Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 120






“Phụt”
Tần Nam Phong đang uống nước ở hàng ghế đầu phun ra một ngụm.

Nếu anh ta đoán không làm thì “người lớn tuổi” mà thím nhỏ nói chắc là chú Tần Mộ Ngôn của anh ta.

Anh ta cố nín cười: “Quả thực, thầy Tần là một người có tuổi, tâm tính lại khá trẻ”
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, dường như cô đã đoán đúng, thầy Tần này hẳn là một người chừng năm mươi tuổi.

Vì vậy, cô tiếp tục mỉm cười rồi nói: “Tôi muốn mua một số quà tặng cho thầy Tần”
“Mặc dù tôi nghĩ một người có địa vị như vậy hắn là sẽ không thiếu quà tặng, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ tấm lòng của mình.


Sau đó, cô nghiêm túc nhìn Lạc Hân một cái: “Cô có thể sắp xếp cho tôi gặp thầy Tần được không?”

Lạc Hân giật mình, ngước mắt lên nhìn Tần Nam Phong.

“Có thể có thể”
Tần Nam Phong xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Lạc Hân và thầy Tần khá thân thuộc, để cô ấy sắp xếp cho thím nhé”
Lạc Hân: “…”
Cô ta và Tần Mộ Ngôn thật sự không quen.

Nhưng vì Tần Nam Phong đã nói như vậy, cô ta chỉ có thể xấu hổ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô sắp xếp”
“Để tôi xuống ở ngã tư phía trước đi.


Tô Ánh Nguyệt liếc qua cửa sổ xe, ngã tư trước mặt cô vừa vặn là một trung tâm mua sắm lớn.

“Tôi sẽ mua quà ngay bây giờ, nhân tiện mua thứ gì đó ngon cho Tinh Vân và Tinh Thiên”
Tần Nam Phong gật đầu ra lệnh cho tài xế để Tô Ánh Nguyệt xuống.

“Tại sao anh không nói với cô ấy rằng thầy Tân thật ra là chú của anh vậy?” Lạc Hân cau mày, nhỏ giọng hỏi.

“Tôi nói với thím ấy rồi thì còn gì vui nữa”
Tần Mộ Ngôn nhìn bóng lưng Tô Ánh Nguyệt, trên mặt nở nụ cười quỷ quyệt: “Để cho chú tôi gặp mặt với thím nhỏ tôi, sau đó phát hiện thím nhỏ tôi nghĩ chú ấy là một người lớn tuổi, xem xem chú ấy sẽ có phản ứng gì?”
“Tôi thậm chí còn muốn ngày mai cùng đi, núp trong bóng tối chụp hình.

Sắc mặt của chú nhỏ lúc đó hẳn là sẽ rất đặc sắc”
Lạc Hân liếc mắt nhìn anh ta “Vậy thì túi tiền tiêu vặt của anh trong tương lai hắn cũng rất rủng rỉnh”
Tần Nam Phong: “…”
Quên đi, nhìn chuyện vui sao có thể bằng tiền tiêu vặt chứ.


Nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại giảng giải hồi lâu, cuối cùng Tô Ánh Nguyệt mua một cây bút máy và một hộp trà cho thầy Tần.

Nhân viên bán hàng cho biết đây là phong cách mà những người có tuổi trong giới thượng lưu rất thích.

Dù phải trả giá hơi đau nhưng Tô Ánh Nguyệt cho rằng như thế là rất đáng giá.

Cô mua một số thức ăn ngon cho hai cậu nhóc rồi xách đồ về nhà.

Trong nhà, ba bố con đều đã ở đây.

Tần Mộ Ngôn ưu nhã dựa vào ghế sofa đọc báo, Tinh Vân ngồi trên ghế sofa chơi máy tính, còn Tinh Thiên thì ngồi trên thảm chơi xếp hình.

“Bà xã về rồi”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tinh Thiên thả đồ chơi trong tay xuống, Tinh Vân đặt máy tính xuống, Tần Mộ Ngôn cũng ngẩng đầu lên.

Trước ánh mắt của ba người đàn ông trong gia đình, Tô Ánh Nguyệt hơi khẩn trương hắng giọng một cái: “E hèm mọi người, em thử vai thành công rồi.


“Em sẽ trở thành nữ chính của bộ phim.


Lời nói của cô khiến Tinh Thiên bật phấn khích nhảy cỡn lên: “Tuyệt vời!
“Thật bất ngờ”
“Thật hiếm thấy.



Hai bố con còn lại tiếp tục nhìn xuống tờ báo, còn người kia cúi đầu tiếp tục nghịch máy tính xách tay.

Tô Ánh Nguyệt: “…”
Tinh Thiên chớp mắt với cô, trong khi lật túi đồ của Tô Ánh Nguyệt, cậu nhóc bí mật nói: “Thực ra, hai người họ lo lắng cho mẹ hơn cả con”
“Bây giờ giả vờ không quan tâm, trong ngoài không đồng nhất.


Tô Ánh Nguyệt ngước mắt lên liếc nhìn hai bố con vẫn đang giả vờ nghiêm túc, trên môi nở một nụ cười.

“Mẹ, đây là cái gì?”
Tinh Thiên cầm hộp trà và hộp bút lên hỏi.

“Đừng có làm lộn xộn đấy”
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng đem hộp cất đi: “Đây là lễ vật tặng cho thầy Tần”
Khi cô nói ra hai chữ “thầy Tần”, bàn tay cầm tờ báo của Tần Mộ Ngôn hơi cứng lại, khóe môi cong lên ý cười.

“Thầy Tần là ai?”
“Đó là một ông cụ rất già”
Tần Mộ Ngôn: “…”