Trên Những Áng Mây

Chương 42: Tuổi Thơ Diệp Hi




Người phụ nữ dịu dàng đeo tạp dề, làm sườn xào chua ngọt rồi đặt lên bàn.

Bà tao nhã vén váy ngồi xuống, nhìn Diệp Noãn đang hồn bay phách lạc, cô ấy xuất thần cắn đũa, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Diệp Đức Thịnh vỗ vai cô ấy, Diệp Noãn lúc này mới hoàn hồn, bất mãn đặt đũa xuống nói: "Bố mẹ ăn trước đi."

"Con bé này sao vậy? Sao gần đây lúc nào cũng tâm sự trùng trùng thế?" Hứa Đào lẩm bẩm nhìn Diệp Đức Thịnh.

"Không phải từ khi Diệp Hi đi, nó cứ thế này mãi sao?"

Nhắc đến Diệp Hi, ý cười trên mặt Hứa Đào từ từ biến mất. Bà gảy đũa, suy nghĩ, thăm dò hỏi: "Nếu không thì hôm nào cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đi, em thấy Noãn Noãn lúc nào cũng nghĩ tới con bé, ngày ngày chạy tới chạy lui vì con bé, thật lòng coi con bé như chị gái."

Diệp Đức Thịnh không tỏ rõ ý kiến, ông ta gắp thức ăn, đưa vào miệng nhai kỹ một lúc mới nói: "Đó là Noãn Noãn cạo trọc đầu cho nóng [1], nếu không phải gương mặt tương tự Trì Hướng Noãn thì Diệp Hi cũng chẳng đả động tới nó đâu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ấy chứ."

[1] Cạo trọc đầu cho nóng: Ý chỉ việc một người rất nhiệt tình nhưng đối phương lại thờ ơ

Hứa Đào buồn rầu, phiền muộn nói: "Vậy thôi. Chuyện này tạm thời gác lại vậy. Diệp Hi vẫn luôn ở Mĩ, muốn gặp một lần cũng không có cơ hội, chúng ta lại không thể cứ dăm bữa nửa tháng là chạy sang Mĩ như Noãn Noãn được. Anh hai của anh lại không thích con bé, tội gì phải khổ vậy chứ?"

Diệp Đức Thịnh liếc nhìn bà: "Em quan tâm nhiều thế để làm gì? Không phải hôm qua Diệp Hi còn gửi cho con bé bưu thiếp từ MIT hay sao? Đã một năm rồi, hai đứa chẳng phải ở với nhau rất hòa hợp đấy ư?"

Diệp Noãn trở về phòng, nhìn từng tấm bưu thiếp mà Diệp Hi gửi tới, cô ấy đã đọc rất nhiều lần.

Trong bưu thiếp còn kẹp một bức ảnh, Diệp Hi cầm một chiếc laptop đứng trước trung tâm Stata [2], đôi mắt một đen một vàng thờ ơ nhìn vào ống kính.

[2] Trung tâm Stata (Ray and Maria Stata Center): Khu vực gồm nhiều tòa nhà có kiến trúc độc đáo theo phong cách siêu thực thuộc khuôn viên MIT

Ảnh của Diệp Hi luôn rất ít, cô không thích chụp ảnh, cũng không thích chụp tự sướng, cô ấy cầu xin rất lâu mới có được một tấm như vậy. Diệp Noãn cẩn thận đặt tấm ảnh vào khung, đặt ngay trước bàn học.

Cô ấy ngây ngốc nhìn Diệp Hi trong ảnh, Diệp Đức Thịnh bưng đ ĩa trái cây đẩy cửa bước vào, theo tầm nhìn của cô ấy mà nhìn thấy tấm ảnh kia. Ông ta tiến lên quan sát một lúc, trên mặt hiện lên biểu cảm kiêu ngạo, khẽ cười nói: "Diệp Hi cái gì cũng giỏi, nhưng không thích để ý người khác."

Diệp Noãn chớp mắt, lẩm bẩm nói: "Bố, chị Hi thật sự rất giỏi."

"Từ nhỏ tới lớn con đã rất thích so đo với Diệp Hi. Noãn Noãn à, như vậy sẽ rất mệt mỏi đó."

Diệp Noãn mất mát nói: "Con biết, con không sánh được với chị ấy, dù thế cũng không vượt qua được chị ấy, con không thông minh như chị Hi. bây giờ thấy cuộc sống của chị ấy đang đi đúng hướng, đáng lẽ ra con nên vui. Nhưng vẫn khó chịu, không thoải mái trong lòng."

