Trên Núi Có Một Mỹ Nhân - Ngọ Môn Mộc Tự

Chương 1: Ta có thể nuôi ngươi không




Trên núi có một mỹ nhân.

Ngọn núi này là chốn hoang sơ hẻo lánh, đá tảng nhấp nhô, tuy thiếu vắng hơi người nhưng chim muông đông đúc. Nếu đứng bên cánh rừng hô to, sẽ có đàn chim cả kinh ồ ạt bay ra, nháo nhác di tản làm rộn ràng cả khu rừng.

Mỹ nhân sống ở đầu núi phía Đông, dựng một gian nhà tranh cạnh cây dương liễu. Xà ngang là chặt từ trong rừng, mái nhà được lợp bằng rơm cắt từ ven sông. Mỗi khi có đợt gió thu thổi qua cây dương liễu, lá rơi xào xạc, tạo thành một lớp dày, dưới ánh nắng chiếu rọi sẽ ánh lên màu vàng rực rỡ.

Bên nhà tranh trồng hai cây dâm bụt, có một luống rau được rào tre bao bọc, bên trong trồng vài củ cải thưa thớt mà gầy gộc, được phủ đầy những cánh hoa tím hồng, khó mà nhìn ra hình ra dạng.

Mỹ nhân thường ngồi dưới gốc cây thẫn thờ, giương mắt nhìn những đám mây trên trời, khi thì biến thành hình chó nhỏ, lúc thì hóa thành thỏ con. Nhìn một hồi thì buồn ngủ, mỹ nhân bèn lười nhác tựa vào thân cây đánh giấc, lá vàng rơi rụng khắp người.

Y sống một mình, không có phiền muộn, cũng chẳng có thứ gì đáng mong đợi. Ngày tháng trôi tuột như nước, xuân thu cứ thế mà vụt bay.

Có một bầy chim hỷ tước vừa xây tổ mới trên cây dương liễu, phải mất một tháng y mới nhận ra. Chiếc tổ được che lấp kín kẽ, nhánh cây và lá chất đống, trông như cái thùng lớn. Y quan sát chiếc tổ kia, rồi nhìn lại căn nhà tranh tồi tàn của mình, lòng thầm ganh tị.

Chim hỷ tước rất chăm chỉ, mỗi sáng sớm đều đứng trên ngọn cây líu lo gọi nhau, vỗ cánh bay theo những đường cong đẹp mắt. Do thời tiết ngày càng lạnh, mỹ nhân ít khi ra ngoài, thường chống cằm nhìn ra cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm nhìn những cánh chim trên kia.

Nghe đồn rằng, nếu hỷ tước ghé nhà, tức là điều may sắp đến. Các lão nhân đều nói như vậy.

Vì thế mà, vào một buổi sáng phủ đầy sương, trong tiếng chim ríu rít, mỹ nhân ở ngay trước cửa nhà mình nhặt được một thanh niên.

Thanh niên hôn mê, quần áo rách nát tả tơi, tại bụng và lưng là một mảng đỏ thẫm, rõ ràng là bị trọng thương.

Mỹ nhân luồn tay dưới nách thanh niên, cố sức mang người đến chiếc giường gỗ xập xệ nhà mình.

Y vốn không giỏi chăm sóc người khác, ngồi bên cạnh nhìn thanh niên hồi lâu, mới nghĩ đến việc bôi thuốc cho người ta.

Cởi dây lưng, tháo bỏ quần áo, lúc này y mới chứng kiến vết thương dữ tợn trên người hắn, một vết đao dài, máu thịt lẫn lộn.

Mỹ nhân lấy một số thảo dược đem giã nát trong chày, sau đó bôi loại thuốc màu xanh đen kia lên vết thương, thấy máu đã ngừng chảy mới thở phào nhẹ nhõm. Y lấy một tấm vải trắng, quấn quanh vết thương, buộc thành cái nơ gọn gàng, rồi vắt khăn vải đem ngâm nước ấm để lau mặt cho đối phương.

Thanh niên tướng mạo rất đẹp, sống mũi cao thẳng, hàng mày rõ nét, đường viền hàm sắc sảo, đôi môi mỏng vì mất máu mà trông bợt bạt. Có lẽ vì vết thương quá đau, trong lúc hôn mê hắn vẫn cau mày, trông không hề an ổn.

Trong nhà tranh chỉ có một chiếc giường, thanh niên đã chiếm hết, y chỉ có thể ngậm ngùi cuộn tròn mình trên ghế tre, ghé đầu vào giường mà mơ hồ thiếp đi.

Thanh niên hoảng hốt tỉnh dậy, có cảm giác như vẫn đang nằm mộng.

