Bột phấn màu đỏ đó có tác dụng gì, ba người trong phòng đều rất rõ ràng.
Thanh Phong công tử hơi nhướng mày, thân hình hắn lóe lên, nắm chặt cổ tay Bùi Vân Thư kéo y ra khỏi tầm mắt của Trâu Ngu. Trâu Ngu trở tay kéo cánh tay còn lại của Bùi Vân Thư, hắn híp mắt nhìn Thanh Phong công tử, sắc thái trong mắt mơ hồ không rõ: “Ngươi muốn mang hắn đi đâu?”
Thanh Phong công tử dùng dư quang lia sang Bùi Vân Thư, “Ngươi trúng độc rồi.”
Nói xong, hắn lại thở dài một hơi thật thấp, “Liên lụy.”
Bùi Vân Thư nghe thấy hai chữ đó rất rõ ràng, y nghiêng đầu nhìn qua Thanh Phong công tử, đối diện với Thanh Phong công tử. Thanh Phong công tử thoáng cảm giác được, ngước mắt lẳng lặng nhìn qua y, mắt thấy Bùi Vân Thư đang trừng mắt nhìn mình, lại chợt cong môi mỉm cười với mình.
Mày Thanh Phong công tử bỗng khẽ nhíu lại, buông tay Bùi Vân Thư ra nhảy một cái về đằng sau.
Vẻ mặt Trâu Ngu bạo ngược, hắn nặng nề nhìn chăm chăm vào Thanh Phong công tử, lại xông đến tung chiêu.
Hai người một công một thủ, chiêu nào chiêu nấy của Trâu Ngu toàn là hạ tử thủ, không qua được mấy chiêu, Thanh Phong công tử cũng đã bị hắn chọc giận, đòn đánh đáp trả không có chút hạ thủ lưu tình nào, đồng thời mang theo lửa giận.
“Trâu Ngưu, ngươi bình tĩnh lại,” Trong giọng nói của Thanh Phong công tử ẩn chứa tức giận, “Ngươi bị hắn lừa rồi!”
Trâu Ngu lại không thể bình tĩnh.
Giờ khắc này toàn bộ tâm trí hắn chỉ còn lại duy nhất cái hình ảnh khi mà Bùi Vân Thư hơi nghiêng mặt, nở nụ cười với Thanh Phong công tử.
Cơn thịnh nộ to lớn dồn dập công kích trong lồng ngực, cảm giác đố kị kết thành sát ý ngút trời.
Thế tiến công của hai người càng lúc càng mãnh liệt, bàn gỗ đồ sứ vỡ vụn khắp phòng, một tay Bùi Vân Thư chắp sau lưng, trở tay kết ấn.
Nhưng chỉ qua chốc lát, Thanh Phong công tử đã bị Trâu Ngu dùng Khổn Tiên Thằng trói lại.
Trâu Ngu kiềm chế sát ý trong lòng mình lại, hắn nhìn thoáng qua Thanh Phong công tử để cảnh cáo, sau đó xoay người đi về phía Bùi Vân Thư.
Tóc tai hắn rối loạn, trên người mang theo mùi máu tang bước đến, bỗng nhiên Bùi Vân Thư đưa tay ra, roi quấn bên hông Trâu Ngu lập tức bay đến trong tay y.
Bùi Vân Thư phất một roi ra, hung hăng đánh vào vết thương trên người Trâu Ngu, đầu roi lướt qua bên mặt ma tu, lưu lại một vết roi nhanh chóng sưng đỏ lên.
“Quay lưng đi.” Bùi Vân Thư lạnh lùng nói.
Trâu Ngu vuốt dấu roi bên mặt mình, ánh mắt đang nhìn Bùi Vân Thư chợt trở nên đen tối không rõ.
Lại một roi nữa đến, cắt ngang qua y sam trước ngực Trâu Ngu, Bùi Vân Thư nói lại một lần nữa: “Quay người.”
Trâu Ngu im lặng không lên tiếng, dùng tâm thế từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chăm vào y.
Cánh tay đang chắp sau lưng của Bùi Vân Thư tăng nhanh tốc độ kết ấn, y nhìn Trâu Ngu, cổ tay khẽ động, roi vung lên không phát ra một tiếng vang, lại đánh về phía hắn.
Lần này rốt cuộc Trâu Ngu cũng chịu quay người sang, hắn hừ rồi cười vài tiếng, “Vân Thư đánh ta hai lần, ta liền nổi lên phản ứng.”
