Trên Những Áng Mây

Chương 17: Nói Về Diệp Sanh




Một Diệp Hi chuyện gì cũng có thể làm đã không kể toàn bộ câu chuyện này cho Trì Hướng Noãn trong mơ.

Vừa nói xong lời này, tiếng chuông báo thức đã trực tiếp đập tan cơn mơ. Bầu trời không một gợn mây vỡ thành từng mảnh, nhà kho phía sau cũng hóa thành đống tro tàn, dáng hình của Trì Hướng Noãn bị kéo dài thành một sợi dây mảnh, chuyển động theo cấu trúc xoắn kép rồi trực tiếp tan biến. Diệp Hi nhanh chóng rơi vào bóng tối vô hạn, cảm giác phi trọng lực khiến cô không thể hô hấp, tim đập dữ dội.

Cô thở hổn hển, đột ngột mở mắt.

Tiếng chuông báo thức reng reng vang lên bên tai, Diệp Hi điều chỉnh lại nhịp tim dồn dập, lau mồ hôi trên trán.

Bên cạnh là Diệp Sanh đang ngủ say như lợn chết. Đêm qua em ấy nghịch điện thoại đến hơn hai giờ đêm, đừng mong hôm nay Diệp Sanh có thể dậy trước chín giờ.

Diệp Hi hít sâu, rón ra rón rén rời khỏi giường. Cô mở túi, lấy ra hộp phân chia thuốc rồi uống sertraline, khi đến lượt lithi cacbonat, Diệp Hi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám trực tiếp nuốt sống. Bây giờ miệng cô rất khô, rất khó để nuốt thuốc viên. Thứ lithi cacbonat này tan trong miệng, vị còn buồn nôn hơn cả phân, nếu để thứ này tan trong miệng, cô sẽ mắc ói đến nỗi không ăn được gì suốt một ngày trời.

Diệp Hi nhìn quanh chiếc bàn một vòng, trông thấy một chiếc bình giữ nhiệt Doraemon màu xanh giá sách cạnh bàn. Cô bước đến trước giá sách, cầu khấn trong bình có nước, nếu không cô lại phải mặc quần áo rồi chạy vào bếp lấy nước.

Giờ này có lẽ Diệp Đức Minh và Lưu Thục Diễm đang ăn sáng, Diệp Hi không muốn gặp Lưu Thục Diễm chút nào.

Cũng may trong bình giữ nhiệt vẫn còn hơn phân nửa nước, Diệp Hi mở nắp bình, coi thường cái chết mà nuốt lithi cacbonat xuống, lập tức uống một ngụm nước lớn.

Thế nhưng tay cô không vững, một phần nước trong bình bị đổ ra ngoài, đổ trúng cuốn sổ ghi chép có bìa hình chòm sao màu tím trên bàn.

Diệp Hi khẩn trương nhấc cuốn sổ lên rồi giũ sạch nước trên bìa, có chút nước đã thấm vào các trang bên trong, Diệp Hi đành rút hai tờ khăn giấy, mở sổ ra để thấm nước các trang phía trong.

Bên trong sổ là những trang giấy đầy màu sắc, trên đó viết mấy thứ linh tinh gì đó bằng bút gel nước màu đen. Diệp Hi ấn khăn lên trang giấy để thấm nước, tùy ý nhìn một cái, những nét bút ấy giống như ma quỷ, người trần mắt thịt căn bản không thể nhìn rõ.

Diệp Hi âm thầm chửi thề trong lòng, cẩn thận giữ tờ khăn giấy rồi lật sang trang, trang tiếp theo là những đường nét lộn xộn, dưới cùng có một dòng chữ rất nhỏ: "Tôi thật sự thích chị ấy."

Trông thấy chữ "chị", tim Diệp Hi đập thình thịch.

Nước thấm rất nhanh, chữ viết ở rìa đã bị nhòe, Diệp Hi cũng không để ý nhiều, nhanh chóng lật sang trang.

Bàn tay đang cầm khăn giấy của cô dừng lại trên không trung, mắt dán chặt lên dòng chữ nguệch ngoạc ngay giữa trang.

"Tôi chưa bao giờ chắc chắn như bây giờ, tôi thật sự thích chị Hi. Trong mắt, trong tim đều là chị ấy."

Sóng to gió lớn trong nội tâm Diệp Hi dâng trào, cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, vội vàng lau sạch vết nước trên đó, đóng cuốn sổ lại rồi đặt trở lại vị trí ban đầu.

Trái tim cô đập kịch liệt, như thể không thể hít thở, cô cấp tốc điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, quay đầu nhìn Diệp Sanh vẫn còn đang say ngủ.

Diệp Sanh đang nằm ngửa ngủ trên giường, chăn bông bị em ấy đá tung một nửa, mái tóc dài đen mượt rải trên gối, gương mặt say giấc nồng bình thản và xinh đẹp.

