Chung quy thì Chúc Vưu cũng là yêu quái, còn là một con dâm giao không rành thế tục, sắc tâm nhiều hơn người bình thường, lá gan to hơn người bình thường, không có liêm sỉ, không biết xấu hổ, không hiểu lễ giáo.
Bùi Vân Thư uống hết nửa ấm nước lạnh, y mới triệt để bình tĩnh lại. Nếu như mỗi lần Chúc Vưu động tình thì khiến y cũng động tình theo, vậy thì lần sau y sẽ không nhìn không nghe, niêm phong ngũ giác lại, nhưng nếu như thế mà vẫn không có tác dụng…
Thanh Việt kiếm bên ngoài bỗng nhiên phát ra một tiếng kiếm ngân, vầng sáng màu xanh lấp lóe lên, mũi kiếm sắc nhọn đổi hướng nhắm thẳng vào nửa người dưới của Chúc Vưu.
Chúc Vưu theo hướng mũi kiếm nhìn xuống dưới thân mình, “…”
Không thích thì sẽ chém đứt một cái sao?
Thanh Việt kiếm kích động tiến lên háo hức áp sát đến.
Chúc Vưu khép thoại bản lại, vẻ mặt không gợn sóng đối diện với Thanh Việt kiếm trong chốc lát, rồi xoay người đi xuống dưới lầu.
Bùi Vân Thư thấy mình dọa Chúc Vưu bỏ chạy, nét mặt cũng giãn ra, phải cho giao long biết, y không phải là người dễ bị bắt nạt thế đâu. Chúc Vưu không hiếu, nhưng y thì hiểu. có một số việc chỉ có đạo lữ mới có thể làm với nhau, hình ảnh mà Chúc Vưu vùi đầu trước ngực y, quả thực là hoang đường vô cùng.
Y đã nói rất nhiều lần rồi, nếu có lần sau nữa, y nhất định sẽ chém Chúc Vưu.
Ngoài cửa sổ chợt truyền đến tiếng nói chuyện nhao nhao, Bùi Vân Thư lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tới bên khung cửa, cúi đầu nhìn xuống phố.
Hai đường đã vây kín người, nhường ra một lối đi ngay giữa, có đàn dê bò đi mở đường, đằng sau có người đánh trống khua chiêng, lại dõi mắt trông ra sau cùng, thấy một cái nhuyễn kiệu trên đỉnh kiệu là vải sa đỏ đan thành.
Người nhấc kiệu đi một bước, từng tầng từng lớp sa đỏ theo đó dao động, lay chuyển.
Nhưng dù có lay động phất phơ nhiều đến đâu, người ngoài cũng không thể thấy rõ được mặt của người trong kiệu, vì người bên trong mang một chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, chỉ có thể thấp thoáng trông thấy mấy phần dáng hình đôi mắt.
Bùi Vân Thư nhìn về phía sau, chỉ thấy đằng sau có tiểu đồng đang cầm bảng hiệu giơ lên, trên bảng viết: ” Thanh Phong công tử Nam Phong các đêm nay xuất các.”
Y từng đọc được trong sách, nam tử nữ tử thân trong hồng trần giống như vậy, lần đầu sẽ bị mang ra đấu giá.
Bùi Vân Thư thở dài, y đang định dời tầm mắt đi, chỉ thấy ngồi Thanh Phong công tử đang ngồi ngay ngắn trong nhuyễn kiệu quay đầu trông về hướng này, hai mắt nhìn thẳng vào Bùi Vân Thư, hắn ngồi bên trong kiệu qua màn lụa đỏ kéo mặt nạ nửa mặt xuống, môi khép mở mấy lần.
Sau khi nói xong thì hắn lập tức kéo mặt nạ lên, Bùi Vân Thư lại mơ hồ có cảm giác ban nãy y nghe được hai chữ “cứu ta”.
Thần sắc y chợt ngưng lại, đảo mắt nhìn đoàn người từ đầu đến cuối một lượt, không ai có linh lực cả, nơi này nằm ngay dưới chân núi Đan Thủy tông, người sống dưới chân núi vô cùng tôn kính Đan Thủy tông cách xa mình, chưa bao giờ dám làm chuyện bất cứ xấu gì dưới mí mắt của tiên nhân.
Bùi Vân Thư lấy một tờ giấy trắng gấp một con hạc giấy, truyền linh khí vào bên trong đó, con hạc phất phất cánh, sau đó bay ra trước cửa sổ, chui vào trong nhuyễn kiệu của Thanh Phong công tử phía dưới.
Qua một lúc, con hạc giấy nguyên hình nguyên dạng bay trở về, vừa bay đến trước mắt Bùi Vân Thư, thì có một giọng nói vang lên, “Kính nhờ tiên trưởng cứu ta một mạng.”