Bên gối hắn là một vị mỹ nhân đang say ngủ, mái tóc đen xõa dài, lông mi dày, đầu ngón tay đang đặt lên ngực hắn.

Thanh niên nhớ lại khoảnh khắc mình bị thương, gom chút hơi tàn mà trốn chạy vào trong rừng, không may vấp ngã lăn từ sườn đồi xuống, kể từ lúc đó không còn nhớ gì nữa.

Lẽ nào đây chính là yêu quái trên núi, chuyên ăn nuốt hồn phách người?

Yêu quái dường như tư thế không thoải mái nên hơi giật giật người, môi khẽ nhấp, phát ra tiếng khò khè nhẹ bẫng.

...Biết ngáy, chẳng lẽ là con người?

Thanh niên chống tay thử ngồi dậy, lỡ đụng đến miệng vết thương, không kiềm được mà rên lên một tiếng, đánh thức người bên gối.

Mỹ nhân chậm rãi tỉnh dậy, còn vương chút ngái ngủ mà ngáp một tiếng, vừa lúc giao mắt với thanh niên.

"Ngươi tỉnh rồi?" Mỹ nhân thoạt nhìn rất vui vẻ, "Ngươi nhích qua một tí được không? Ta muốn ngủ trên giường, buồn ngủ quá."

Hắn thật sự ngồi dậy không nổi. Vết thương ngay chỗ hiểm, nếu không phải mỹ nhân khi nãy chẳng biết gì mà tùy tiện đắp thuốc cho hắn, có lẽ lúc này hắn đã đi đến cầu Nại Hà rồi.

Thanh niên ngọ nguậy cả ngày không xong, cuối cùng vẫn là mỹ nhân ra tay giúp đỡ, giúp thanh niên xê dịch vào trong giường, chừa đủ chỗ trống cho một người nằm.

Mỹ nhân và thanh niên nằm cạnh nhau trên chiếc giường chật hẹp, hai người vai kề vai, tóc quấn tóc. Thanh niên còn chưa kịp nói lời cảm tạ, người bên cạnh đã phát ra tiếng thở đều đặn, tiếp tục ngủ say.

Lần này có lẽ do ngủ trên giường, mỹ nhân ngủ rất yên ổn, không còn ngáy khẽ nữa.

Thanh niên là nam nhân tốt, gia phong nghiêm chỉnh, phẩm hạnh thanh liêm, từ khi hiểu chuyện chưa từng cùng ai chung chăn chung gối bao giờ.

Thế mà giờ đây vạt áo hắn mở toang, lộ ra ngực và bụng, có một mỹ nhân đang ngủ say bên cạnh, hơi thở đối phương vương vấn bên tai, mang theo hương cỏ cây của núi rừng. Trái tim hắn ngứa ngáy như bị kiến bò, tâm can rúng động.

Hắn trong lòng niệm đi niệm lại hai từ "mạo phạm", tay dán chặt bên hông mình, nằm ngay ngắn không dám nhúc nhích, cũng chẳng có can đảm liếc nhìn người bên cạnh.

Thế nhưng người bên cạnh lại chẳng theo quy củ, trong lúc ngủ xoay người, tay đặt lên ngực thanh niên, môi vô tình sượt qua vành tai hắn.

Thanh niên mặt đỏ bừng, tim đập như mưa hè rả rích.

Mỹ nhân ngủ một giấc cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, lúc tỉnh dậy vẫn còn ngơ ngác, nhìn người trên giường hồi lâu, mới nhớ ra đây là người mình mới nhặt về đêm qua.

"Đa tạ công tử đã cứu mạng," thanh niên lần này cố sức ngồi dậy, tựa vào đầu giường, "Về sau nếu công tử có yêu cầu gì, dù là vượt núi đao biển lửa, tại hạ cũng sẽ không chối từ!"

Mỹ nhân nghe không hiểu lời hắn nói lắm, chỉ cảm thấy giọng nói người này thật êm tai như suốt chảy, khiến tâm hồn y thư thái hẳn. Mỹ nhân ngả đầu nhìn thanh niên hỏi, "Ta có thể nuôi ngươi không?"

Mỹ nhân bấy lâu nay vẫn luôn muốn nuôi thứ gì đó để làm bạn cùng mình. Lúc trước y tốn biết bao công sức vào rừng bắt thỏ, cả buổi trời chẳng bắt được con nào về. Hiện giờ người trên giường tuy có hơi lớn, cũng không có bộ lông xù xù như thỏ, nhưng chí ít cũng xinh đẹp, còn có thể mở miệng nói chuyện, so với thỏ thú vị hơn nhiều.

Thanh niên thiếu chút nữa đã ngã xuống giường, hắn nhìn chằm chằm mỹ nhân, ánh mắt một lời khó nói hết, "Thật xin lỗi, việc này...thứ cho tại hạ vô pháp làm được."

