Tô Ánh Nguyệt về phòng tắm rửa xong xuôi rồi mới theo Phúc Quý Ngân ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài, liền đến phòng bên cạnh gõ cửa, cô muốn chào hỏi Tần Mộ Ngôn một tiếng.
Cô gõ cửa một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Ngay khi cô đang định rời đi thì cửa phòng mở ra.
Người mở cửa không phải là Tần Mộ Ngôn cũng không phải là Bạch Tuấn Kiên mà là một người đàn ông cao lớn.
Lúc này, người đàn ông đó đang mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt, dáng vẻ lười biếng và thiếu kiên nhẫn, “Có chuyện gì sao?”
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông này mất một giây.
Sau đó, cô nhanh chóng nói lời xin lỗi, “Xin lỗi, tôi đã gõ cửa nhầm phòng.
”
Người đàn ông lạnh lùng liếc cô rồi đóng sầm cửa lại.
Tô Ánh Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc với tình huống vừa rồi.
Tình thế đêm qua rất gấp, cô lại vội vàng trở về phòng vào sáng hôm nay, hơn nữa cửa phòng của khách sạn này lại giống nhau như đúc…
Khiến cô gõ nhầm phòng.
Cô bất lực thở dài, “Chẳng lẽ, phòng của Tần Mộ Ngôn…là ở bên phải của chúng ta sao?”
Khi cô quay lại thì nhận ra Phúc Quý Ngân đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt.
“Ánh Nguyệt, vừa rồi là…Vương Khải!”
“Anh ta là ai?”
“Là nam thần của tớ! Nam diễn viên Vương Khải!”
Phúc Quý Ngân hào hứng nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, “Mục đích chuyến đi này của tớ là để gặp anh ấy đó!”
“Anh ấy sẽ là người phát ngôn cho kỳ nghỉ lễ ở khu vui chơi giải trí công viên gần bờ biển Sea Paradise năm nay đấy! Vậy nên những ngày này, anh ấy hoạt động ở đây khá thường xuyên!”
Giọng Phúc Quý Ngân run lên vì phấn khích, “Thật không ngờ, Vương Khải lại ở phòng ngay bên cạnh chúng ta!”
“Quả nhiên anh ấy đẹp trai hơn nhiều khi không trang điểm!”
“Dáng vẻ ngái ngủ của anh ấy đẹp đến mê mẩn lòng người!”
Tô Ánh Nguyệt trợn tròn mắt, “Tớ không cảm thấy thế!”
So với Tần Mộ Ngôn, anh ta còn kém xa.
Nói xong, cô đẩy tay Phúc Quý Ngân ra, tiến về trước cửa phòng của Tần Mộ Ngôn, gõ cửa.
Sau khi gõ cửa hai lần, cánh cửa mở ra.
Bạch Tuấn Kiên đứng cười ở cửa, “Phu nhân đến chăm sóc ngài ấy sao?”
“Tôi biết ngay phu nhân là người lương thiện, nhất định sẽ về chăm sóc cho chồng mình mà!”
Tô Ánh Nguyệt “…”
“Tôi đến đây chỉ là để chào hỏi chút rồi đi chơi ở Sea Paradise!”
Bạch Tuấn Kiên “…”
“Đi chơi cẩn thận!”
Giọng nói trầm thấp của anh vang ra từ bên trong.
Từ những khoảng trống bên cạnh Bạch Tuấn Kiên, Tô Ánh Nguyệt có thể quan sát thấy một cách rõ ràng rằng người đàn ông ấy đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa một cách duyên dáng.
Cao quý và điềm tĩnh.
Chỉ với hình bóng đó thôi cũng đủ khiến trái tim của cô loạn nhịp.
Nhận định của cô đã đúng.
Anh ấy đẹp trai hơn Vương Khải gấp nhiều lần.
“Anh cũng chú ý giữ gìn thân thể, đừng làm việc quá sức!”
Dứt lời, cô rời đi cũng Phúc Quý Ngân.
Nhìn thấy bóng lưng cô nơi thang máy, Bạch Tuấn Kiên thở dài đóng cửa, “Tôi còn tưởng vì thấy ngài đang bị thương, phu nhân sẽ cảm thấy thương xót cho ngài mà sẽ không ra ngoài chơi, ở đây chăm sóc cho ngài nữa chứ!”
“Kết quả là phu nhân rời đi không chút do dự!”
Anh dựa vào ghế sofa, nhàn nhạt nói, “Tôi vẫn còn chưa đau đến mức nói cô ấy ở lại chăm sóc mình!”
“Hơn nữa, tôi cũng mong cô ấy có thể được đi đây đi đó nhiều một chút!”
Bạch Tuấn Kiên bĩu môi, “Nhưng chẳng phải vừa rồi.
.
ngài cũng rất mong chờ phu nhân ở lại sao…?”
Tần Mộ Ngôn hơi dừng tay cầm văn kiện lại.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tuấn Kiên với đôi mắt không đáy kia, “Vậy sao?”
Ánh mắt của anh quá nguy hiểm khiến cho Bạch Tuấn Kiên nhanh chóng cúi đầu, “Không…không…”
Sau khi nhìn thấy phản ứng đó của Bạch Tuấn Kiên, anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc văn kiện.