Trong lòng Diệp Hi rối bời, tay cô vẫn luôn khẽ run rẩy, có lẽ là do ảnh hưởng của thuốc chứa muối lithi, cũng có thể là do phát hiện bí mật này đã khiến cô chấn động.

Không nên như vậy!

Thật sự không nên như vậy!

Diệp Sanh là em họ của cô, là đứa con gái xinh đẹp nhất thế hệ này của nhà họ Diệp, từ nhỏ tới lớn có vô số chàng trai đã theo đuổi em ấy. Mặc dù hồi nhỏ Diệp Hi và em ấy đã từng kè kè bên nhau ngày đêm nhưng khi lên 8, Diệp Hi đã được Diệp Đức Thịnh đưa đến Thượng Hải. Tuy hàng nằm sẽ quay lại một hai lần, nhưng thời gian các cô ở gần nhau cũng không nhiều, về tình về lý đều không nên như vậy.

Chưa kể các cô còn có quan hệ huyết thống, đây quả thực là xằng bậy.

Giữa lúc cảm xúc thay đổi nhanh chóng, dã thú đang ngủ yên trong cơ thể lại bừng mở đôi mắt đỏ như máu, một loại sức mạnh cuồng bạo không thể kìm nén chảy trong thân thể Diệp Hi.

Đây là điềm báo của một cơn hưng cảm sắp phát tác, liều lượng muối lithi đã dùng trước đó đã không còn có thể xoa dịu tâm trạng mất kiểm soát.

Diệp Hi nghiến răng nghiến lợi, cật lực khống chế chính mình không la hét hay đập phá đồ đạc, cơ thể cô lúc này run như cầy sấy. Cô đang bước đến bờ vực sụp đổ, nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, những ngón tay run rẩy mò mẫm lấy hộp thuốc ra, một hơi nuốt hết toàn bộ lithi cacbonat còn lại.

Uống lithi quá liều sẽ gây tác hại lớn đến cơ thể, một khi nồng độ lithi trong máu vượt quá tiêu chuẩn sẽ dẫn tới ngộ độc lithi, con người sẽ cảm nhận được thế nào là sống không bằng chết.

Lithi từng được sử dụng trong việc huấn luyện chó sói đất, chỉ cần ăn xác cừu nhúng qua muối lithi một lần, những con chó sói đất sẽ ghi nhớ cảm giác buồn nôn kinh khủng cực độ suốt đời, cả đời sẽ không tấn công đàn cừu nữa.

Diệp Hi tính toán nồng độ lithi trong thuốc, nghĩ rằng tình huống không quá nghiêm trọng, dạ dày có có cảm giác hơi nóng rát.

Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Trước tiên năng lực nhận thức rất nhanh liền trở nên hỗn loạn, dã thú hung dữ lại khép mắt và bắt đầu lim dim buồn ngủ. Tiếp theo là mất đi cảm giác thăng bằng, trần nhà và sàn nhà không ngừng lắc lư, trọng lực không thể giữ lại cơ thể nữa, nhẹ tênh như đang rảo bước trên mây.

Trong đầu Diệp Hi vẫn còn lại một tia lý trí, cô loạng choạng ngồi lên ghế. Độn tác cực kỳ đơn giản này giờ đây lại không dễ dàng chút nào. Chiếc ghế kia chuyển động tới lui, giống như một con cá chạch bóng nhẫy. Ngay cả khi cơ thể Diệp Hi tiếp xúc được với chiếc đệm êm ái trên ghế, mọi thứ cảm nhận được đều không ngừng quay cuồng, bao gồm cả cơ thể của chính cô, khiến cô không chắc có thể thành công ngồi lên ghế hay không.

Cảm giác nóng rát trong bụng càng lúc càng kịch liệt, Diệp Hi cảm giác có lẽ trong dạ dày mình đang chứa đầy dung nham nóng hổi, dung nham dâng lên trong thực quản, cuối cùng phụt ra khỏi miệng Diệp Hi.

Diệp Hi nôn dữ dội, nước mắt s1nh lý trào ra từ khóe mắt.

Cô chưa ăn gì cả, chỉ uống một chút trà hoa hồng ngâm qua đêm. Nôn xong, miệng đắng nghét, không rõ là do lithi cacbonat trong dạ dày hay là do nôn ra dịch mật đắng.

Cô gục trên bàn, vùi mặt vào tay, những cảm xúc hỗn loạn trong đầu hết lần này đến lần khác nhốn nháo không ngớt.

Thuốc viên lithi cacbonat trong hộp thuốc không tính là đặc biệt nhiều, sau khi Diệp Hi nôn hết ra, triệu chứng đã thuyên giảm, ít nhất thì thế giới không còn quay cuồng quá độ nữa.

Cô mê man hấp thụ hơi ấm trong vòng tay. Khi nhận thức trở nên mơ hồ không rõ ràng, cô bỗng nhiên rất muốn mơ, muốn một lần nữa ngồi trên tảng đá lớn ngập ánh mặt trời, trò chuyện cùng nữ sinh đeo kính bên cạnh.