Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 81: Cái con giao này lòng dạ sâu vô cùng!




Thật ra Chúc Vưu cảm thấy rất bất an.

Từ lời của cha biết được cha rồng rất mạnh, hắn luôn có một loại cảm giác là Bùi Vân Thư sẽ bị cha rồng cướp đi, bức bách vô cùng, dồn ép khiến những chuyện muốn làm mà không dám làm, lời muốn nói mà không dám nói, bộc phát.

Hắn không biết phải tranh với cha rồng như thế nào, nhưng dù sao hắn cũng biết phải làm gì.

Bùi Vân Thư không biết mình dạy Chúc Vưu sai chỗ nào, con giao ngốc đó tính ra trước đó còn biết ngoan biết nghe lời, bây giờ trở nên hư rồi, không nghe lời nữa rồi. Học khôn rồi, đã biết lén bày mưu tính kế rồi.

Sắc mặt Bùi Vân Thư đã rất khó nhìn, chỉ vừa nhìn thôi đã biết y đang nổi giận: “Chúc Vưu, ngươi còn chưa chịu phá mộng cảnh nữa, ta sẽ vọt thẳng ra ngoài luôn.”

Chúc Vưu hơi nhướng mày, hắn lấy vò rượu trong tay người hầu đứng sau lưng, còn chưa kịp xoay người, Bùi Vân Thư ở phía sau đã dán cho hắn một tấm An Thụy phù.

Chúc Vưu bất ngờ, hai tay hắn buông lỏng, ánh mắt mơ màng, ngã rầm xuống đất.

Tiếng vò rượu vỡ tan vang lên, rượu văng tung tóe, Chúc Vưu ngã nhoài trên đất, Bùi Vân Thư ngồi bên cạnh Chúc Vưu nhìn hắn, đưa tay bóp mặt hắn.

Má bên trái bị bóp sưng đỏ lên, xong rồi lại chuyển sang bóp bên phải, trên khuôn mặt đẹp trai, nhất thời hiện lên hai vệt đỏ.

“Rồng không thay được bản tính,” Bùi Vân Thư hung dữ nói, “Huống chi ngươi còn chưa hóa rồng, con nít vắt mũi chưa sạch mà gan đã to thế rồi, ta cho ngươi đến nhiều trường như vậy, theo nhiều tiên sinh tốt như vậy để học, sao cuối cùng càng dạy ngươi càng hư?”

“Trước đó không biết gì còn khen được một câu dễ thương, bây giờ,” Bùi Vân Thư cười lạnh một tiếng, “Để cha dạy cho con biết cái gì gọi đạo lý làm người.”

Cũng may là Chúc Vưu hoàn toàn không phòng bị y, tuy rằng không thi pháp được, nhưng mấy thứ trong túi trữ vật vẫn còn rất hữu hiệu.

Nếu chủ nhân mộng cảnh đã ngủ, tất cả mọi thứ trong mộng cũng ngủ theo, đám người hầu đang ôm vò rượu đứng sau cũng mê man ngã gục xuống đất, gió cũng chầm chậm dìu dịu, thổi cũng như không thôi.

Vậy mới nói, lần đầu nhập mộng, Chúc Vưu vẫn còn rất nhiều sơ hở.

Bùi Vân Thư kéo xiêm y Chúc Vưu, vác hắn đi qua viện, Chúc Vưu da dày thịt béo, Bùi Vân Thư không thèm đau lòng.

Sau khi vào đại một gian phòng thì Bùi Vân Thư vứt Chúc Vưu xuống đất, ngồi một bên tự hỏi xem nên dạy dỗ hắn thế nào.

Nghĩ một hồi, Bùi Vân Thư bỗng nhiên nhớ ra thứ gì đó, y tìm trong túi trữ vật một hồi, tìm thấy Khổn Tiên Thằng nằm trong góc.

Đây là Khổn Tiên Thằng của Trâu Ngu, lúc ở Nam Phong các trung bị Bùi Vân Thư dùng kết giới vây lấy, sau đó y thu vào trong túi trữ vật của mình luôn, rồi quên luôn.

Bùi Vân Thư cầm lấy Khổn Tiên Thằng, dùng thần thức dò vào, làm dấu ấn của Trâu Ngu biến mất, khiến Khổn Tiên Thằng nhận chủ.

