Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 247: Không Thể Nói Theo Logic Như Vậy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Ánh Nguyệt và Lạc Vân Trạch cùng đưa bố mẹ Lạc Hân đến khách sạn.

Cơ thể của mẹ Lạc Hân không được tốt, thời điểm ở nhà họ Tân, bà ta một mực cần răng chịu đựng, vừa ra khỏi nhà họ Tân, bộ dạng mẹ Lạc Hân đã giống như quả cà xì hơi vậy, suy yếu không còn hình dáng.

Bây giờ Lạc Hân vì Tô Ánh Nguyệt cho nên biến thành dáng vẻ đó, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cô cần thiết trợ giúp mẹ Lạc Hân thay cho Lạc Hân.

Thế là Tô Ánh Nguyệt không ngừng bưng trà rót nước cho mẹ Lạc Hân ở trong khách sạn.


“Tô Ánh Nguyệt, đừng gấp gái Mẹ Lạc Hân dựa ở trên đầu giường, nhẹ nhàng vuốt vuốt nơi ngực nói: “Tôi đây là bệnh cũ, nghĩ ngơi một lát là tốt.”
“Thân phận cô cao quý như vậy, đừng có chăm sóc tôi, sế rơi mất giá trị bản thân cô đó.”
Lời nói này để cho cả người Tô Ánh Nguyệt ngừng lại một chút.

Một lát sau, Tô Ánh Nguyệt thở dài nói: “Bác gái, đừng nói như vậy”“
“Mặc dù cháu là vợ của Tân Mộ Ngôn, nhưng mà cháu cũng là bạn của Lạc Hân”
“Cháu chăm sóc ngài là điều tất nhiên”
Nâng lên Lạc Hân, mẹ Lạc Hân càng ho khan dữ dội hơn.

“Đứng lên”
Lạc Vân TRạch ở một bên lạnh lùng nhìn Tô Ánh Nguyệt, âm thanh trầm thấp lạnh lùng nói: “Mẹ của tôi là do đau buồn quá mức, nghỉ ngơi một lát là tốt”
“Cô đừng có vướng chân vướng tay ở đây”
Dứt lời, cậu bé lạnh lùng liếc mắt, xoay người mở cửa phong ra: “Đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt mím môi.

Hành động của Lạc Vân Trạch để cho cô cảm thấy không thoải mái.


“Tô Ánh Nguyệt, cô trở về đi.”
Mẹ Lạc Hân dựa ở đầu giường, tiếp tục mở miệng nói: “Đều đã trễ thế này rồi, cô cũng không thể ăn cơm ở đây chứ?”
Nói xong, mẹ Lạc Hân nhìn Lạc Vân Trạch: “Đưa Tô Ánh Nguyệt trở về được sao?”
“Vâng.”
Lạc Vân Trạch bĩu môi: “Không cần mẹ nói thì con chắc chẳn cũng sẽ đưa cô ta trở về.”
Dứt lời, cậu bé khinh thường nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Nói thế nào.

cũng là người phụ nữ gầy yếu, coi như tôi chán ghét người nhà họ Tân nhưng mà tôi sẽ không mặc kệ cô.”
Cậu bé mở cửa phòng, nhìn Tô Ánh Nguyệt lần nữa: “Xin mời”
Lời đã nói đến mức này, Tô Ánh Nguyệt cũng không tiện ở lại nơi này.

Cô nhìn mẹ Lạc Hân, thở dài một hơi rồi nói: “Bác gái.”
“Cháu biết có vài lời không phải để cháu nói, nhưng mà cháu vẫn muốn nói.”
“Mặc dù Tân Nam Phong không phải là người quá biết nói chuyện, cũng rất cổ quái.

Nhưng mà cậu ta chủ động đưa ra chuyện muốn cưới Lạc Hân, cũng là câu jta chủ động vì Lạc Hân mà tranh cãi với người trong nhà.”

“Hơn nữa, vấn đề cổ phần mà các người quan tâm, kỳ thực không phải Tân Nam Phong vì cổ phần cho nên mới cưới Lạc Hân, mà là chồng của cháu sợ bố mẹ Tân Nam Phong không đồng ý, khó xử cậu †a cho nên hứa hẹn, phải dùng 10% cổ phần xem như là món quà hôn lễ của Tân Nam Phong.”
“Không có chuyện Tân Nam Phong vì tiền nên mới cưới Lạc Hân.”
Tô Ánh Nguyệt đặc biệt theo tới đây chính là để giải thích chuyện này với người nhà họ Lạc.

Dù sao, Tân Nam Phong sẽ không chủ động giải thích, Tân Mộ Ngôn lại càng không thế đuổi tới, cho nên chuyện này chỉ có thể để cô làm.

“Coi như anh ta không phải vì tiền, vậy bố mẹ của anh ta thì sao?”
Lạc Vân Trạch liếc mắt nói tiếp: “Còn không phải là vì tiền?”
“Hơn nữa, lời mà mẹ của anh ta nói, đó là tiếng người hay sao?”
Tô Ánh Nguyệt cần môi: “Thế nhưng mà người Lạc Hân gả chính là Tân Nam Phong.”
“Không thế nhìn bố mẹ để đánh giá một đứa bé chứ?”

Bọn họ và cô cũng mới gặp mặt nhận biết ở nhà họ Tân hôm nay..