Bùi Vân Thư lẳng lặng chờ câu tiếp theo, nhưng y chờ hồi lâu, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với con hạc giấy, nhưng không nghe được câu nào nữa.
Thế này là đến cả cầu cứu cũng keo kiệt đến mức chỉ nói đúng một câu thôi sao?
Bùi Vân Thư cầm hạc giấy đi xuống lầu, người trong khách điếm đã chạy ra đường hóng xem từ lâu, chỉ còn lại ba người Bách Lý Qua ngồi trong góc đang thưởng rượu, đồng thời thong thả từ tốn dùng cơm.
Cả ba vừa trông thấy Bùi Vân Thư đi xuống, liền vui vẻ ra mặt nói: “Vân Thư tỉnh rồi?”
Bùi Vân Thư liếc sang Chúc Vưu một cái, tư thế ngồi của tên giao long đó thẳng tắp, ánh mắt thành thật, không dám nhìn sang Bùi Vân Thư một lần nào.
Giờ thì đã biết quy củ rồi.
Bên ngoài khách điếm là tiếng người huyên nào, bên bàn lại hoàn toàn yên tĩnh, Bùi Vân Thư ngồi xuống, quay sang Hoa Nguyệt hỏi: “Ngươi nói hôm nay muốn đến một cái tiểu các mới mở, có phải là Nam Phong các ngoài đó không?”
Hoa Nguyệt đáp: “Đúng là nó đó, mỹ nhân trong đó cũng nhiều lắm. Ta từng đi qua nhiều phố hoa ngõ liễu như vậy, nhưng Nam Phong các chẳng thua hề kém chút nào, cũng đặc sắc lắm.”
Bùi Vân Thư phát truyền âm trong con hạc giấy ra cho mọi người nghe thử, lại nhìn ra ngoài cửa thì thấy đoàn người đó đã đi qua khách điếm rồi, tiếng chiêng trống nhộn nhịp dần dần cách xa.
Nam Phong các nằm ở cuối đường, bình thường thì chẳng mấy ai đi đến đó, nhưng thông qua màn dạo phố ban nãy, đã thu hút được rất người đi đường đi theo, đồng thời cũng có không ít tu sĩ phong lưu thích xem náo nhiệt, thì lại càng thẳng thắn hơn,
“Dù sao thì tối nay cũng đã muốn đến Nam Phong các thăm thú rồi,” Bách Lý Qua nói, “Cũng vừa đúng lúc xem thử xem có chuyện gì xảy ra với Thanh Phong công tử đó.”
“Bày trận diễu phố lớn như vậy, nhất định là Thanh Phong công tử rất xinh đẹp,” Hoa Nguyệt hiếu kỳ quay qua y, hỏi: “Mỹ nhân, Thanh Phong công tử cầu cứu ngươi, ngươi có thấy được diện mạo thật của hắn không?”
Bùi Vân Thư chần chờ một lúc, bây giờ ngẫm lại, nhưng không có cách nào nhớ ra được tướng mạo của Thanh Phong công tử, có rất nhiều tầng lớp lụa mỏng che chắn, thứ duy nhất mà Bùi Vân Thư có thể nhờ được là đôi mắt của hắn.
Vô cùng lạnh lẽo, mười phần bình tĩnh, không có một chút điểm son thoa phấn, không giống một nam tử trong tiểu quan quán phố hoa ngõ liễu, người đang rao bán đêm đầu của mình.
“Chưa từng,” Y đáp, “Đợi đến tối nay rồi nhìn.”
Nam Phong các đông đúc người đến người đi, chen nhau đứng dưới bục cao, bốn người Bùi Vân Thư vẫn chưa ngồi xuống, chỉ đứng hòa lẫn trong đám đông bên ngoài, nhìn đích khinh ca mạn vũ trên đài.
Hương thơm kéo đến từ bốn phương, trong mùi hương còn mang theo đôi ba tia thôi tình, nam tử dung mạo hoa lệ đi qua đi lại dưới dài, mùi rượu phảng phất trong không khí, cảnh tượng xa hoa kiều diễm
Bùi Vân Thư đã phong bế miệng mũi mình ngay từ lúc Bách Lý Qua mở miệng nhắc nhở, còn lấy một túi Thanh Tâm đan đưa cho Chúc Vưu, bảo hắn không có chuyện làm gì lấy ra ăn.
Vị của Thanh Tâm đan ngọt ngào, Chúc Vưu nuốt từng viên từng viên vào bụng, nét mặt không cảm xúc, như đang ăn kẹo vậy.
