Người ấy là Trì Hướng Noãn.
Cô mơ thấy Trì Hướng Noãn dẫn cô về quê ăn Tết.
Mơ thấy chị tỏ tình với cô và đọc một bài thơ dưới trời tuyết.
Đó là bài thơ nào nhỉ? Tại sao bỗng nhiên không nhớ ra? Mỗi chi tiết trong giấc mơ đẹp như vậy đều nên được ghi nhớ, quên đi bất cứ phần nào đều là một tổn thất rất lớn.
Diệp Hi ôm chăn, lấy điện thoại, gửi WeChat cho Trì Hướng Noãn: "Chị biết không? Hôm nay em đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, chị dẫn em về nhà ăn Tết, trên đồng cỏ bao la trắng xóa, chị đọc em nghe một bài thơ, nhưng sau khi tỉnh dậy, em không nhớ được gì cả."
Bên kia lập tức trả lời: "Em muốn nghe thơ gì? Chị đọc em nghe cả đời."
Ừm... Trì Hướng Noãn dường như hơi thẳng thắn quá rồi.
"Em khá thích Pushkin và Tagore"
Trì Hướng Noãn đáp: "Được thôi, đến lúc sẽ đọc cho em nghe"
Diệp Hi tươi cười đặt điện thoại xuống, vừa đặt xuống, điện thoại lại lập tức vang lên âm thanh thông báo tin nhắn WeChat tới.
Cô mỉm cười bấm vào WeChat, phát hiện người gửi tin nhắn vậy mà lại là A Thanh.
Diệp Hi đọc tin nhắn cậu ấy gửi tới, nụ cười bên môi tức khắc biến mất.
Dòng chữ màu đen trong hộp tin màu xanh lá cây lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Hôm nay mình đến Chu Trang, thấy bố cậu đi cùng một người phụ nữ, bên cạnh còn có một cô gái, trông cỡ 16, 17 tuổi."
Diệp Hi gõ một dòng rồi gửi đi: "Ông ta có nhìn thấy cậu không?"
A Thanh trả lời: "Không, lúc đầu mình chỉ thấy bóng lưng của ông ấy, cảm thấy rất giống bố cậu, thế là đeo cái kính râm siêu lớn của mình lên rồi bám theo. Mình theo bọn họ suốt 20 phút, mình cũng không biết nên nói sao nữa. Diệp Hi, cậu chuẩn bị tâm lý đi."
Trên mặt Diệp Hi vô cùng bình tĩnh, cô trả lời: "Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết. Yên tâm, mình cũng không phải không chuẩn bị tâm lý, dù sao ông ta cũng rất ít khi trở về căn nhà này."
Ban đầu ngón tay cô gõ ra là "ông ta rất ít về nhà", cô nhìn thoáng qua chữ "nhà", giây tiếp theo xóa chữ này đi, đổi thành "căn nhà này".
Đúng vậy, bố cô đã có một ngôi nhà, đây không phải nhà của ông ta, chỉ là nơi khi ông ta thỉnh thoảng nhớ ra mới ở lại một thời gian mà thôi.
Thật quá trớ trêu, tại sao cô lại nghĩ công việc của ông ta thật sự rất bận, tại sao cô chưa bao giờ nghĩ vì sao ông ta lại đi công tác thường xuyên đến thế kia chứ?
Cô vô cùng bình tĩnh đi vào phòng ngủ của Diệp Đức Thịnh, lấy chiếc 5S đặt trên bàn ra. Cô không thử nhập mật khẩu mà cầm điện thoại, đi vào thư phòng trên tầng hai. Cô mở công cụ tìm kiếm trên máy tính, nhập vào một chuỗi số điện thoại di động.
Diệp Hi tuyệt vọng nhìn màn hình, nhanh chóng chọn lọc và tóm tắt thông tin trên trang web. Ba tiếng sau, nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô vừa khóc vừa cầm chiếc điện thoại cũ kia, nhập một chuỗi mật khẩu trên màn hình, điện thoại lập tức mở khóa.
Chuỗi mật khẩu này vẫn như hai năm trước, khi đó Diệp Hi học được một trò ảo thuật, thực chất là trò vặt tán gái được lan truyền trên mạng.
Cô bảo Diệp Đức Thịnh mở máy tính có trong điện thoại rồi tùy ý nhập 6 chữ số, sau đó cộng với mật khẩu của ông ta, lấy điện thoại của ông ta, dùng tốc độ rất nhanh mà thêm số 0 vào kết quả tính, sau khi một lần nữa bấm vào phím bằng, trực tiếp hiển thị mật khẩu điện thoại mà ông ta đã nhập.
Bầu không khí khi đó hài hòa hiếm có, Diệp Hi cũng nhớ rất rõ ràng chuỗi mật khẩu ấy.
Sau khi điện thoại được kiểm tra kĩ lưỡng một lần, một chút may mắn sống sót cuối cùng của Diệp Hi cũng tiêu tan như bọt biển.
Tuần trước Diệp Đức Thành đã mua một con búp bê SD [1] đắt tiền trên Taobao. Diệp Hi liếc nhìn địa chỉ, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
[1] SD: viết tắt cho Super Dollfie, là những con búp bê BJD được mô phỏng theo cơ thể con người, có thể linh hoạt tạo dáng. SD là dòng BJD lớn nhất, cao khoảng 60-70cm
Cô lòng đau như cắt xem qua các đơn hàng, nhìn thấy trong đơn hàng có rượu gạo, có bò bít tết, có vỏ bánh tart, có phô mai que, còn có băng cá nhân và một hộp thuốc gia đình nhỏ.
