“Sao nhìn cậu lại bơ phờ như vậy?”
Trên ghế trong Thanh Hải, Phúc Qúy Ngân bơ phờ nhìn Tô Ánh Nguyệt dáng vẻ bơ phờ.
Tô Ánh Nguyệt thở dài: “Nhớ Tinh Thiên và Tinh Vân”
Tất nhiên cô không thể nói nguyên nhân thật sự cô mệt mỏi như vậy, là bị Tần Mộ Ngôn giày vò một đêm được.
Nói xong, cô nàng mắt nhìn Phúc Qúy Ngân: “Còn cậu thì sao?”
“Ai.
”
Phúc Qúy Ngân thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước: “Lần này tớ ra đây, vốn dĩ là để được gặp Vương Khải thần tượng của tớ trong tiết mục tối qua”
“Kết quả tối qua anh ấy không lên sân khấu, rời đi từ hậu trường rồi”
Chỉ như vậy?
Tô Ánh Nguyệt nhếch môi: “Nếu tớ không nhớ nhầm, không phải Vương Khải ở ngay bên cạnh chúng ta sao?”
“Muốn gặp anh ta không phải rất dễ dàng sao?”
“Cái đó không giống nhau”
Phúc Qúy Ngân thở dài: “Tớ không muốn làm phiền cuộc sống riêng tư của anh ấy.
”
Cô ấy im lặng nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Dù sao có nói với cậu cậu cũng không hiểu”
Nói xong, cô ấy đổi một tư thái thoải mái hơn dựa vào trên ghế: “Có điều Ánh Nguyệt, lúc trước tớ cảm thấy cậu rất xứng với Vương Khải, còn cảm thấy Trình Hiếu Quân làm chậm trễ cậu”
“Đáng tiếc.
”
Tô Ánh Nguyệt nhún vai: “Tớ đối với người thần tượng này của cậu, ấn tượng ngược lại không tốt lắm”
Lần đầu tiên gặp mặt, là cô gõ nhầm cửa, dáng vẻ anh ta lạnh như băng.
Lần thứ hai gặp mặt, anh ta không phân phải trái, phán định cô thành kẻ bắt cóc trẻ con.
“Đó là do cậu không hiểu anh ấy.
”
Phúc Qúy Ngân cong môi: “Thật ra anh ấy rất tốt.
”
“Anh ấy thân là người thừa kế của gia tộc, nhưng không nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà làm kinh doanh, đi làm chuyện mà anh ấy thích”
“Có điều nghe nói người nhà đã định hôn ước cho anh ấy rồi, nhưng người phụ nữ có hôn ước với anh ấy lại không rõ tung tích, cũng không biết có phải là thật không”
Tô Ánh Nguyệt nghe đến nỗi mờ mịt.
Có điều vốn dĩ cô cũng không có hứng thú gì với Vương Khải.
Người phụ nữ thở dài, đứng dậy, kéo Phúc Qúy Ngân: “Chúng ta tiếp tục chơi đi, ngày mai trở về thành phố Dung Hưng thì không chơi được nữa”
Phúc Qúy Ngân gật đầu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chỗ sau gáy của Tô Ánh Nguyệt có dấu hôn.
Cô gái cười trộm đứng lên.
Mặt Tô Ánh Nguyệt đột nhiên đỏ bừng.
Tô Ánh Nguyệt liếc cô ấy một cái, không muốn nói gì với cô ấy.
Phúc Qúy Ngân chớp mắt với cô: “Xem ra tối nay tớ lại phải ở một mình rồi”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Phúc Qúy Ngân đoán không sai.
Buổi tối, khi cô ấy và Tô Ánh Nguyệt vừa cùng nhau ăn tối, thì nhận được một tin nhắn.
Tin nhắc là do trợ lý của Tần Mộ Ngôn, Bạch Tuấn Kiên gửi.
“Cô Phúc, ông chủ của chúng tôi sợ tối nay cô ngủ một mình sẽ thấy sợ, cho nên đặc biệt chuẩn bị cho cô một phần quà”
Phía sau tin nhắn là hai cái lì xì siêu lớn.
Nhìn đoạn tin nhắn ngắn trong điện thoại, lại nhìn Tô Ánh Nguyệt đang ăn cơm trước mặt, Phúc Qúy Ngân khẽ thở dài một tiếng.
Ánh Nguyệt đừng trách tớ.
Tình bạn giá liên thành, nhưng tiền bạc lại càng quý giá hơn.
Vì vậy cô ấy gửi cho Bạch Tuấn Kiên một icon ok, trực tiếp nhận lấy mấy lì xì.
Tô Ánh Nguyệt đang ăn cá luộc vẫn không biết gì cả.
Sau khi ăn tối xong, vốn dĩ Tô Ánh Nguyệt còn muốn tiếp tục đi dạo với Phúc Qúy Ngân, nhưng Phúc Qúy Ngân lại lẩm bẩm bảo buồn ngủ rồi.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành cùng Phúc Qúy Ngân trở về khách sạn.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt không ngờ, sau khi Phúc Qúy Ngân mở cửa phòng ra, cô đang muốn đi vào, nhưng cô gái này vậy mà lại trực tiếp chui vào, đóng cửa bếp một cái.