“Mà Lạc Hân lại đã từng là bạn thân của Lục Tử Dao?”
“Chuyện này cũng… quá máu chó đó chứ?”
Ngay lúc Tô Ánh nguyệt cảm khái thì xe đã đến bệnh viện tâm thần.
Bạch Tuấn Kiên vội vàng xuống xe mở cửa ra: “Anh Tân, cô Tô, mời xuống xe.”
Tân Mộ Ngôn gật đầu một cái, đi vòng qua xe để mở cửa xe cho.
Tô Ánh Nguyệt, sau đó cong cánh tay lên.
Tô Ánh Nguyệt thuận thế kéo lại cánh tay của anh, hai người bọn họ cùng một chõ tiến vào bệnh viện tâm thần.
Vừa vào cửa, một mùi ngột ngại khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút không thở nổi.
Cô có chút đau đầu.
Mọi thứ nơi này để để cho cô cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Nhưng mà khi cô thật sự nghiêm túc nhớ lại lúc nào cô tới đây, thì đầu cô sẽ bắt đầu đau nhức.
“Anh Tần, anh rốt cuộc đã đến đây”
Hai người bọn họ vừa mới vào cửa, một người đàn ông trung niên đã ra đón.
Người đàn ông hết sức ân cần nói: “Chúng tôi đã đợi hai người rất lâu”
Chờ người này đến gần, Tô Ánh Nguyệt mới nhìn rõ gương mặt của ông ta.
Cô bỗng nhiên mở to hai mắt: “Tống đạo diễn?”
Người đàn ông trung niên trước mặt này không phải ai khác, chính là tổng đạo diễn quay chụp phim truyền hình “Tóc trắng như tuyết” cho.
Tô Ánh Nguyệt trước kia, Lâm đ*o.
“Ánh Nguyệt.”
Lâm đ*o cười híp mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt: ‘Chúng ta lại gặp mặt”
*Tại sao ngài lại ở đây?”
“Một người tổng đạo diễn lại đến bệnh viện tâm thần?”
“Tại sao tôi lại ở đây.
Lâm đ*o nhíu mày nhìn Tân Mộ Ngôn và hỏi: “Anh Tân còn chưa nói với Ánh Nguyệt sao?”
“ừ”
Lâm đ*o lúc này mới vỗ ót một cái, bắt đầu giới thiệu cho Tô Ánh Nguyệt: “Gần đây chúng tôi làm một kế hoạch quay chụp, gọi là khoảnh khäc đẹp nhất, là một bình đài để cho mỗi người diễn viên đều có thể bày ra bản thân họ”
“Hạng mục này là do anh Tân đầu tư, yêu cầu diễn viên tại tràng cảnh chỉ định dùng kịch bản có sẵn, ngẫu hứng biểu diễn một đoạn, sau đó sẽ phóng lên trên mạng, để đám dân mạng nhận xét diễn kỹ”
“Cuối cùng đấu tranh ra diễn viên biết biểu diễn nhất.”
Nói xong, ông ta còn vỗ vỗ bả vai Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, chờ lát nữa cô cần phải biểu diễn cho thật tốt, cố gắng cơ hội này”
“Không nên phụ lòng mong đợi của anh Tân dành cho cô.”
Tô Ánh Nguyệt nhíu chặt lông mày, cô vừa đi theo Lâm đ*o, vừa quay đầu nhìn xem Tân Mộ Ngôn đang đứng yên tại chỗ, từ sâu bên trong lòng cô trong nháy mắt sinh ra rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng mà cô rốt cuộc vân không nói gì.
Phần cuối của lầu hai ở bệnh viện tâm thần có một căn phòng bệnh trống không.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người đứng khiêng máy móc.
“Ánh Nguyệt, cô biểu diễn rất đơn giản.
Lâm đ*o cười híp mắt lấy kịch bản ra đưa cho Tô Ánh Nguyệt rồi giải thích: “Cô phải biểu diễn một người không có bệnh, nhưng mà bị bác sĩ và ý tá đặt tại đây để chích thuốc.”
“Không có vấn đề chứ?”
Tô Ánh Nguyệt cẳn cản môi, gật đầu nói: “Không có vấn đề.”
Tân Mộ Ngôn thế mà đã đoán được cô sẽ không huỷ bỏ tố cáo, cũng sẽ không lật lại lời khai, cho nên đã sớm lưu lại đường lui cho cô..