Sau khi nhận tội, tổng giám đốc Vương bị cảnh sát đưa đi.
Tô Ánh Nguyệt cẩn thận từng li từng tí khẽ di chuyển cơ thể của mình.
Lòng bàn tay ấm nóng của người đàn ông vẫn còn đang thiêu đốt vùng da thịt trên eo cô.
Trước đó toàn bộ lực chú ý của cô đặt ở trên người vị cảnh sát cùng với tổng giám đốc Vương, cho nên cô không hề nhận ra rằng tư thế giữa cô và Tần Mộ Ngôn mập mờ đến cỡ nào.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không khí mập mờ, ánh đèn dịu nhẹ.
Khoảng cách giữa hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hô hấp đều đều của đối phương.
Cô rất ít khi ở gần một người nào như thế này, cho nên có chút không được tự nhiên.
Nhưng cô khẽ di chuyển, anh cũng di chuyển theo.
Lòng bàn tay rộng lớn vẫn đang thiêu đốt da thịt trên eo cô, khiến cô đỏ mặt tới mang tai.
Một lúc lâu sau, cô khẽ cắn môi: “Cậu Ba, mọi người đã đi hết rồi, chúng ta cũng không cần giả và thân thiết như thế này nữa đúng không?” Vừa rồi cô gọi anh là ông xã bằng giọng nói ngọt ngào đến vậy, hóa ra chỉ là làm trò cho những người kia nhìn.
Người đàn ông vươn tay, kéo cô vào trong lồng ngực của mình, giọng nói trầm thấp cực kỳ quyến rũ: “Vừa rồi em kêu tôi bằng cách gọi khác, không phải cậu Ba.
” Hơi thở của anh quá gần, cái đầu đang hỗn loạn của Tô Ánh Nguyệt lập tức chết máy.
Hình như vừa rồi cô gọi anh là ông xã… Người phụ nữ “Bùm” một cái, cả khuôn mặt đỏ như máu.
Cô vội vàng chui ra khỏi vòng tay của anh, cơ thể lùi về phía sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tô Ánh Nguyệt” Anh không tiếp tục đụng vào cô mà chỉ tựa người ở bên cửa sổ, khoanh hai tay trước ngực, hai mắt nhìn cô chằm chằm: “Tôi không thích phụ nữ nói dối.
” Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác liếc nhìn anh một cái, không biết anh nói vậy là có ý gì.
“Trước kia em nói em không biết đánh nhau” Cho dù tuổi tác của tổng giám đốc Vương đã khá cao đi chăng nữa thì ông ta cũng là một người đàn ông trung niên có thân hình to lớn.
Tô Ánh Nguyệt chỉ là một người phụ nữ có dáng người nhỏ gầy, nếu như chưa từng luyện tập qua, làm sao có thể đánh thắng được ông ta trong tình huống bản thân bị bỏ thuốc ngủ? Chớ nói chi là đâm ông ta hai nhát vào đùi khiến ông ta phải ngồi xe lăn.
“Tôi không hề nói dối” Nhận thấy anh đang nói đến vấn đề khó giải thích này, người phụ nữ chột dạ bĩu môi: “Thật ra tôi chỉ học được một chút xíu căn bản thôi, dù sao cũng đã làm diễn viên đóng thế nhiều năm như vậy”.
Tần Mộ Ngôn híp mắt, hiển nhiên là không tin câu trả lời của cô.
“Nguyên nhân chính là tổng giám đốc Vương kia quá yếu” Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, cố gắng cân nhắc từng câu chữ.
Trên thực tế, thật ra cô đã từng được học một chút căn bản của võ công, lúc trước Giản Thành Công thấy cô quá yếu đuối nên đã dạy cô một vài kỹ năng tự vệ.
Nhưng Giản Thành Công cũng đã dặn dò cô rằng không thể để người khác biết sự thật là cô biết võ công, cùng với đó là không thể để người khác biết đến vết bớt ở sau thắt lưng của cô.
Tô Ánh Nguyệt không biết Giản Thành Công dặn dò như vậy là có ý gì nhưng cô đã đồng ý với ông ta là sẽ che giấu chúng, vậy thì cô sẽ che giấu đến cùng.
Trong lúc thất thần, cổ tay của cô bị bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Tần Mộ Ngôn: “Anh.
.
” Hai mắt của Tần Mộ Ngôn khẽ híp lại.
“Cạch” một tiếng.
Cổ tay của Tô Ánh Nguyệt bị anh làm trật khớp.
“Tôi đã nói với anh là tôi thật sự không hề lợi hại đến vậy mà, là tại cái tên tổng giám đốc Vương kia quá yếu” Ngồi ở ghế sau xe, Tô Ánh Nguyệt nhìn cổ tay bị quấn băng gạc của mình, cảm thấy cực kỳ oan ức.
Tần Mộ Ngôn im lặng ngồi ở bên cạnh cô: “Tôi không ngờ rằng em lại dễ bị tổn thương đến vậy” Anh vốn dĩ chỉ muốn thăm dò có một chút, nhưng không ngờ rằng cái thăm dò này lại làm trật khớp tay của cô.
Nhìn cô tức giận tới nỗi khuôn mặt nhỏ sưng sỉa, anh có chút bất đắc dĩ.
Một người phụ nữ mảnh mai chỉ mới đụng một cái đã trật khớp tay thế này mà lại chọn làm diễn viên đóng thế những màn võ thuật cho người khác ở trường quay sao? Anh đột nhiên cảm thấy bắt đầu hiếu kì, tự hỏi không biết những lúc làm việc cô sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại ở cửa biệt thự nhà họ Tần.
Tần Tinh Vân lặng lẽ ngồi trên bệ đá ở cửa ra vào chờ hai người, còn Tân Tinh Thiên thì lập tức nhào lên: “Bố, mẹ không sao chứ!” Cửa xe mở ra, Tô Ánh Nguyệt từ trên xe bước xuống.
“Mẹ!” Tần Tinh Thiên đau lòng xông lên, ngẩng đầu nhìn tay phải bị thương của Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ bị thương rồi sao?”
“Chỉ bị trật khớp thôi” Tô Ánh Nguyệt dùng tay trái xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Không sao đâu”.
Tần Tinh Thiện tức giận nghiến răng: “Nhất định là cái tên lưu manh hung ác cùng cực kia khiến mẹ bị thương đúng không?” Người phụ nữ mấp máy môi, quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông có khi chất lạnh lùng ngồi trên xe ở đằng sau mình, gật đầu: “Đúng vậy”