, vẫn đứng ở cửa ra vào làm gì."
Kỳ thật Thủy Miểu Miểu muốn nói rõ ràng với Lâm Nam Vũ, rồi đi.
Bây giờ bị bà cụ kéo vào trong phòng, lại làm bản thân đâm lao phải theo lao.
Lâm Mỹ Quyên nhìn thấy Thủy Miểu Miểu, rất kinh ngạc, không vui nhìn Thủy Miểu Miểu một chút.
Bà ta gọi điện thoại cho Ân Diêu.
Chuông điện thoại di động vang lên tại cửa.
Lâm Mỹ Quyên quay người, nhìn thấy Ân Diêu, cúp điện thoại.
Ân Diêu hơi mỉm với Lâm Mỹ Quyên, ưu nhã gật đầu, gọi: "Dì."
Một người đi theo cô ta tay mang giỏ hoa quả và một bình Laffey 83 năm.
Lâm Mỹ Quyên vừa cười vừa nói: "Dao Dao con có thể tới là được rồi, còn mua đồ qua làm gì."
"Nên mà." Ân xa nói, khiêu khích nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, trong mắt đều là xem thường.
Thủy Miểu Miểu run lên một cái.
Cô tìm ai gây sự sao.
"Đừng để ý đến bọn họ, một bụng dối trá." Bà cụ cười nói, ngồi xuống vị trí hướng Nam, bà để Thủy Miểu Miểu ngồi ở vị trí chiều Đông.
Thẩm Mặc Thần và Lâm Nam Vũ đi vào trong nhà.
Thẩm Mặc Thần nhìn sang vị trí Thủy Miểu Miểu, trực tiếp đi qua, ngồi bên cạnh cô.
Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy một cảm giác áp bách đánh tới, ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, chớpmắt.
Thế nào thì anh cũng không nên ngồi ở bên cạnh cô chứ, cảm giác bọn họ mới là một đôi.