Thần thức của y hôm nay không biết đã cao hơn Trâu Ngu bao nhiêu, không mất bao lâu đã làm xong.

Sau khi nhận chủ, Khổn Tiên Thằng thân mật cọ cọ lên đầu ngón tay Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư thả nó ra, chỉ tay về phía Chúc Vưu đang mê man nằm trên đất, nở nụ cười không có ý tốt, “Đi, trói con giao ngốc đó lại.”

Khổn Tiên Thằng dài ra, trói chặt Chúc Vưu lại.

Bùi Vân Thư cho Chúc Vưu lên ghế, đi vòng quanh Chúc Vưu hai vòng, Nguyên Anh trong đầu hưng phấn nhảy loạn, “Đánh hắn! Đánh hắn!”

Bùi Vân Thư ngứa tay vô cùng.

Y quyết định bắt đầu dạy dỗ Chúc Vưu một trận, Chúc Vưu ngủ say như chết, hắn da dày thịt béo, chịu đòn cực tốt, chỉ đánh một trận không đau không nhột, có khi Bùi Vân Thư chưa xả được cơn tức, mà đã mệt chết rồi.

Bùi Vân Thư cảm thấy mình như vậy thì không đủ đáng sợ.

Y siết chặt Thanh Việt kiếm, nhưng không nỡ lòng cầm Thanh Việt kiếm đến làm loại chuyện đó, bèn lấy trong túi trữ vật ra một thanh chủy thủ nho nhỏ, dùng khăn trải bàn lau qua chủy thủ, khăn trải bàn bị cắt phải, chém sắt như chém bùn.

Bùi Vân Thư đến gần Chúc Vưu, dùng mũi đao đâm thủng áo của hắn.

Y định thiến hắn.

*

Chủ nhân mộng cảnh cảm giác có nguy hiểm đến tính mạng, dù vẫn còn đang mơ, trong nháy mắt, mộng cảnh lập tức nổ tung.

Chủy thủ trên Bùi Vân Thư sắp cắt xuống, qua một khắc, y nhận ra mộng cảnh đang sụp đổ.

Y nhíu mày, ngồi xếp bằng xuống, thả thần thức của mình ra, định thử cướp vị trí chủ nhân với Chúc Vưu.

Khả năng điều khiển mộng cảnh của Bùi Vân Thư không so được với Chúc Vưu, cũng không khống chế được ảo cảnh, nhưng tu vi của y hiện tại cao hơn so với Chúc Vưu bây giờ, thần thức lại càng đến gần Phân Thần Kỳ.

Y đè thần thức Chúc Vưu hung hăng đánh một trận, sau đó nắm toàn bộ bí cảnh trong tay, không thử không biết, thử một lần rồi thì Bùi Vân Thư mới kinh ngạc phát hiện ra là đơn giản như vậy. Y đang định ra khỏi mộng cảnh, nhưng quay đầu nhìn Chúc Vưu vô tri vô giác, cười lạnh một tiếng, tiện tay cho tên nghịch này một “giấc mộng đẹp” vô cùng vui vẻ.

*

Sau khi Bùi Vân Thư tỉnh lại, đi ra khỏi phòng lập tức nhìn thấy Chúc Vưu đang nằm nghiêng người, ngủ vô cùng gian nan, vẻ mặt đau khổ, mồ hôi đầm đìa.

Lúc này hắn lại lớn hơn một chút nữa, đã từ thiếu niên chuyển thành thanh niên, Bùi Vân Thư nhìn trong chốc lát, sau đó gõ gõ đầu Chúc Vưu, đánh thức hắn.

Chúc Vưu chậm rãi mở mắt ra, vừa nhìn thấy Bùi Vân Thư lập tức oan ức nói, “Cha, Chúc Vưu gặp ác mộng.”

“Ác mộng?” Bùi Vân Thư nhếch khóe môi, tựa như cười mà không phải cười, “Cha cũng gặp ác mộng.”

Khổn Tiên Thằng bay ra, lơ lửng bên người Bùi Vân Thư đối diện với Chúc Vưu như hổ rình mồi. Trong tay Bùi Vân Thư lại xuất hiện một thanh chủy thủ lấp lóe ánh sáng lạnh, y vuốt vuốt chủy thủ, mỉm cười nhìn Chúc Vưu.