Tiểu công tử này lớn lên đẹp như vậy, sao lại có thể nói ra những lời...khiến người kinh hãi thế chứ?

"Vậy à," Ánh mắt mỹ nhân rõ ràng toát lên vẻ mất mát, "Thế thì thôi vậy."

Sau này y đành phải nghĩ cách, bắt một con thỏ về mới được.

Thanh niên nhìn vẻ mặt mỹ nhân, cảm thấy không đành lòng, lại lên tiếng, "Ta...bị thương khá nặng, ắt hẳn phải làm phiền công tử một đoạn thời gian nữa, hi vọng công tử không ghét bỏ."

Như vậy...cũng coi như bị nuôi đi.

Mỹ nhân ngẩn người nhìn thanh niên, những lời văn vở y không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe loáng thoáng làm phiền gì đó, cho nên ý của đối phương là y có thể nuôi người nọ một thời gian, khi người nọ lành thương thì mới thả đi, có phải không?

Như vậy cũng chấp nhận được. Mỹ nhân nghĩ nghĩ, rồi gật đầu. Đợi thanh niên hồi phục rồi, trước khi đi có thể nhờ hắn bắt hộ y một con thỏ.

Thanh niên thế là trú ngụ trong căn nhà tranh trên núi, cùng mỹ nhân bầu bạn.

Nuôi người so với nuôi thỏ nhọc sức hơn nhiều. Mỹ nhân nhìn lương thực tồn kho trong nhà dần vơi cạn mà phát sầu.

Y không còn như trước có thời gian rảnh rỗi mà ngồi ngốc cả ngày nữa, buộc phải vào rừng kiếm thức ăn.

Mùa thu có nhiều trái cây, quả đỏ treo lủng lẳng trên cành, chỉ cần lắc nhẹ là rơi xuống. Mỹ nhân dùng tà áo, đựng được rất nhiều hoa quả mang về nhà, đó cũng là bữa tối của hai người.

Mỹ nhân lúc ăn uống không hề giữ hình tượng, một hơi vùi đầu vào chén, khiến đầu mũi dính chút nước quả. Thanh niên liếc nhìn một cái rồi vội quay đi, sau một lúc lâu, lại lén nhìn thêm lần nữa.

Tối đến khi đi ngủ, thanh niên do dự nhìn tấm chăn duy nhất trên giường. Cùng là nam nhân, nằm chung giường...cũng không phải là chuyện kinh thế hãi tục gì, chỉ là mỹ nhân có chút quá mức xinh đẹp so với nam nhân bình thường mà thôi.

Đang cố gắng thuyết phục bản thân, mỹ nhân đã trèo lên giường, nghiêng người kéo mở vạt áo thanh niên.

Thanh niên hoảng hốt, chưa kịp phản ứng gì thì thảo dược xanh đen đã được bôi lên vết thương ở bụng hắn.

"Phải bôi thuốc, nếu không sẽ chảy máu." Người đẹp cúi đầu bôi thuốc, thoạt nhìn rất chăm chú, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua bụng thanh niên. Đáng lẽ phải đau, nhưng hắn lại cảm thấy từng thớ da như bị đốm lửa châm chích, cảm giác nóng rát lan đến tận đỉnh đầu.

"Quân tử thận độc, không khinh phòng tối, ti lấy tự mục, không khinh với tâm..."  (*)

Trong khi thanh niên không ngừng nhỏ giọng niệm "Lễ Ký" để trấn an tinh thần, mỹ nhân vung tay tắt ngọn nến, cuộn người trên giường, kéo tay hắn ôm vào ngực, mau chóng thiếp đi kèm theo nhịp thở đều đặn. Trong mơ, y cuối cùng cũng đã bắt được chú thỏ nhỏ mình muốn, vừa ấm áp vừa mềm mại, được y ôm trọn trong lòng.

"Lễ Ký" bị nghẹn ở cổ, câu chữ cứ thế bay biến, thanh niên từ trong bóng tối mở mắt ra, sau một lúc chần chừ, hắn vươn tay chạm nhẹ vào tóc mỹ nhân, rồi lập tức rút tay về.

Đêm tối mịt mùng, không ai thấy được sắc hồng lan trên má thanh niên.

...

(*) Trích từ Lễ Ký, một trong Ngũ Kinh của Nho giáo.

Nghĩa rằng:

Quân tử một mình luôn thận trọng

Trong chốn tối tăm vẫn giữ mình

Việc nhỏ luôn xem xét tường tận

Mang lòng thành đối đãi khắp mọi phương

Nhấn mạnh rằng người quân tử phải luôn giữ phẩm hạnh, đạo đức của mình, ngay cả khi không có ai nhìn thấy hay biết đến.