Sắc mặt Bùi Vân Thư chìm xuống, lại đánh một roi trên lưng Trâu Ngu.
Một roi đó của y không chút lưu tình, Trâu Ngu đau đến rên lên một tiếng, sống lưng cong lại, trong nháy mắt da tróc thịt bong.
Dưới thân Trâu Ngu đã sớm nổi lên phản ứng, một roi vừa đáp lên người hắn kia, cho dù là hắn cũng phải thấy đau đớn một hồi, nhưng người đang vung roi lại là Bùi Vân Thư, thầm nghĩ đến hình ảnh Bùi Vân Thư lạnh mặt vung roi đánh hắn, thì có một loại kích động không thể diễn tả hay nói rõ ràng, dần dần dâng tràn lên.
Chờ hắn hòa hoãn lại cảm giác đau đớn xong, không nhịn được quay nhìn về phía Bùi Vân Thư.
Nhưng một tấm phù lấp lánh kim quang đã áp sát hắn, chỉ trong chớp nhoáng, lá phù đã bay đến trước mắt hắn, đè cơ thể hắn xuống.
Hai bên thái dương Bùi Vân Thư đã tuôn mồ hôi, phù này là nhờ lần y lật tìm tháp trấn yêu trong sách tường giải về pháp bảo thì nhìn thấy, sư tổ đã dùng phù này để khắc lên tháp trấn yêu, y kết ấn theo trí nhớ của mình, không dám chắc là đúng hay sai, cũng không biết là có tác dụng gì lên Trâu Ngu không.
Cũng may là có tác dụng!
Nhưng phù này có tác dụng chính là trấn yêu, mà Trâu Ngu thì là ma tu, Bùi Vân Thư không biết có thể giữ được trong bao lâu, y cầm lấy Thanh Việt kiếm nhanh chóng chạy đến cửa phòng, lúc đi qua Thanh Phong công tử đang bị trói bên cạnh cửa thì trong lòng hơi động, nắm cổ áo của Thanh Phong công tử, kéo hắn ra ngoài cửa chạy ra hành lang.
Hành lang bên ngoài vẫn là tối đen không thể thấy cuối đường, Bùi Vân Thư gác kiếm ngang cổ Thanh Phong công tử, “Mang ta đi ra ngoài.”
Thanh Phong công tử im lặng không lên tiếng dẫn y đi vào trong bóng tối, Bùi Vân Thư không biết nên tin hắn hay không, lại không biết làm gì với trận pháp, y gằn giọng lên tiếng, “Tốt nhất là ngươi đừng ra vẻ, nếu như ta không thoát ra khỏi đây, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.”
“Ngươi sẽ không giết ta,” Thanh Phong công tử nói, “Tâm tính ngươi lương thiện, nhưng lương thiện thì chỉ có thể đổi lấy ác báo. Lần sau nhớ kỹ, không nên nhân từ với bất cứ một ai.”
Bùi Vân Thư mím môi, thanh kiếm gác ngang cổ của Thanh Phong công tử lại dí sát vào thêm, “Ngươi thật sự nghĩ là ta sẽ không dám giết ngươi sao?”
Bước chân của Thanh Phong công tử vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút e ngại lo sợ nào, không đáp lại lời của Bùi Vân Thư.
Người này thật sự kỳ lạ, Bùi Vân Thư nhíu mày, chỉ có thể đề phòng âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng, chú ý từng chút gió thổi cỏ lay.
Thanh Phong công tử một thân huyền y, gần như hoà mình vào với bóng tối, trong cả hành lang dài thăm thẳm, cũng chỉ có tiếng tim đập đều đặn của hắn vang lên.
Hắn đi một bước, Bùi Vân Thư liền giẫm lên bước chân của hắn đi theo một bước, hành lang trước đó tưởng chừng như là vô tận, lần này rất nhanh đã trông thấy được cuối đường.
Sau lưng đột nhiên truyền đến chút tiếng vang động.
Bùi Vân Thư nghiêng đầu nhìn ra sau, gian phòng y vừa mới ra khỏi kia phòng đang mấy lần kịch liệt lay chuyển, sợ là Trâu Ngu sắp thoát khỏi tấm phù chuyên để áp chế yêu quái kia rồi. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Mau lên.” Y thúc giục.
Thanh Phong công tử cau mày, “Ngươi hối ta thì ta mọc ra sáu cái chân được à?”
