Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 240: Con Của Em Không Có Chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hiện trường đóng phim hỗn loạn tưng bừng.

Một đám người vây quanh Tô Ánh Nguyệt vào giữa.

Kèm theo giọng nói quan tâm của đám người, còn có tiếng gào thét thảm thiết của Tô Ánh Nguyệt.

Trong bụng Tân Mộ Ngôn chìm xuống.

Anh sải bước đi qua Tô Ánh Nguyệt trên giường đang dùng hai tam ôm chặt đầu lại, âm thanh khàn khàn đau đớn: “Đau quá.”
Có mấy nhân viên công tác tiến lên muốn xem xét trạng thái của cô, nhưng lại bị cô mất lý trí hung hăng bắt lại cánh tay, căn một cái.


Đám người tốn rất nhiều công sức mới đưa cánh tay của nhân viên kia ra khỏi trong miệng của Tô Ánh Nguyệt.

“Trên cánh tay của nhân viên công tác kia suýt chút nữa đã bị cắn rơi mất thịt, nhìn thấy vết thương mà giật mình Tô Ánh Nguyệt bây giờ hoàn toàn chính là một người điên rồ.

Không người nào dám tới gần cô.

Tất cả mọi người đều lui ra khoảng cách hai mét.

Bác sĩ trong bệnh viện mang theo dụng cụ xông lại nói: “Tiêm thuốc an thần cho cô ta.”
“Không được phép”
Tân Mộ Ngôn đưa tay ngăn cản bác sĩ, nhấc chân đi về phía Tô Ánh Nguyệt.

“Anh Tân!”
Lâm đ*o đưa tay bắt được cánh tay của Tân Mộ Ngôn: “Đừng đi qua”
“Ánh Nguyệt cso thể là nhập vai diễn quá sâu, cho nên bây giờ cô ta rất nguy hiểm”
Tân Mộ Ngôn nhàn nhạt hất cánh tay của Lâm đ*o ra: “Không có chuyện gì”
Dứt lời, anh đi chậm rãi về phía cô.

Trên giường bệnh, Tô Ánh Nguyệt cẩn thận đặt đầu ở giữa hai đầu gối, hai tay liều mạng nầm lấy tóc, gõ đầu: “Đau chết mất…”
“Tô Ánh Nguyệt.”
Tân Mộ Ngôn thở dài một hơi, ngồi xuống trên mép giường.


“Cách xa tôi ra một chút.”
“Cách xa tôi ra một chút.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên rống: “Đừng đụng tôi!”
Âm thành khàn khàn của cô khiến cho trong mắt của Tân Mộ Ngôn lóe lên một tia đau lòng.

Một giây sau, anh đưa cánh tay ra tới trước mặt của cô rồi nói: “Quá đau thì cần đi”
Anh vừa dứt lời, Tô Ánh Nguyệt đã trực tiếp cắn lên.

“Anh Tân”
“Tiên sinh”
“Cậu ba Tân”
Trong lúc Tô Ánh Nguyệt cắn cánh tay của Tân Mộ Ngôn, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khiếp sợ.

Bạch Tuấn Kiên và Lâm đ*o theo bản năng muốn xông lên.

Đau đớn kịch liệt đế cho Tân Mộ Ngôn nhíu lông mày lại.

“Tất cả đừng tới đây!”

Cô vội vàng nhả hàm răng ra Trên tay của Tân Mộ Ngôn đã bị cô cắn ra một dấu máu lớn.

“Em..”

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, nhìn cánh tay anh, trên mặt cô đầy vẻ tự trách: “Sao lại anh không né chứ.”
“Anh tự nguyện.”
Tân Mộ Ngôn cười nhạt, trên mặt không có nửa điểm trách móc.

Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô rồi hỏi: “Đau ở đâu?”
“Ở đây”
Tô Ánh Nguyệt chỉ vào vị trí đỉnh đầu: “Vừa rồi em.”
“Nghĩ tới một chút chuyện trước kia, em muốn nhớ lại thêm một chút thì bắt đầu đau.”
Cô không nghĩ tới răng cô chỉ muốn nhớ lại một chút ký ức đã xảy ra, thì đầu của cô sẽ đau đến mức khiến cho cô mất cả lý trí.

Tân Mộ Ngôn đau lòng kéo cô vào trong ngực nói: “Từ từ sẽ đến.”
Sự ôn nhu của anh để cho trong lòng Tô Ánh Nguyệt ấm áp đến rối tinh rối mù lên.

Cô theo bản năng úp mặt vào trên vai của anh, dùng âm thanh chỉ có anh mới có thể nghe được nói.

“Em nhớ ra rồi.”
“Con của em không có chết.”.