Đôi chút thôi tình này đương nhiên chỉ có chút tác dụng trợ hứng mà thôi, nhưng giao bản tính… mà Chúc Vưu lại không niệm Thanh Tâm chú, nên cũng chỉ có thể làm thế.
Tiếng nhạc mê hoặc truyền đến không dứt, một lúc sau, người đang khiêu vũ trên đài rút đi, nhường chỗ cho Thanh Phong công tử mang mặt nạ che nửa mặt lên.
Hoa Nguyệt kích động vô cùng, “Tới rồi tới rồi, vị Thanh Phong công tử này nhất định là một đại mỹ nhân, tình cảnh lát nữa chắc chắn sẽ rất kịch liệt.”
Người có suy nghĩ như thế không chỉ có mình Hoa Nguyệt, trong đám người đang ngồi cũng bắt đầu có tiếng người nhao nhao, thậm chí Bùi Vân Thư còn nghe có người dõng dạc tự tin nói mình mang đủ bạc.
Bùi Vân Thư ngước mắt nhìn lên trên đài, vừa đúng lúc Thanh Phong công tử tháo mặt nạ xuống.
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, dung mạo của Thanh Phong công tử đương nhiên là anh tuấn, nhưng trên gò má của hắn, khi đã không còn tấm mặt nạ che chắn nữa, là một vết đao sâu hoắm.
Vết đao đó cắt qua non nửa khuôn mặt, dung mạo tất nhiên là có thay đổi theo thời gian, dưới ảnh hưởng của vết đao cũng dần dần trở nên khó chịu hơn.
Đám đông bên dưới ồ lên, còn có tiếng người chửi ầm lên.
Biểu tình của Thanh Phong công tử bất biến, ánh mắt của hắn dò xét một vòng bên dưới, dưới sự hộ tống của tiểu tư lui xuống dưới đài.
Bùi Vân Thư nói: “Đi, chúng ta đi theo nhìn xem.”
Y ẩn thân, đi theo sau Thanh Phong công tử, Nam Phong các thoạt trông có vẻ đơn giản, nhưng khi Bùi Vân Thư đi theo sau hắn nhiều lần quẹo trái quẹo phải, thì cứ như là đang đi trong một mê cung vậy.
Đến khi người đằng trước đi vào phòng, Bùi Vân Thư mới chợt bừng tỉnh nhận ra, bên cạnh mình đang yên tĩnh quá mức.
Y quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy một hành lang tối đen sâu thẳm, ba người Chúc Vưu đang đi bên người y, đã biến mất tự lúc nào.
Sắc mặt Bùi Vân Thư chợt nghiêm nghị, y chăm chú hướng mắt nhìn cuối hành lang, càng nhìn càng không thể thấy cuối đường cách bao xa. Y rút Thanh Việt kiếm ra, ném về phía hành lang sau lưng, Thanh Việt kiếm bay thẳng đến cuối đường, âm thanh xé gió từ từ đi ra xa.
Vành tai Bùi Vân Thư khẽ động, y xoay người, tiếp nhận Thanh Việt kiếm bay đến từ đằng sau.
Thanh Việt kiếm bay đi sau lưng mình, nhưng lại trở về từ phía trước, Bùi Vân Thư không biết mình đã bước chân vào trong một trận pháp từ khi nào nữa.
Càng không biết là ba người Chúc Vưu bị trận pháp kéo chân hồi nào.
Bùi Vân Thư cầm lấy Thanh Việt kiếm, ngưng thần tĩnh khí, đi vào gian phòng Thanh Phong công tử mới vào.
Hành lang tối tăm, trong phòng Thanh Phong công tử lại ấm áp như mùa xuân, ánh đèn sáng tỏ. Bùi Vân Thư bước ngạch cửa, ngước mắt lên nhìn giường gỗ phía sau tấm rèm.
Thanh Phong công tử im lặng không lên tiếng ngồi trên giường, nâng mắt nhìn y.
Tấm màng mỏng như cánh ve nhưng lại không nhìn được sắc thái trong mắt hắn, Bùi Vân Thư dùng Thanh Việt kiếm nhấc màng lên, màng lụa bị nâng, lúc này mới có thể thấy rõ ràng.
Thanh Phong công tử nói: “Tiên trưởng thật sự đã đến rồi.”
Bùi Vân Thư nắm chặt kiếm, trầm mặc không đáp nhìn hắn.
Trong mắt Thanh Phong công tử là bình tĩnh, nét mặt bình thản như ao tù nước đọng, tầm nhìn của hắn lướt qua vai Bùi Vân Thư, nhìn ra sau nói: “Ngươi còn không ra đi?”
Mi tâm Bùi Vân Thư nhảy một cái, thân hình nhoáng lên nhảy qua bên cạnh, bỗng nhiên ở chỗ cũ có làn gió thổi động, nhưng còn y còn chưa kịp phát hiện ra vị trí của người sau lưng, đã bị một người kéo lấy ôm vào lòng.
