Bùi Vân Thư chỉ đả thương tên tông chủ đó một cái, nhưng máu lấy được nhiều hơn cả y nghĩ nữa.
Sau khi cắt đuôi được những kẻ đang đuổi theo mình kia, Bùi Vân Thư liền trốn vào một gian nhà gỗ không người, trải bức tranh ra, trước tiên dùng bức họa hút một con châu chấu vào, sau đó lấy một giọt máu nhỏ lên con châu chấu.
May là, giống y như y nghĩ, con châu chấu sau khi được nhỏ máu vào thì thành công thoát khỏi bức họa, bay ra, Bùi Vân Thư thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc này mới dám dùng máu quét lên Chúc Vưu và Bách Lý Qua.
“Lần này Chúc Vưu thật thông minh, biết hóa thành một cái vòng tay nhỏ như vậy,” Dưới tay Bùi Vân Thư bận rộn, miệng cũng không ngơi nghỉ, “Bách Lý Qua lại không hay rồi, sao ngươi cũng chạy vào theo chứ? Chạy vào trong thì thôi đi, còn không biết biến nhỏ một chút, một con hồ ly trắng to như vậy, phải dùng bao nhiêu máu mới có thể thả ngươi ra được chứ.”
“May mà ta rất lợi hại, ” Bùi Vân Thư ho nhẹ vài tiếng, “Bất tri bất giác, ta cũng trở nên mặt dày giống Chúc Vưu rồi.”
Y tâm tình vui sướng mà dùng hết toàn bộ máu, Bách Lý Qua còn chưa đi ra thì Chúc Vưu đã theo vết rách hắn xé được chạy ra trước, vòng tay màu đen biến thành hình người, chôn đầu trong ngực Bùi Vân Thư.
Lòng bàn tay Bùi Vân Thư dính máu, đành phải dùng mu bàn tay vỗ vỗ lưng hắn, muộn thanh muộn khí nói: “Chúc Vưu, đừng làm nũng.”
Chúc Vưu buông y ra, dùng một loại giọng điệu bình tĩnh không lay động để trình bày một sự thật, “Chỉ cần không có ta, ngươi lập tức gặp chuyện.”
Bùi Vân Thư: “…”
Trước đó đả thương được tông chủ Hoa Cẩm môn, còn cắt đuôi được nhiều kẻ muốn đuổi theo mình như vậy, Bùi Vân Thư vốn còn đang có chút kiêu ngạo tự hào, lập tức đã phải ũ rũ cúi mi: “Lần này là bất ngờ thôi.”
“Ngươi phải tin tưởng ta,” Giọng nói của Bùi Vân Thư càng ngày càng nhỏ xuống, “Ta đã trở nên rất lợi hại.”
Chột dạ trong giọng của y, đến Chúc Vưu cũng có thể nghe ra.
Nhưng Chúc Vưu còn chưa kịp nhiều lời, một con hồ ly trắng từ trong bức họa nhảy ra, lóe lên như một tia sáng trắng, đảo mắt đã hóa thành một mỹ nam tử tư thế hiên ngang.
“Hai người các ngươi cư nhiên chạy ra ngoài trước ta một bước,” Bách Lý Qua bật cười to, nói: “Ta còn tưởng người xé nhanh nhất là ta chứ.”
Thấy cả hai người họ sinh long hoạt hổ, còn có tinh thần hơn cái người ra đầu tiên là Bùi Vân Thư nữa, Bùi Vân Thư bảo cả hai ngồi xuống, lấy linh trà trong túi trữ vật ra pha, lại lấy thêm chút điểm tâm, chậm rãi kể cho bọn họ nghe những chuyện đã xảy ra sau khi y thoát khỏi bức họa.
Chờ y nói xong, cầm chén trà lên nhấp một ngụm nước trà xanh, ngẩng đầu lên nhìn, thì trông thấy Chúc Vưu và Bách Lý đang nhìn mình lom lom không chuyển mắt.
Bùi Vân Thư khó hiểu hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
“Vân Thư, một mình ngươi xông xáo hết một vòng Hoa Cẩm môn, bây giờ ngươi cảm thấy thực lực của mình thế nào rồi?” Bách Lý Qua hỏi.
Mặt Bùi Vân Thư đỏ lên, ngay trước mặt bọn họ, da mặt y còn chưa đủ dày, khiêm tốn đáp: “Coi như là không tệ.”
Bách Lý Qua cảm thấy Bùi Vân Thư bây giờ có chút gì đó thay đổi.
Tu sĩ Nguyên Anh trong tu chân giới đã được tính là cường giả rồi, nhưng Bùi Vân Thư vẫn luôn có Chúc Vưu bên cạnh, lại toàn được gặp những kẻ như là Bách Lý Qua, Thanh Phong công tử, mà ai cũng có tu vi rạt cao, gặp nguy hay bị kẻ thù có thực lực mạnh chèn ép, tu vi lúc nào cũng hơn Bùi Vân Thư, cứ như thế mãi làm cho Bùi Vân Thư tưởng là, hình như y không hề lợi hại chút nào.