“Chúc Vưu muốn nghe cha kể ác mộng gì không?”

Hắn thật sự đã chọc giận cha rồi.

Chúc Vưu bình tĩnh nhận ra sự thật này.

Hắn đơn giản mở chân ra, nghiệt căn đối diện Bùi Vân Thư, còn chậm rãi dững thẳng, “Cha chém tụi nó sao?”

“Nhưng mà tụi nó yêu cha như vậy, còn đáng yêu như thế, sao cha nỡ lòng nhẫn tâm?”

Một hàn quang loé qua, chủy thủ lướt qua bắp đùi Chúc Vưu đâm vào trên giường. Không ngờ cha tính làm thật, Chúc Vưu lập tức nhắm mắt lại, giả bộ bất tỉnh.

Nặc dù hắn ngất đi, nhưng nghiệt căn vẫn rất có tinh thần, dưới cái nhìn chằm chằm của Bùi Vân Thư, càng lúc càng hưng phấn hơn.

Bùi Vân Thư giận dữ cười, trong cơn tức giận gần như là mất hết lý trí, y rút chủy thủ ra, đang tính ra tay với Chúc Vưu, đúng lúc này bên ngoài giọng nói vang lên: “Tiên trưởng có ở đó không?”

Bùi Vân Thư khôi phục tinh thần, y trói Chúc Vưu thật chặt, trong lòng cũng có một nửa thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Chúc Vưu bây giờ dễ bắt nạt, nhưng thêm mấy ngày nữa Chúc Vưu khôi phục, nếu như y thật sự thiến Chúc Vưu, thì con giao ngốc đó có nhốt y vào mật thất nữa không?

Hơn nữa… Bùi Vân Thư cảm giác nếu như mình thật sự hạ thủ, y vậy mà lại cảm thấy có chút đau lòng.

Y vậy mà lại cảm thấy đau lòng.

Bùi Vân Thư tâm tư hỗn loạn, thu hồi chủy thủ rồi đi khỏi phòng, lúc này trăng đã lên giữa trời, dù ai thì cũng biết là lúc này không phải là lúc để đến tới cửa bái phỏng, nhưng tướng quân lại đến.

Tướng quân trong tay xách hai bình rượu ngọc, sau khi nhìn thấy Bùi Vân Thư, cười khổ nói: “Trong lòng ta phiền muộn, vô thức đi đến đây, nhưng uống đến hồ đồ, lại buột miệng kêu một tiếng. Nói ra rồi mới hối hận, hẳn là ta đã quấy rầy giấc ngủ của tiên trưởng rồi.”

“Không có gì,” Bùi Vân Thư cười cười, hắn rất có hảo cảm với tướng quân, “Sao tướng quân lại nửa đêm uống rượu?”

Tướng quân thở dài một hơi, ngồi xuống bàn đá bên trong viện, “Tiên trưởng muốn thử một chén không?”

Bùi Vân Thư suy nghĩ một chút, đi đến ngồi bên cạnh tướng quân.

Y so với phàm nhân, đương nhiên là khác biệt.

Trong cơ thể không có ngũ cốc hoa màu tạp chất, không một tì vết, da thịt trắng loáng như ngọc, dưới đêm trăng, so với ánh trăng còn sáng trong hơn.

Sau khi Bùi Vân Thư ngồi xuống, tướng quân ngửi được mùi hương thơm ngát chầm chậm truyền đến.

Hương thơm êm dịu nhàn nhạt, ngay cả loại hương liệu quý giá nhất trong cung cũng không sánh bằng một phần nhã nhặn.

Tướng quân đưa cho Bùi Vân Thư một bầu rượu, thần sắc phiền muộn, “Tiên trưởng, tà thuật mà hoàng thượng trúng có biện pháp giải sao?”

Bùi Vân Thư thấy bình ngọc đẹp đẽ quý giá, bèn cầm trong tay tùy ý thưởng thức, nghe vậy, hỏi ngược lại: “Tướng quân cảm thấy tà thuật trên người hoàng thượng không dễ diệt trừ sao?”

Tầm mắt tướng quân lướt qua tay y, ngửa đầu uống một hớp rượu, “Với ta mà nói, đương nhiên là khó. Nhưng đối với tiên trưởng mà nói, hẳn là rất dễ dàng.”

