Trên Núi Có Một Mỹ Nhân - Ngọ Môn Mộc Tự

Chương 2: Ôm chặt một chút




Mùa thu thấm thoắt nhường chỗ cho ngày đông giá lạnh. Thanh niên lúc này đã sắp niệm xong "Lễ Ký", sáng nào cũng thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Có lẽ do hằng đêm đều trằn trọc, vết thương cũng phục hồi rất chậm.

"Những kẻ đọc sách như ngươi đều yếu ớt như vậy sao?" Khi bôi thuốc cho vết thương ở bụng, mỹ nhân ngẩng đầu hỏi hắn.

Ánh mắt của thanh niên không kiềm được mà lướt qua bờ môi hồng hào của người nọ, nội tâm rối rắm một hồi, cũng đành thừa nhận.

"Thật đáng thương." Đôi mắt mỹ nhân ánh lên vẻ đồng cảm, nhẹ nhàng lau sạch thuốc thừa trên đầu ngón tay, rồi xoa xoa lên ngực thanh niên.

Mỹ nhân gần đây ý thức được, chăm sóc thanh niên so với nuôi thỏ phải ân cần chu đáo hơn nhiều, vì thế mà ánh mắt hướng đến thanh niên lại càng đầy ắp trìu mến.

"Ngươi muốn ăn gì?" Y lên tiếng, dịu dàng hỏi thú nhỏ của mình.

"Lát ngươi ra ngoài tìm ăn, có thể mang ta theo không?" Từ khi phát hiện mỹ nhân nghe không hiểu tiếng phổ thông, thanh niên khi nói chuyện luôn tránh dùng những từ ngữ cầu kỳ phức tạp.

Thanh niên suốt ngày ngồi ngốc ở trong nhà, quả thật rất buồn chán. Trong lúc mỹ nhân ra ngoài tìm thức ăn, chỉ có mỗi đám chim hỷ tước làm bạn với hắn.

Mỹ nhân hàng ngày đặt một đĩa quả đỏ trên bậu cửa sổ, đám chim hỷ tước liền bay đến mổ ăn. Rảnh rỗi không có chuyện làm, thanh niên sẽ tranh đồ với chúng, ném từng quả ra ngoài, khiến đám chim bay loạn xạ tranh giành với nhau.

Dần dần, đám hỷ tước cứ mỗi lần thấy thanh niên đứng bên cửa sổ, liền nhốn nháo bay xuống, thi nhau mổ mổ tay hắn.

"Ngươi thân với chúng nó thật nha," Mỹ nhân ở bên cạnh nhìn hắn tràn đầy hâm mộ, "Chúng chưa bao giờ dám bay đến tay ta."

Thanh niên không nói gì, chỉ dùng tay bắn một viên đá nhỏ ra ngoài, khiến đám hỷ tước hết hồn bay đi, rồi lặng lẽ gật đầu.

"Muốn ra ngoài thì phải đi bộ, ngươi đi được không?" Mỹ nhân nhìn vết thương trên ngực và bụng thanh niên, không khỏi lo lắng thăm dò.

Thanh niên không biết mình có thể hay không, chỉ biết rằng trước mặt mỹ nhân, hắn tuyệt đối không thể nói không được.

Thanh niên cắn chặt răng, chỉnh đốn vạt áo rồi đứng dậy, bước xuống giường, "Ta không sao."

Nhưng đau thì vẫn còn đau, mới đi vài bước, trán hắn đã vã mồ hôi li ti, quai hàm căng chặt.

Mỹ nhân thấy sắc mặt của thanh niên, nhíu mày lo lắng.

Rõ ràng là rất đau, sao lại nói không đau?

Chẳng lẽ muốn ra ngoài chơi đến mức đó sao?

Mỹ nhân tự nhủ, cũng đúng. Nuôi thỏ cũng phải thường xuyên cho thỏ ra ngoài đồng chạy nhảy, tiếp xúc với nắng nhiều thì mới lớn nổi.

Này cũng không phải là vấn đề gì lớn, mỹ nhân âm thầm gật đầu. Y tiến lên vài bước, trước thanh âm kinh hãi của thanh niên, y ôm lấy khuỷu tay hắn, bế hắn lên.

Thanh niên tựa vào vòng tay mỹ nhân, một câu "buông ra" suýt nữa thì bật thốt, nhưng lại bị nuốt xuống.