Nhưng bây giờ, một mình y xông pha ngang dọc Hoa Cẩm môn, còn giết được tên Trâu Ngu đã nhiều lần sỉ nhục mình, qua lần này, coi như Bùi Vân Thư mới thật sự biết rõ được thực lực của mình bây giờ, không những không yếu, mà hình như còn rất mạnh.
Khắp người ngập tràn một loại khí thế bình tĩnh, dường như đã lường được tất cả.
Một dòng nước tạt ngã Bách Lý Qua đang nhìn Bùi Vân Thư không chớp mắt, Chúc Vưu lạnh giọng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Bách Lý Qua lau đi vệt nước trên mặt, “Ngươi cũng thật sự quá mức bá đạo.”
Sau khi nói chuyện xong xuôi, trà cũng uống rồi, cất Thụ Thần Đồ đi, Bùi Vân Thư ngự kiếm, cùng hai người họ bay ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi Hoa Cẩm môn.
Trong Hoa Cẩm môn đang có rất nhiều người lục soát tìm kiếm Bùi Vân Thư, nhưng không một ai phát hiện ra bọn họ, ba người bay trên không, tìm được hướng đi xong liền tăng nhanh tốc độ.
Nhưng lúc sắp ra khỏi Hoa Cẩm môn thì phía dưới Hoa Cẩm môn lại đột nhiên vang lên một âm thanh vô cùng rõ ràng.
“Thanh Phong, ngươi phản bội ta.”
Ba người trên không đột nhiên ngừng lại.
Người đang nói chuyện có thần thức rất mạnh, hờ hững mà để câu tuyên án này tùy ý vang vọng trong khắp Hoa Cẩm môn, “Một khắc sau, xử tử hắn ngay trước cửa Hình đường.”
“Xử tử Thanh Phong?” Tiếng xương tay Bách Lý Qua vang lên răng rắc, sắc mặt trầm xuống, “Đây là đang cố ý dụ chúng ta quay lại.”
Bùi Vân Thư nắm chặt tay, một lát sau, y và Bách Lý Qua cùng đồng thời quay người lại, không chút do dự quay về đường cũ.
Chúc Vưu vẻ mặt lãnh đạm đi theo một bên, chỉ trong chốc lát, đã tìm được Hình đường của Hoa Cẩm môn.
Nơi đây nồng nặc mùi máu tanh, từ khoảng cách rất xa đã có thể nghe được mùi, trước cửa Hình đường có mấy trăm tên môn đồ Hoa Cẩm môn mặc hắc y đang đứng chắn, dẫn đầu là mười mấy tên trông rất kỳ dị, không phải ma cũng chẳng phải người.
Ba người tìm được chỗ trốn, giao long hiếu chiến, mặc dù không có ý muốn cứu Thanh Phong công tử, thấy cảnh này, Chúc Vưu vẫn là rục rà rục rịch.
Hắn chăm chú nhìn xuống phía dưới, móng tay trở nên vừa bén vừa dài, Bùi Vân Thư đúng lúc đè tay hắn xuống, nhỏ giọng nói với hắn: “Đừng manh động.”
Chúc Vưu gật gật đầu, kiềm chế dục vọng muốn bay xuống giết chóc.
Bùi Vân Thư cẩn thận nhìn bên dưới, Thanh Phong công tử sắc mặt tái nhợt được bảo hộ ở trung tâm, môi hắn khô nứt, mồ hôi lạnh ứa ra, y phục dính đầy vết máu, dáng vẻ cực kỳ suy yếu.
“Bọn chúng đang chờ chúng ta,” Bùi Vân Thư cười gằn, “Đối với người của mình mà cũng độc ác như vậy, ma tu quả đúng là tàn nhẫn vô tình.”
“Vị trí đứng của chúng hợp thành một trận pháp, ” Bách Lý Qua trầm ngâm một hồi, “Thanh Phong được bảo hộ ở ngay chính giữa trận pháp, không giết tất cả bọn chúng thì không thể cứu được hắn.”
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu cùng nhìn về phía Bách Lý Qua, trên mặt hai đều toát ra vẻ mờ mịt.
Bách Lý Qua vui vẻ, “Thế này là, trận này cần phải nghe theo lệnh của ta rồi.”
*
Thanh Phong công tử quỳ trên đất, vết thương trên người trở nên vô cùng đau đớn dưới ánh mặt trời chói chang, hắn cúi đầu, mặc cho mồ hôi lạnh theo cằm dưới nhỏ xuống.