Trong hành lang còn có rất nhiều phòng, cửa gỗ đóng chặt, trong lòng Bùi Vân Thư cảm thấy không ổn, y đợi không được, bèn quyết đoán kéo Thanh Phong công tử mở cánh cửa ở gần mình nhất ra, xoay người chạy vào.
Trong nháy mắt vừa khép cửa phòng lại, phía sau lập tức truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Thanh Phong công tử nói: “Ngươi không sợ là tự tiện mở cửa, đi nhầm vào tử lộ hay sao?”
Giọng điệu của hắn tràn đầy không đồng tình, đối với hành vi dùng mạng mạo hiểm lại còn kéo theo hắn của Bùi Vân Thư rất là không thích. ngôn tình tổng tài
“Nếu gặp phải tử lộ, mà có ngươi làm đệm lưng, thế thì cũng không tính là oan uổng,” Bùi Vân Thư nhướng mày, lại nhịn không được cười, “Huống chi, đến đây vẫn còn chưa tới tử lộ mà?”
Thời điểm như thế này, mà y còn có thể cười được.
Nụ cười này so với nụ cười cố tình lúc nãy thì xán lạn rực rỡ hơn rất nhiều, Thanh Phong công tử nhìn đôi môi đang cong lên của y, chỉ hừ lạnh một tiếng đáp lại.
Bùi Vân Thư: “Đúng rồi, ta còn phải niêm phong miệng của ngươi lại, để ngươi khỏi lên tiếng cầu cứu với tên ma tu kia.”
Cố định Thanh Phong công tử tại chỗ, Bùi Vân Thư lại giam Khổn Tiên Thằng vào trong kết giới, Khổn Tiên Thằng này xảo quyệt gian trá không thua gì tên chủ nhân của nó, không thể không phòng bị.
Sau khi xong xuôi tất cả, Bùi Bân Thư mới có thời gian nhìn xem trong phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng Bùi Vân Thư lại nghe được một chút tiếng vang rất nhỏ bé, y nín thở, lần theo âm thanh đi đến, vừa nhìn, lại trông thấy bên trong nội thất, Hoa Nguyệt đang nhắm mắt lảo đà lảo đảo đi, hình như là đang phá trận.
Bùi Vân Thư vừa mừng vừa sợ, y không dám tự ý đi đến làm phiền Hoa Nguyệt, an vị đứng một bên, đứng tại chỗ nhìn hắn phá trận.
Nếu như Hoa Nguyệt ở một phòng trong các phòng của hai bên hành lang, thì chắc là Chúc Vưu và Bách Lý Qua cũng sẽ một phòng nào đó.
Nghĩ như thế, khi y đi theo Thanh Phong công tử đi cái hành lang như mê cung thì thân đã vô tình lạc vào trong trận pháp rồi, Nam Phong các chắc chắn không thể lớn như vậy.
Bên ngoài có người đang đi lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, Trâu Ngu kéo dài âm điệu, ngữ điệu tùy tiện lại ám muội, “Mỹ nhân của ta đang ở đâu rồi?”
Nhưng âm cuối, vừa lạnh lẽo lại cất chứa lệ khí.
Bùi Vân Thư không khỏi quay đầu nhìn về phía Thanh Phong công tử.
Ai ngờ Thanh Phong công tử cũng đang nhìn y, trong căn phòng tối tăm, vết đao bên mặt hắn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.
Diện như Quan Ngọc, mạo tự Phan An, Thanh Phong công tử khi không còn vết đao, so với tên ma tu hoang đàn dâm tục của Hoa Cẩm môn kia thoạt trông như hai kẻ không cùng một phái.
Đáng tiếc hắn cũng chẳng phải là loại tốt lành gì.
Thanh Phong công tử bị cố định tại chỗ trong một tư thế quái dị, hai tay hắn giống như nhấc lên lại không phải nhấc, giống như co lại mà không phải co lại, ngoại trừ gương mặt nghiêm túc đó ra, thì động tác trên người khiến người ta thấy buồn cười vô cùng.
Bùi Vân Thư nhịn rồi lại nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, đuôi mắt y cong cong, khóe môi cũng cong lên, im lặng không tiếng động nở nụ cười.
Trong mắt Thanh Phong công tử chợt lóe lên, hắn nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, thầm nghĩ, đúng là mỹ sắc hại người.
Nhưng hắn vẫn yên phận, không nhúc nhích.
__