Trong mắt hắn thoáng qua ý cười, đứng dậy trịnh trọng khom lưng với Bùi Vân Thư một cái, “Ơn cứu mạng ngày ấy, đa tạ tiên trưởng.”

Bùi Vân Thư nói: “Ngươi đã nói đa tạ rồi.”

Tướng quân lắc đầu, “Không đủ.”

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, nhưng giờ khắc này, cúi đầu nhìn Bùi Vân Thư, dưới ánh trăng dìu dịu lại toát ra mấy phần nhu hòa, “Tiên trưởng, ân tình cứu mạng, thế nào cũng không đủ.”

Bùi Vân Thư cười nói: “Ở trong mắt ta đủ là được rồi.”

Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Tướng quân, đêm đã khuya, uống rượu thương thân, ngươi nên đi nghỉ sớm.”

“Tiên trưởng…” Tướng quân lại gọi Bùi Vân Thư, cả người hắn bị bóng tối phủ kín, một thân huyền y càng như là hòa thành một thể với đêm tối, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ biểu tình, “Ngài cảm thấy ta thế nào?”

Bùi Vân Thư nói: “Tướng quân là một tướng quân tốt.”

Tướng quân nói: “Tiên trưởng biết ta tại sao lại trở thành tướng quân không?”

Không chờ Bùi Vân Thư đáp, tướng quân đã nói tiếp: “Bởi vì dường như ta không sợ chết, cũng không sợ giết người.”

“Sau khi leo lên được một ngọn núi, sẽ có một ngọn núi khác cao hơn đang chờ ta,” Tướng quân nói, “Ta cứ tưởng là có thể dừng lại ở đây rồi, đối với ta thế gian này đã chẳng còn gì thú vị nữa, không còn đỉnh cao nào để với tới nữa, dục vòng trong lòng đã không còn nơi để phát tiết nữa, muốn gì được nấy, trong mắt ta, không thể dậy nổi được nửa con sóng lớn. “

Bùi Vân Thư không nghĩ là tướng quân lại nói như vậy, có chút gì đó rất khác với cảm giác mà tướng quân mang đến cho y, y đột nhiên nhớ lại những âm mưu quỷ kế từng đọc trong sách.

Vẫn quyết định kính nhi viễn chi.

“Nếu tướng quân không có việc gì, ta xin đi nghỉ trước.”

Ý tứ tiễn khách trong lời của Bùi Vân Thư đã rất rõ ràng.

Tướng quân cười, “Còn có một chuyện cuối cùng cần tiên trưởng chỉ điểm.”

“Ta muốn xây một tòa miếu nhỏ chuyên để thờ tiên nhân trong phủ, dùng ngọc để khắc tượng tiên nhân, sau khi khắc xong, để phòng ngừa trộm cắp, ta có nên khắc tên mình lên mặt tượng ngọc không?”

“Chắc là có thể,” Bùi Vân Thư nói, “Ta không rành mấy chuyện này lắm, tướng quân vẫn nên hỏi người khác thì tốt hơn.”

Tướng quân nói đa tạ, xách lên trên bàn hai bầu rượu chậm rãi từ từ đi ra ngoài.

Đường đường là phủ tướng quân, cho dù là dùng ngọc thạch để điêu khắc tượng tiên nhân, cũng đâu cần phải sợ có người đến trộm chứ? Hơn nữa mấy ngày nay, chưa từng thấy tướng quân có ý định cung phụng bất cứ vị tiên nào.

Bùi Vân Thư khó hiểu xoay người đi, bước vào trong phòng, tiếp tục giáo huấn tên nghịch tử nhà mình.

Nhưng vừa đi đến bên giường, trông thấy Chúc Vưu đã ngủ thiếp đi, không phải giả bộ ngủ, mà là thật sự thiếp đi.

Bùi Vân Thư ngồi chờ một bên, không thấy buồn ngủ mấy, y bèn đả tọa tu luyện.

Đến khi ánh nắng xuyên qua khung cửa trải dài trên đất, người trên giường vẫn chưa tỉnh lại.

Bùi Vân Thư vẫn kiên trì chờ để dạy dỗ hắn, ai ngờ là một lần chờ này, chính là chờ hai ngày.