Diệp Đức Thịnh hiền từ cười: "Noãn Noãn cũng rất xuất sắc. Thật ra thông minh quá cũng không tốt. Bây giờ bố luôn mong chị Hi của con có thể ngốc đi một chút, nếu không đứng trước mặt con bé sẽ luôn rất áp lực."

Diệp Noãn nghe vậy liền phụt cười: "Bố, bố mà cũng biết áp lực, vậy thì chị Hi thật sự giỏi đấy. Hahaha."

Diệp Đức Thịnh cũng cười, có phần hoài niệm nói: "Con không biết đâu. Chị Hi của con rất dịu dàng với con, trước đây bố từng ở chung với con bé, nói không được mấy câu mà con bé đã hết mình chế nhạo bố. Nếu bố dám cãi lại, con bé sẽ như dao găm mà nhìn bố, mấy ngày liền không chịu tươi cười với bố. Vào năm lớp 8, bố nói con bé mấy câu, con bé trực tiếp hack máy tính của bố, mấy trung tâm bảo hành đều không sửa được, cuối cùng bố vẫn phải cắn răng cầu xin con bé. Lần nào cũng giao chiến như vậy."

Diệp Noãn cười lớn, cô ấy lắc cánh tay Diệp Đức Thịnh, nũng nịu: "Bố, bố kể cho con chuyện của chị Hi đi."

Diệp Đức Thịnh xoa đầu cô ấy: "Muốn nghe cái gì? Sự tích vẻ vang của con bé nhiều lắm."

"Bố, con muốn nghe bố kể về chị Hi hồi nhỏ."

Diệp Hi hồi nhỏ? Diệp Đức Thịnh sững sờ.

Khi Diệp Hi ra đời, ông ta căn bản không hề quay về, Diệp Hi được 6 tháng tuổi mới trở về nhìn Diệp Hi một lần.

Đứa trẻ ngủ yên trong nôi, nhỏ bé vô cùng, da dẻ vàng vọt, rất xấu xí.

Ông ta liếc nhìn một lần rồi thôi, ông ta đã từng mong chờ đứa trẻ này ra đời. Nếu không phải Khương Hà đột nhiên phát điên trong thời kỳ mang thai thì có lẽ ông ta cũng sẽ làm một người cha tử tế.

Đúng như lời Diệp Hi nói, ngăn cách bởi một bức tường, ông ta vừa lạnh lùng nhìn giấy chẩn bệnh mà bản thân đã đọc rất nhiều lần, vừa nghe thấy tiếng dao phay chặt lên tường.

Phập, phập, phập...

Còn có người phụ nữ tâm thần gào thét, sau khi trở lại bình thường, bà sẽ ôm ông ta mà khóc, trên môi là những lời xin lỗi mất trật tự.

"Bỏ đứa bé đi."

"Không... không được. Đức Thịnh, thật sự không được..."

Cuộc trò chuyện như vậy đã được lặp đi lặp lại vô số lần, ông ta có chút tuyệt vọng.

Đứa trẻ đó cuối cùng vẫn được sinh ra. Sau khi nhìn Diệp Hi một cái vào lần đó, ông ta lại đến Thượng Hải dốc sức làm việc, rất lâu vẫn không trở lại.

Khương Hà lặng lẽ nuôi hai đứa con, hàng tháng đều gọi cho ông ta, thông báo tình hình hiện tại của các con.

Bà đã mấy năm không đọc sách, dông dài hết lần này đến lần khác cũng chỉ có mấy câu, ban đầu ông ta còn đáp lại, khi bà gọi lại, ông ta bắt đầu trực tiếp cúp máy.

Vợ mắc bệnh tâm thần di truyền, tinh thần của con gái trong nhà đều không bình thường. Cái nhà này che giấu quá kỹ, đợi đến sau khi kết hôn mới phát hiện thì đã quá muộn.

Con trai bị bại não, có lẽ con gái cũng sẽ trở thành một bệnh nhân tâm thần. Lòng Diệp Đức Thịnh càng ngày càng kiên quyết, ý nghĩ oán hận trong tim càng ngày càng sâu sắc.

Năm Diệp Hi lên 7, một người bị thiêu chết trong kho giấy. Khương Hà gọi điện cho ông ta, hỏi ông ta khi nào sẽ quay về. Ông ta lạnh lùng nói: "Làm ăn là ở chỗ này, làm sao mà về được? Cô tưởng nuôi con ở Thượng Hải dễ lắm à? Một đứa tôi còn nuôi được, hai đứa thì không."

Nửa năm sau, Khương Hà lại gọi điện cho ông, giọng người phụ nữ run run: "Diệp Duật mất rồi, anh về đi."

