Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 82: Đâm Vương Gia






Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh, lạnh lùng nói: “Hồi phủ cùng bổn vương đi, chuẩn bị một chút rồi theo bổn vương tiến cung, Hoàng Thượng và Hoàng hậu muốn gặp ngươi.”
“Hoàng Thượng và hoàng hậu muốn gặp ta ư? Tại sao?”
Vân Nhược Linh giật mình.

Trong trí nhớ, nguyên chủ thậm chí chưa từng gặp qua Hoàng đế.
Phụ thân của nguyên chủ nói nàng cần giám sát Sở Diệp Hàn, nói mọi hành vi cử chỉ của Sở Diệp Hàn lại cho hẳn ta, sau đó hẳn ta sẽ nói lại cho Hoàng Thượng, làm như vậy chính là cống hiến cho Hoàng thất.
Có nghĩa là, nàng chính là quân cờ được Hoàng đế và Vân Tương sắp đặt bên cạnh Sở Diệp Hàn để giám sát.

Giờ Hoàng đế bất ngờ truyền nàng vào cung, chẳng lế muốn hỏi bí mật của Sở Diệp Hàn sao?
Vậy nàng phải đối đáp thế nào bây giờ?
Tình huống bây giờ rất khó quyết định.
Nàng phản bội Sở Diệp Hàn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng nếu dám không nghe lời Hoàng đế, càng chẳng tốt lành đi đâu được.
Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh chăm chú, giọng nói lạnh băng: “Mấy người Hoàng Hậu biết mặt ngươi khỏi rồi thì đều ngạc nhiên vô cùng, muốn gặp ngươi xem thử.

Về phần Hoàng thượng vì sao muốn gặp… ngươi cần gì biết rõ cố hỏi đâu?”
Nói xong, hẳn lạnh nhạt đi trước, toàn thân tản ra sát khí mãnh liệt.
‘Vân Nhược Linh nhấc váy đuổi kịp: “Sao ta biết được Hoàng thượng triệu kiến ta làm gì chứ? Lúc trước ta cũng chưa từng gặp ngài ấy bao giờ.

Nếu có nguyên nhân gì mà nói, chắc chắn là liên quan đến ngươi.”
Nàng không muốn Sở Diệp Hàn hiểu lầm mình.
Nếu nàng vẫn tiếp tục làm quân cờ của Hoàng đế thì Sở Diệp Hàn sẽ hận chết nàng, sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ nàng.

Bằng sự tàn nhẫn của người sẵn sàng thí huynh soán vị như Hoàng đế, nếu nàng giúp hẳn ta vặn ngã Sở Diệp Hàn thì hẳn cũng sế không để nàng sống yên.

Dù sao nàng biết nhiều bí mật như vậy, lại là người bên cạnh Sở Diệp Hàn, sao Hoàng đế có thể thật sự tin tưởng nàng được.
Vậy nên nàng quyết định không nói bí mật của Sở Diệp Hàn cho Hoàng đế, tạm lừa dối một chút quá quan đi, được bước nào hay bước đó.
Thấy dáng vẻ Vân Nhược Linh như không biết gì cả, Sở Diệp Hàn quay phắt lại, nằm căm nàng lên, cười lạnh nói: “Đừng giả bộ ngây ngốc vô tội trước mặt bổn vương, bổn vương cảnh cáo ngươi, lát nữa gặp Hoàng đế nên nói cái gì, không nên nói cái gì phải hiểu cho rõ.”
Cảm Vân Nhược Linh bị siết phát đau.
Ngón tay Sở Hàn như kim châm, mạnh mẽ đâm vào cẵm nàng, lại như kìm kẹp muốn bóp nát cắm nàng.

Nàng đau đến mức hai mắt phiếm lệ.
Vân Nhược Linh tức giận trợn trừng mắt, ánh mắt người trước mặt cuồng bạo vô cùng, lại lạnh như băng đá, trong mắt chỉ chứa đầy sự chán ghét với nàng.
Nàng hậm hực nghiến răng, tưởng nàng không ghét hẳn sao?
Hắn khinh người quá đáng, năm lần bảy lượt ra tay với nàng, lửa giận trong lồng ngực dâng trào, nàng dùng ánh mắt như thú hoang trừng hắn, thoáng cái, trong tay nàng đã xuất hiện một ống kim tiêm.
Nàng cầm kim tiêm nhảm thẳng đùi hắn, nhanh chuẩn đâm xuống, đồng thời bấm đẩy nước thuốc vào.
“AI” Sở Diệp Hàn bị đau kêu lên một tiếng, buông lỏng bàn tay đang siết cằm nàng ra.

Trong khoảnh khắc, Vân Nhược Linh chợt bắt lấy tay hẳn, hung hăng cắn mạnh!
“Đáng chết!” Lại một cơn đau buốt tận tâm can.
Sở Diệp Hàn cảm thấy mu bàn tay sắp bị Vân Nhược Linh cắn thủng rồi.
‘Đùi hắn vừa tê vừa ngứa, như có ngàn vạn con kiến đang gặm cần trên người hẳn vậy, đau đến mức gương mặt tuấn tú kia cứng đờ.
Mà Vân Nhược Linh vẫn cắn chặt mu bàn tay hẳn không chịu buông, hẳn bắt gặp ánh mắt của nàng, ánh mắt kia như nàng có thù giết cha với hẳn vậy.

Cuồng bạo phẫn nộ, ánh lửa trong mắt hừng hực.

Răng nanh của nàng vừa nhỏ vừa bén, hận không thể cắn tay hẳn thành mảnh nhỏ.
“To gan, ngươi cũng dám tập kích bổn vương ư!” Sở Diệp Hàn nổi giận gầm lên, phất tay tung một chưởng đánh bay Vân Nhược Linh đến trước mặt gã sai vặt dẫn ngựa, đồng thời dùng nội lực chấn văng ống kim tiêm trên đùi ra ngoài.