*

Chúc Vưu chậm rãi mở mắt ra, còn chưa kịp ngồi dậy, đã nghe một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai, “Nghịch tử, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi?”

Chúc Vưu dừng một chút, mới nhìn về phía Bùi Vân Thư, hắn mặt không cảm xúc, trong mắt nhưng có chút mê man, “Nghịch tử?”

Bùi Vân Thư hừ lạnh một tiếng, lại lấy chủy thủ ra, “Lần sau còn dám nói chuyện với cha ngươi như vậy nữa không, còn dám làm chuyện như vậy với cha nữa không?”

Chúc Vưu dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thư, không chớp mắt, qua một hồi, hắn mới nhớ ra hơn một tháng nay, Bùi Vân Thư đã làm gì, hắn đã làm gì.

Biểu tình không ngừng biến hóa, ánh mắt nhìn Bùi Vân Thư càng lúc càng phức tạp.

Ta coi ngươi là phu nhân của ta, ngươi lại muốn làm cha ta?

“Phu nhân,” Chúc Vưu nói, “Ta rất đau lòng.”

Hắn đột nhiên xuống giường, ôm lấy Bùi Vân Thư đặt y lên giường, đôi con ngươi đen láy nghiêm túc cẩn thận nhìn Bùi Vân Thư, giả bộ như mình đang rất ủy khuất, “Ngươi dạy hư ta.”

Bùi Vân Thư bất ngờ, bị Chúc Vưu ôm trên quay một vòng không trung, xoay đến choáng đầu hoa mắt, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã nghe Chúc Vưu nói câu đó, nhất thời bị chọc tức đến bật cười, “Ngươi hư sẵn rồi, còn dám nói ta dạy hư ngươi?”

“Ta rất nhớ ngươi,” Chúc Vưu lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, trơ mặt dán miệng vào, “Muốn hôn.”

Môi Bùi Vân Thư bị hắn ngậm, Chúc Vưu đến do dự cũng chưa từng do dự, cạy hai hàm răng đang nghiến lại cùa Bùi Vân Thư, nhanh chóng tiến vào mút lấy đầu lưỡi Bùi Vân Thư.

Hắn không có chút kỹ xảo nào để nói, mút đến đau đớn, trong nháy mắt Bùi Vân Thư như bị kéo trở lại bốn mươi chín ngày bị giam trong mật thất, y dùng hai tay đẩy Chúc Vưu, sợ hãi muốn lui về phía sau.

Những ngày đó, chính Bùi Vân Thư cũng không biết mình đã trải qua như thế nào, thật sự chỉ thấy ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc trống rỗng.

“Chúc Vưu…” Không nhìn ra Chúc Vưu đã khôi phục, Bùi Vân Thư chắc chắn là kẻ ngốc, “Ngươi đừng kích động!”

“Ngươi có thể, phu nhân,” Chúc Vưu ngừng lại, lại nặng nề hôn một cái, tiếng hôn vang dội vang lên trong phòng, hắn nghiêng đầu, nhìn Bùi Vân Thư, khích lệ nói, “Ngươi có thể làm được, phu nhân.”

Ta có thể làm được cái gì???

Đầu óc Bùi Vân Thư mơ hồ, y đẩy Chúc Vưu, cố sức nói: “Ta còn chưa tính sổ với ngươi!”

Chúc Vưu một chút cũng không chột dạ, lẽ thẳng khí hùng, đàng hoàng trịnh trọng: “Không phải là ta làm.”

Bùi Vân Thư thẹn quá thành giận: “Thế thì là ai làm? Long hồn là ngươi, Chúc Vưu là ngươi, tất cả đều là ngươi, ngươi còn muốn nói thế nào!”

Hắn rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng biết, còn giả bộ vô tình vô tội đáng thương như vậy!

Bùi Vân Thư đã nhìn thấu hắn rồi, lần nào Chúc Vưu làm chuyện có lỗi cũng hành xử y như vậy hết. Rõ là, rõ là không có chút nào vô tội hết, còn giỏi giả vờ giả vịt hơn cả những người trong thoại bản kia nữa, lần nào cũng giả bộ mình đáng thương nhất.

Cái con giao này, bụng dạ sâu vô cùng!

__