"Công tử...làm gì vậy?" Thanh niên từ trong cổ họng khó nhọc phun ra.

"Đưa ngươi ra ngoài chơi, đừng buồn nữa mà." Thanh niên trong vòng tay y mắt đã đỏ hoe rồi, nhìn thật là tội nghiệp quá đi.

Thanh niên: "..."

Giữa núi rừng hoang vu, hàng ngày ở cùng một chỗ, đầu kề vai, chung chăn gối thì thôi đi, bây giờ hắn lại còn... lại còn nằm trọn trong lồng ngực người nọ.

Đối phương không rành thế sự, chẳng lẽ hắn cũng không màng lễ nghĩa ư?

Mỹ nhân có ân cứu mạng đối với hắn, hắn không thể cho người ta cái danh phận đàng hoàng, cũng chẳng trao cho người ta hứa hẹn gì, vậy mà giờ lại còn khinh bạc người ta.

Thanh niên càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, trong lòng đã tự coi mình là kẻ bạc tình phụ nghĩa.

"Ngươi ôm chặt một chút, không sẽ té đó." Giọng nói của mỹ nhân từ phía trên truyền đến, mang theo sự mềm mỏng, khiến hắn sợ hãi.

Kẻ bạc tình phụ nghĩa kia chỉ còn cách duỗi tay, ôm lấy cổ mỹ nhân, thuận tiện ghé đầu vào người y.

Trên người mỹ nhân ngào ngạt hương khí của cỏ cây, khiến người ta mơ màng nhớ về những ngày xuân liễu rủ chim hót.

Tiết trời hôm nay trong lành không một gợn mây, cả nền trời xanh biếc như vừa được nhúng trong hồ nhuộm. Mỹ nhân ôm thanh niên đến bờ suối, cẩn thận đặt hắn xuống tảng đá lớn để hắn tắm nắng.

"Không được xuống nước chơi." Mỹ nhân ân cần nhắc nhở.

"...Ừm."

Thanh niên tướng ngồi nghiêm chỉnh. Nền đá mang theo cảm giác ấm nóng dưới ánh nắng mặt trời, hắn bèn nheo mắt, từ từ áp lưng lên tảng đá, thả lỏng cơ bắp đã căng cứng suốt nửa ngày.

Mỹ nhân ngồi gần đó, nhặt lên một mảnh đá sắc bén, chăm chú gọt một khúc tre.

Tay mỹ nhân chuyển động, khúc tre xanh biếc càng tôn lên bàn tay trắng nõn đến chói mắt.

Thanh niên không dám nhìn lâu, chỉ liếc một cái rồi hoảng loạn dời mắt, tập trung vào những cánh chim bay lượn trên trời.

Cho đến khi bên tai bỗng vang lên một tiếng "bùm".

Thanh niên giật mình, vội vàng quay đầu lại, thấy mỹ nhân đang vùng vẫy trong nước.

"Cẩn thận!" Thanh niên kêu lên, định nhảy xuống cứu người.

"Bắt được rồi!" Mỹ nhân vẫy tay, cầm khúc tre lên, tự hào mà khoe với hắn.

Trên khúc tre xiên một con cá sống, đuôi nó vẫn ra sức quẫy đạp.

Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, từ từ quay trở về tảng đá, cảm giác tim như muốn nảy khỏi lồng ngực.

Mỹ nhân ở trong nước bắt cá rất sành sỏi, chỉ với một khúc tre xanh đã mau chóng thu được ba bốn con. Y tự hào vác đám cá lên vai, rồi trèo lên bờ.

Thanh niên chưa từng thấy qua mỹ nhân nào hoạt bát năng động như vậy, khóe miệng vô thức cong lên, nhìn mãi không thôi.

Trước khi xuống nước, mỹ nhân đã cuộn tay áo rồi cởi giày, lúc ở trong nước không phát hiện, lên bờ thì mới thấy rõ.

Đôi chân trần nhỏ nhắn, trắng trẻo đáp lên nền cỏ, chạy lạch bạch về phía thanh niên.

Thanh niên chưa kịp nhắm mắt, người đã đến trước mặt.

"Tối nay có cá ăn rồi!" Mỹ nhân vui vẻ cầm mấy con cá khoe với hắn.

"Ừm." Thanh niên nuốt nước bọt, khó nhọc đáp lại.

Đôi chân bỗng có cảm giác ngưa ngứa, mỹ nhân cúi xuống, ngó trái ngó phải cũng không thấy được gì.