Độc trong người hắn còn chưa phát tác, tông chủ nói muốn giết hắn, nhưng chỉ coi hắn là mồi nhử.
Mồi nhử dụ Bùi Vân Thư đến.
Tiếng hít thở của Thanh Phong công tử một tiếng nặng hơn một tiếng, đường chủ Hình đường đứng ở ngay bên cạnh hắn, nghe được tiếng thở của hắn thì nghiêng người nhìn qua hắn, “Thanh Phong, ta đã hạ thủ lưu tình.”
“Ta biết…” Thanh Phong công tử cắn răng nói ra ba chữ này, nuốt xuống máu tanh trong cổ họng, “Ngươi già rồi.”
Đường chủ Hình đường tức đến bật cười, “Lần sau ngươi mà rơi vào tay ta thì để ta cho ngươi biết là ta có già hay không.”
Thanh Phong công tử cố sức giương mắt, quanh thân đâu đâu cũng có người, không có một kẽ hở nào để có thể xông vào được.
Có muốn Bùi Vân Thư đến không?
Thanh Phong công tử muốn sống, nhưng hắn cũng không muốn để Bùi Vân Thư đến.
Ngay lúc này, đường chủ Hình đường nói: “Một khắc đã qua một nửa.”
Hắn dùng thần thức để nói câu đó, mỗi một chữ đều giống như thì thầm bên tai, nói cho người nào nghe không cần nói cũng biết.
“Đã rất lâu rồi ta chưa từng được nhìn thấy tông chủ bị thương,” Đường chủ Hình đường dùng một loại giọng điệu hoài niệm để nói, “Thanh Phong, ta thấy tâm tình của tông chủ, hình như cũng không tức giận.”
Thanh Phong công tử ho khan vài tiếng, ho đến lục phủ ngũ tạng thấy đau, máu từ khóe môi tràn ra, không muốn nói chuyện với tên đường chủ.
Mỗi một giây trôi qua, đường chủ Hình đường liền cao giọng báo một tiếng, đây là bùa đòi mạng của Thanh Phong công tử, cũng là lời bức bách người đang trốn hiện thân.
Bách Lý Qua đã dặn dò Bùi Vân Thư và Chúc Vưu, đang định làm thủ thế xông lên, Bùi Vân Thư lại đột nhiên đưa tay đè tay hắn xuống.
“Đừng động,” Tay Bùi Vân Thư chợt dùng sức, “Có người đến rồi.”
Bách Lý Qua sững sờ, “Ai?”
Thoáng cái, thì có người ngự kiếm từ trời đáp xuống đất, hai người trong đó thân mang đạo bào, một thân chính khí, còn có một nữ tử dung nhan kiều diễm bị hai người bọn họ kèm hai bên, nữ tử vừa mới đáp xuống đất, đã hỏi những người đang đứng ngay trước cửa Hình đường: “Đang làm gì vậy, chờ cứu lão nương ra sao?”
Đường chủ Hình đường cao giọng nói: “Diên Nhị, sao ngươi sớm không tới trễ không tới, cố tình trở lại vào ngay lúc này?”
“Chuyện đó ta có tính được chắc?” Diên Nhị ân cần cười nói với hai người bên cạnh mình, “Hai vị ca ca, đây chính là Hoa Cẩm môn, trông trận thế này, hình như trong tông môn đang xảy ra chuyện lớn, không bằng hai ca ca đến viện của ta ngồi một chút đi?”
Ba người bọn họ đứng đưa lưng về phía nhóm Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư không cần phải nhìn thấy mặt mũi bọn họ, nhưng khi nhìn đến đạo bào trên người bọn họ thì chợt sững người.
Là người của Đan Thủy tông.
Bóng lưng này nhìn cực kỳ quen mắt, là các sư huynh đệ của y.
Hơi thở của Bùi Vân Thư lập tức trở nên rối loạn nháy mắt, y nhìn đăm đăm về phía trước, muốn biết các sư huynh đệ của y tại sao lại đi tới Hoa Cẩm môn, là vì chuyện khác mà đến, hay là vì đuổi theo y.
Chúc Vưu nắm chặt tay y, thân mật thì thầm nói bên tai y: “Nín thở.”
Bùi Vân Thư thu lại tâm thần.
Đại sư huynh cầm kiếm chỉa vào Diên Nhị thần sắc trầm ổn, hắn đảo mắt nhìn một vòng trong đám người, cuối cùng thu tầm mắt lại, nhìn về phía Diên Nhị: “Người đâu?”
Diên Nhị cười cợt lấy lòng, trừng mắt nhìn hắn, “Vị ca ca này, đừng vội thế chứ. Để ta hỏi người khác thử xem, vị sư đệ kia của ngươi, tên là gì ấy nhỉ?”
Vân Thành cười như gió xuân tháng ba, “Sư đệ tên là Vân Thư.”