Ông cũng không qua đau buồn trước cái chết của Diệp Duật mà thay vào đó là thở phào nhẹ nhõm.

Khi đó, Khương Hà đưa các con đến sống cùng hai nhà khác ở gần nhà máy giấy. Hôm ấy, ông ta gió bụi dặm trường trở về, ngồi trên ghế nói chuyện với Diệp Đức Thành.

Diệp Hi 7 tuổi bỗng đẩy cửa bước vào, trên trán cô bé buộc một dải vải trắng, trên người mặc một chiếc quần bò rất không vừa vặn.

Cô bé trắng đến khó tin, làn da không chút huyết sắc phát sáng trắng lạnh, giống như từ khi sinh ra chưa được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Mặt cô bé rất nhỏ, cằm nhọn, hai mắt vừa tròn lại vừa to, góc mắt ngoắc lên, đuôi mắt khẽ hếch, một mắt tối đến không có ánh sáng nào có thể chiếu qua, màu sắc của con mắt kia lại vàng rực.

Khi nhìn thấy ông ta, em hơi nghiêng đầu, hàng mi dài vỗ vỗ.

Diệp Đức Thành trầm mặt nói: "Diệp Hi, ông ấy là bố con."

Lông mi của em lại rung lên, rất bình tĩnh nhìn Diệp Đức Thịnh, giống như nhìn thấy một cuốn sách, nhìn thấy một thứ rất bình thường, nhạt nhẽo.

Em gật đầu, vẫn bình tĩnh gọi: "Bố."

Hoàn toàn khác với dáng vẻ trong tưởng tượng của Diệp Đức Thịnh.

Khương Hà bước vào, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa khóc vừa nhìn ông ta. Diệp Đức Thịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Hi, nhìn thấy em vô cảm kéo dải băng trắng từ trên trán xuống.

Em cũng không nhìn ai quá lâu, bất cần bước ra khỏi cửa, không hề tò mò về người cha không gặp suốt 7 năm, thậm chí còn không thừa thãi nhìn ông ta thêm lần nào.

Sau khi em đi, Diệp Đức Thịnh hỏi: "Là Diệp Hi trộn paraquat vào mật ong, sau đó Diệp Duật vô tình uống phải sao?"

Trong cổ họng Khương Hà phát ra tiếng nức nở dài, sắc mặt Diệp Đức Thành sa sầm: "Trẻ con ham chơi, lấy mật ong diệt kiến, ai mà ngờ được sẽ có chuyện."

Ngày chôn cất Diệp Duật, Diệp Hi cầm một con vịt cao su màu vàng, khi bóp sẽ phát ra tiếng động. Em đứng đó nhìn hũ tro cốt, con vịt cao su trên tay bị bóp phát ra một tiếng lại một tiếng vui nhộn.

Khương Hà đang ôm hũ tro cốt bước tới, vung tay tát em một cái thật mạnh. Em ngã trên đất, con vịt cao su trong tay lăn đến chân Diệp Đức Thịnh.

Em không khóc không nháo, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Khương Hà. Đến tận bây giờ, Diệp Đức Thành vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt đó, ông ta chưa bao giờ nghĩ một đứa trẻ 7 tuổi lại có một ánh mắt hung ác lại đáng sợ như vậy.

Sau này, ông ta không có nhiều ký ức về Diệp Hi, ông ta cũng không để ý tới Diệp Hi, mỗi lần nhìn thấy cô đều là một biểu cảm đó, hờ hững gọi ông ta: "Bố."

Lại sau này, Khương Hà chết, ông ta không thể không dành nhiều thời gian hơn cho Diệp Hi, có con gái như Diệp Hi là một điều đặc biệt mãn nguyện, cô thông minh, tài năng, khiến ông ta không hề nhìn thấy nổi một điểm khiếm khuyết nào của cô.

Vì vậy, ông ta càng ngày càng dành nhiều thời gian cho cô, thời gian ở cùng cô càng ngày càng dài, khắp người cô toàn là gai, thấy ai không vừa mắt sẽ đâm kẻ đó một nhát.

Kiêu ngạo vô cùng, làm chuyện xấu vẫn cây ngay không sợ chết đứng, đường đường chính chính.

Giống hệt ông ta thời trẻ.

Diệp Noãn nhìn thấy Diệp Đức Thịnh ngẩn người, lại lắc lắc cánh tay ông: "Bố ơi bố, nhớ ra chưa? Mau kể, mau kể đi."