Lướt đơn hàng đến một nửa, cô không muốn lướt xuống thêm nữa. Cảm giác vô cùng ghê tởm, cực kỳ khó chịu bao trùm lấy cô.
Diệp Hi lau nước mắt, mơ màng bước ra khỏi căn phòng, đứng trên cầu thang ngơ ngẩn nhìn phòng khách vắng vẻ.
Nơi này thật sự rất lớn, vừa lớn vừa trống trải, chẳng trách vẫn luôn có cảm giác quạnh quẽ, cũng khó trách sẽ có cảm giác quạnh quẽ.
Anh trai cô đã chết, mẹ cô đã chết, bố cô đã có một gia đình chân chính ở bên ngoài, ông ta còn có một cô con gái, thích ăn bánh tart trứng, thích búp bê SD, mà bố cô đối xử rất tốt với cô ta, điều gì cũng chiều lòng cô ta.
Cô loạng choạng đi đến trước cầu thang, vịn lên lan can cầu thang đứng hồi lâu rồi yếu ớt tiến về phía trước một bước.
Khoảnh khắc ấy cũng chẳng biết trong đầu nghĩ gì, có lẽ là trượt chân, có lẽ là cô chỉ muốn nhảy từ đây xuống. Trong đầu không thể phán đoán, suy xét, ngay giây tiếp theo, cô lăn xuống từ trên cầu thang.
Lá trên cây đều đã vàng, từng phiến lại từng phiến rụng rơi.
Một cơn gió thổi qua, lá trên cây bị thổi bay, giống như những con bướm vàng bay lượn trong gió.
Một chiếc lá vàng rơi trên vai Trì Hướng Noãn, xoáy tròn rồi rơi xuống mu bàn tay Diệp Hi.
Các cô tựa vào thân cây, ngồi dưới gốc cây đếm những chiếc lá bị gió thổi.
Trì Hướng Noãn lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Diệp Hi, đôi mắt cười của chị hơi hơi cong lên, giống như trăng non lưỡi liềm.
Diệp Hi thu hồi tầm mắt khỏi bầu trời, nói: "Trận gió vừa rồi thổi bay tổng cộng 67 chiếc lá."
Trì Hướng Noãn cười híp mắt, hôn lên mặt cô: "Diệp Hi nhà ta luôn thông minh như vậy."
"Nếu như em không thông minh thì bố em đã sớm bỏ rơi em rồi", Diệp Hi nhặt một chiếc lá lên, ánh mắt rất u sầu.
Trì Hướng Noãn ôm mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên trán Diệp Hi một nụ hôn, Diệp Hi khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Trì Hướng Noãn: "Cũng may, em vẫn có chị ở bên cạnh."
"Đợi em học xong đại học, em đi đâu chị sẽ theo em đến đó. Diệp Hi, chị không còn là đứa trẻ nghèo trước đây nữa rồi, bây giờ chị là một người mà em có thể dựa vào. Chị có khả năng chăm sóc em, có khả năng cho em một cuộc sống tốt hơn."
Diệp Hi nhéo mũi chị: "Chỉ có chị, cái đồ chuyên trị ra đường là chuyển hướng, hoàn toàn dựa vào giác quan thứ 6 để tìm đường, trên tàu điện ngầm thì thường ngồi ở hướng ngược lại, khi qua đường lúc nào cũng như con mèo run cầm cập, vừa nhìn thấy xe tới là hận không thể tay chân đồng thời trôi tại chỗ mà vút bay giữa ban ngày ban mặt, ngay cả đường về nhà mình cũng không tìm được, lúc chị lạc đường hỏi chị ở đâu, luôn luôn chỉ nói mình đang ở dưới một đám mây. Vẫn là nên để em chăm sóc chị đi. Không cần đợi đến khi tốt nghiệp đại học, lên năm hai em sẽ chuyển trường. Nếu như chị bằng lòng cùng em sang Mĩ, em sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, chị phụ trách xinh đẹp như hoa là được."
Trì Hướng Noãn ngượng ngùng mở bàn tay Diệp hi ra, vô cùng bất mãn nói: "Dù sao chị cũng lớn hơn em 7 tuổi, cho dù có vô dụng, chị cũng phải cố gắng học cách chăm sóc em. Không thể lúc nào cũng cư xử như trẻ con được."
"Người sống trong hạnh phúc sẽ không bao giờ lớn lên được. Em hy vọng chị khi 80 tuổi vẫn có thể cảm thấy bản thân là một đứa trẻ. Như vậy, em sẽ biết em đã làm cho chị hạnh phúc."
Trì Hướng Noãn nhìn Diệp Hi, đưa tay phủi đi những chiếc lá rơi trên đầu cô, nghiêm túc nói: "Vậy thỏa thuận nhé. Cùng nhau sống tới 80 tuổi, trước đó không ai được nghĩ đến chuyện chia xa."
Gió thổi qua mảnh trời đất này, hàng ngàn chiếc lá xào xạc trên cành cây.
Chiếc cây lớn mà họ dựa vào rụng xuống rất nhiều lá vàng, ánh mắt hai người gaio nhau, triền miên quấn lấy nhau.
- --------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Aaaa, chưa có lưu bản thảo... Làm thế nào để thay đổi góc nhìn ngay giữa tác phẩm sao cho không gượng gạo nhỉ~
Viết văn thật sự là một môn học mà, bây giờ toi không mong viết hay, chỉ hi vọng có thể kể lại toàn bộ câu chuyện một cách toàn vẹn mà thôi, nên kể thế nào thì kể thế đó, trong não nghĩ gì thì viết đó~
Ước gì ban đầu có thể buông thả bản thân, làm một con nai rừng điên cuồng~