Lọn tóc vén bên tai phất phơ, cánh tay bị nắm chặt, một hơi thở ấm áp phả bên vành tai, giọng nói đùa bỡn, “Xuân cung đồ mà ta tặng Vân Thư, sao lại trả lại cho ta một nhúm bụi chứ?”
Trâu Ngu ôm Bùi Vân Thư trong ngực mình, thấp giọng cười, tiếp tục nói: “Nhờ có Vân Thư thiện lương, nếu không thì, chắc ta phải mất nhiều công sức hơn mới bắt được Vân Thư.”
Hắn ngửi nhẹ hương thơm trong tóc Bùi Vân Thư, đôi mắt sâu thấp thoáng say, như si như mê.
Thanh Phong công tử ngồi bên giường đứng dậy, xiêm y trên người hắn biến đổi, huyền y đứng đó, trước ngực có một đóa mẫu đơn thêu chỉ vàng, hắn nhìn qua Trâu Ngu, “Ngươi cẩn thận bị hắn phản kích trở lại.”
Trâu Ngu nhẹ nhàng à, một khắc sau lại ôm Bùi Vân Thư tránh đi một chút, gió sắc quẹt qua cắt lên bả vai hắn, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra thấm ướt y sam.
Nếu hắn không tránh đi nhanh, cổ đã bị gió cắt một đường chí mạng rồi.
Trâu Ngu thở dài thăm thẩm, “Mỹ nhân vẫn kiên cường như thế.”
Trong mắt Bùi Vân Thư giấu lửa, tránh khỏi hai tay của hắn, cầm kiếm đâm về phía hắn.
Tu vi của y so với lần ở Xuân Phong lâu đã cao hơn rất nhiều, chiêu thức cũng dần có kết cấu hơn, nhưng Trâu Ngu qua lại mấy chiêu với y, như mèo vờn chuột vậy, roi dài quấn bên hông hắn không nhúc nhích, nhất cử nhất động càng lúc càng trở nên càn rỡ hơn.
Nét mặt Bùi Vân Thư như băng sương, ôm tâm thế tự hại một ngàn cũng phải tổn thương hắn được tám trăm, Trâu Ngu nhìn thấu suy nghĩ của y, kéo tấm mành xuống trói y lại, lại lấy trong tay áo ra một cái túi thơm.
Bùi Vân Thư nhìn thấy cái túi thơm đó, mi tâm lại nhảy một cái.
Đây là cái gì?
“Đây chính là thứ tốt.” Trâu Ngu mỉm cười, hắn cầm dao nhỏ nhẹ nhàng cắt qua, bột phấn màu đỏ bên trong túi thơm lập tức chảy ra.
Thứ đó Bùi Vân Thư nhìn thấy quen vô cùng, chính là thứ bột mà lần trước y ngửi phải trên Vô Kỳ phong.
Trong tay Trâu Ngu sao có thể có thứ này!
Trâu Ngu tiền về phía Bùi Vân Thư, trên tay hắn phủ một tầng linh lực, bột phấn màu đỏ bị cánh tay hắn giữ lấy, “Nếu như Vân Thư hít thứ này vào, nhìn thấy ta đầu tiên. Thì chuyện chưa làm xong trong bí cảnh hồ cảnh lần đó, chúng ta có thể tiếp tục nữa rồi.”
Hắn càng bước đến gần, đảo mắt đã tới trước mặt Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư cụp mắt liếc nhìn bột phấn trong tay hắn, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa kêu lên: “Chúc Vưu!”
Mày Trâu Ngu nhíu lại, hắn nhìn theo ra cửa phòng, chỉ nghe bên tai có tiếng vang như có thứ gì bị xé rách phát ra, Bùi Vân Thư thoát khỏi tấm màn quấn trên người mình, siết chặt tay Trâu Ngu, bột phấn bay lên mặt hắn.
Bột phấn màu đỏ bay lung tung trên không, Bùi Vân Thư nhanh chóng lùi về sau, đang muốn phá cửa chạy đi, Thanh Phong công tử đã chắn trước cửa phòng.
Thanh Phong công tử vẫn bình thản như nước liếc y một cái, Bùi Vân Thư từng bước lùi về sau, y nghiêng đầu nhìn sang Trâu Ngu, cắn cắn răng một cái, đảo mắt đã trở về trước mặt Trâu Ngu, nắm cằm Trâu Ngu nâng lên, cương quyết mở mắt hắn ra.
Hai mắt mang theo u lam tối tăm của dị vực mở ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Vân Thư, tròng mắt chợt co lại.
__