Diệp Đức Thịnh hoàn hồn, lơ đãng nói: "Không thèm tiếp lời với mọi người, tính tình khó ưa, đặc biệt thông minh, đặc biệt lạnh lùng, lúc nào cũng gấp gáp, thiếu kiên nhẫn với tất cả mọi người."

Diệp Noãn cười khanh khách, cười xong lại hiếu kỳ hỏi: "Thiếu kiên nhẫn với tất cả mọi người?"

Diệp Đức Thịnh suy nghĩ, lại nói: "Rất nhẫn nại với Diệp Sanh, chưa nói tới chuyện thân thiết đến thế nào, ít nhất cũng vui vẻ hòa nhã. Sau khi gặp Trì Hướng Noãn, con bé mới kiên nhẫn hơn. Hơn 6 năm, hai đứa thậm chí còn chẳng cãi vã nhỏ nhặt. Bây giờ nghĩ lại, nếu hai đứa có thể ở bên nhau lâu dài..."

Diệp Đức Thịnh thở dài, vỗ vỗ vai Diệp Noãn rồi đi ra ngoài. Sau khi ông ta đi, Diệp Noãn từ trong ngăn kéo ra một xấp phiếu đáp án, trên đó viết đầy những chữ số đẹp đẽ, không có dấu vết tẩy xóa, cũng không có lỗi sai.

Đây là phiếu đáp án của Diệp Hi, tổng cộng 10 tờ, Diệp Noãn lần mò những nét bút, trong đầu nghĩ tới dáng vẻ thần thục của Diệp Hi khi viết đáp án.

Giờ tự học năm lớp 10, giáo viên toán phát một tờ đề thi và yêu cầu học sinh tự làm, bài rất khó. Không lâu sau, một nữ sinh gõ cửa, thầy giáo toán trọc đầu nhiệt tình nói: "Cứ để sách ở đây là được, em đừng đi vội, giúp thầy giải đề này đi."

Các học sinh trong phòng đều ngẩng đầu, Diệp Noãn cũng ngẩng đầu nhìn, cái nhìn này khiến cô ấy không có cách nào an tâm mà làm đề.

Thầy dạy toán vui tươi hớn hở nói: "Xem em mất bao nhiêu phút."

Diệp Hi mặc đồng phục cầm đề thi lên nhìn, nói: "20 phút", giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Người trong phòng học đều hít một hơi khí lạnh, có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây là ai thế?"

Diệp Noãn kích động đến phát run, suýt chút nữa không cầm được bút trong tay, trong lòng cô ấy hét lên: "Còn có thể là ai nữa? Đương nhiên là Diệp Hi thường được giáo viên nhắc tới, chị gái của mình đó!"

Diệp Hi cúi đầu, đuôi ngựa sau đầu xõa xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như tuyết. Nam sinh trong lớp thỉnh thoảng sẽ ngước mắt nhìn cô, nhìn xong thì làm đề, viết được một lúc lại ngẩng đầu nhìn cô.

Vẻ mặt cô từ đầu đến cuối đều giữ nguyên, đứng trước bục giảng viết tới viết lui. Không lâu sau, đề thi trong tay cô được lật mặt, cô lại viết một lát, xoay cây bút trên tay hai vòng, sau đó cô ngẩng đầu nói: "Xong rồi ạ."

Trong lớp có tiếng thở dài.

Thầy dạy toán cười haha: "Cho các thấy uy lực của cao thủ đạt huy chương vàng cuộc thi toán. Đừng có suốt ngày đề này khó, đề kia khó."

Nói xong, ông quay đầu, vui vẻ nói: "Diệp Hi, em lên giảng bài cho các em đi."

Diệp Hi vô cảm nói: "Giảng thế nào ạ? Không phải liếc mắt một cái là ra được đáp án hay sao?"

Thầy dạy toán xấu hổ bóp mũi, chạnh lòng nhìn các học sinh dưới bục giảng đang có những biểu cảm khác nhau.

Cuối cùng, sau nhiều lần giáo viên toán yêu cầu, Diệp Hi vẫn giảng bài. Giảng xong, cô phủi bụi phấn trên tay rồi rời đi.

Thầy dạy toán trêu đùa: "Giác ngộ rồi chứ? Cùng loài nhưng khác não đấy."

Nam sinh ở bàn trên quay xuống, hưng phấn nói với cô ấy: "Đó chính là Diệp Hi đấy, cậu biết không?"

Diệp Noãn mỉm cười không đáp.

Trong lòng lại đang nói: "Nói thừa, tất nhiên là mình biết!"

- --------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sao đến phần kết rồi mà lại cảm thấy có chút khó viết thế nhỉ?