Vì tay bận cầm cá, y bèn nâng chân lên, đặt lên hòn đá, ngẩng đầu nói với thanh niên, "Ngứa, xem giúp ta."

Đây... có thể nhìn sao?

Thanh niên trong lòng thầm tạ lỗi một phen với vị phu tử đã dạy dỗ mình, rồi mới từ từ hướng mắt lên.

(*) phu tử: thầy giáo

Đập vào mắt là làn da trắng như tuyết cùng với mắt cá chân nhỏ nhắn của người nọ. Có chiếc lá phong đỏ rực đang dính chặt vào làn da ẩm ướt kia.

Thanh niên hít một hơi, run rẩy vươn tay ra, gỡ bỏ chiếc lá phong. Đầu ngón tay vô tình chạm vào làn da mát lạnh, cảm giác như bị bỏng, hắn lập tức rút tay về.

Mỹ nhân ngơ ngác không hề hay biết gì, y đưa cá cho thanh niên, mang giày vào rồi ôm hắn trở về nhà.

Đường núi gập ghềnh, mỹ nhân bước đi xiêu vẹo, khiến thanh niên và mớ cá cũng bị rung lắc theo.

"Cá ăn thế nào đây?" Người đẹp có chút lo lắng.

"Ngươi thích ăn thế nào, ta sẽ làm cho ngươi." Tim thanh niên đập mạnh, như có nai con đang gõ móng trong lồng ngực hắn vậy.

"Ngươi biết nấu ăn sao?" Mỹ nhân cúi đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như sao đêm, "Thật tốt quá, ta chưa từng gặp người đọc sách nào mà lại biết nấu ăn."

"Ngươi đã từng gặp qua...nhiều người đọc sách sao?" Thanh niên vốn là người không thích dò xét chuyện riêng của người khác, lúc này không kiềm được mà mở miệng, giọng hơi chua chát.

"A, thật ra cũng không phải," Mỹ nhân nghĩ ngợi, lắc đầu, "Lâu lâu có vài đoàn buôn đi qua chân núi, ta quan sát thấy những kẻ thư sinh đều không tự mình đốt lửa nấu ăn, toàn là người khác đưa cơm cho họ."

"Ngươi đã từng xuống núi?" Thanh niên không khỏi ngạc nhiên.

Mỹ nhân sở hữu nét đẹp khiến muôn kẻ thèm thuồng, nhưng vốn hiểu biết của y về thế giới quả thực rất giới hạn, tới một đứa nhóc còn có thể lừa được y.

"Không phải," Mỹ nhân nghĩ lại cảnh tượng khi ấy, hơi tiếc nuối cắn môi, "Họ đốt lửa nướng đồ ăn, mùi rất thơm, ta ở trên núi ngửi thấy, muốn xuống hỏi họ có thể cho ta nếm thử không."

"Nhưng vừa thấy ta, bọn họ đã bỏ chạy, không để lại gì hết."

Mỹ nhân tỏ vẻ rất tủi thân, bản thân y đã cố gắng bắt chước ngữ khí và tác phong của người dưới núi, khi trò chuyện cũng hết sức lễ phép rồi mà. Không hiểu sao lúc thấy y, bọn họ lại hoảng hốt như thấy ma vậy.

Thanh niên nhớ lại lời đồn mà hắn nghe được từ một ông chủ bán trà dưới núi khi đến đây. Ông ta bảo rằng nơi này có yêu quái sống trên núi, chuyên dụ dỗ người qua lại bằng nhan sắc tuyệt trần của nó, đợi đến khi nạn nhân không đề phòng thì liền ăn nuốt tim gan của họ. Người bán trà kể chuyện rất sinh động, dường như đã kiếm được không ít bạc nhờ tài ăn nói của mình. Thanh niên khi đó nghe xong cũng cảm thấy rất thú vị, còn cho người bán trà hai lượng bạc.

Nhìn mỹ nhân ngây thơ không biết gì, thanh niên có phần áy náy, đồng thời trong lòng thầm trách móc đoàn buôn nọ, chạy trốn mà còn không quên hốt hết thức ăn, không chừa lại gì hết, thật không có lương tâm!

"Tối nay ta sẽ làm cá nướng, được không?" Thanh niên lên tiếng, nhỏ giọng an ủi, "Chỉ nướng cho mình ngươi ăn."