Diên Nhị hắng giọng hỏi đường chủ Hình đường: “Ngươi có gặp được người nào tên là Vân Thư không?”
“Ồ, đây không phải là Lệnh đường chủ sao, sao hắn lại quỳ bên cạnh ngươi thế này, đây là vừa mới nhận phạt xong à.”
“Tông chủ hạ lệnh phải xử tử hắn,” Đường chủ Hình đường nhếch môi không có hảo ý cười, “Tông chủ cũng hạ lện, chờ ngươi trở về, cũng xử tử ngươi luôn.”
Sắc mặt Diên Nhị đột nhiên trắng xám, Vân Thành nhíu mày, hắn nhìn một vòng bốn phía, tao nhã lễ phép nói với đường chủ Hình đường: “Tại hạ là đệ tử Đan Thủy tông, Vân Thành, khó có dịp được đến Hoa Cẩm môn một chuyến, xin hỏi vị đường chủ này, sư đệ của ta có ở đây không?”
“Sư đệ của ngươi đang ở ngay Hoa Cẩm môn,” Đường chủ Hình đường đáp, “Bọn ta đang ôm cây đợi thỏ, chờ sư đệ ngươi tới cửa đây.”
Vân Thành nhếch môi, khóe mắt liếc qua Thanh Phong công tử, tự tiếu phi tiếu nói: “Chỉ bằng hắn?”
Ngữ khí của hắn là xem thường, nhưng trong mắt lại mờ mịt nặng nề.
Đường chủ Hình đường thích nhìn nhân sĩ chính đạo lộ ra vẻ mặt như thế, hắn cười hì hì, “Khuyên các ngươi thừa dịp bây giờ còn chưa chọc giận tông chủ thì mau mau rời đi, tông chủ đã hạ lệnh rồi, tên Bùi Vân Thư đó, bọn ta phải bắt bằng được để dâng lên cho tông chủ.”
“Cho dù các ngươi có tìm được đến đây, cũng không có cách nào cướp được sư đệ của các ngươi từ trong tay của chúng ta đâu.”
Thanh âm của đại sư huynh lạnh xuống, “Nói khoác không biết ngượng.”
Một kiếm của hắn lướt qua cổ Diên Nhị, vọt vào trong đám người, Vân Thành thấy hắn như thế, khóe miệng lộ ra ý cười bất đắc dĩ, phía sau xuất hiện tế kiếm lít nha lít nhít, bước chân thong thả theo sát đại sư huynh tiến vào trong trận pháp.
Bùi Vân Thư nhăn mày, trong lòng đã quyết đoán ra được quyết định trong nháy mắt, định thừa dịp loạn cứu Thanh Phong công tử ra, rồi nhanh chóng rời đi, đang tính nói ra, chỉ thấy Chúc Vưu một bên đột nhiên dâng lên sát ý nồng đậm, hắn lưu lại một câu “Ta đi giết tông chủ của bọn chúng”, rồi lập tức biến mất không thấy.
Cái câu mang Bùi Vân Thư dâng lên cho tông chủ, của tên đường chủ Hình đường kia, đã triệt để chọc giận Chúc Vưu.
Bùi Vân Thư một câu cũng không kịp nói, chỉ có thể quay đầu sang nhìn Bách Lý Qua, “Bách Lý, ngươi thừa dịp loạn đi cứu Thanh Phong, ta đi tìm Chúc Vưu.”
Vẻ mặt Bách Lý Qua nghiêm túc, hắn trịnh trọng gật gật đầu, giãn gân giãn cốt, hóa thành nguyên hình đảo mắt đã vọt vào trong hỗn chiến.
Bùi Vân Thư cũng lần theo thần thức của Chúc Vưu, đuổi theo hắn.
Tên tông chủ kia đấu Chúc Vưu, y không có cảm giác là Chúc Vưu sẽ thua.
Đến khi y tới chỗ Chúc Vưu thì cả hai cùng hợp lực, không tin giết không được tên tông chủ đó.
Y mang theo Thanh kiếm, mũi chân điểm nhẹ bay với tốc độ cực nhanh, nhưng đi được nửa đường, chân trời đột nhiên lóe qua một tia sáng trắng né, một bóng người đáp xuống phía trước không xa.
Người này thân mang bạch y, mái tóc đen rối tung sau lưng, dung mạo nghiên lệ, thần sắc lại lạnh lùng mà vô tình. Hắn ngước mắt nhìn về phía Bùi Vân Thư, con ngươi đen đến độ tưởng chừng như có thể nuốt chửng tất cả bóng tối, không gợn nổi nửa con sóng lớn.
“Ra ngoài nghịch đủ rồi,” Sư tổ chậm rãi nói, “Đã đến lúc ngươi nên quay về.”
__