Sau khi đại hội thu đồ bắt đầu, Bùi Vân Thư còn không chú ý đến người phía trước nữa, y thỉnh thoảng lại dùng dư quang đảo qua Chúc Vưu, rồi cố gắng khắc chế dời tầm mắt đi, ngẫu nhiên nhìn đến người khác thì cũng chỉ lướt qua rồi thôi.
Đến khi có một người đứng giữa nhóm tán tu cao giọng hỏi: “Không biết Lăng Thanh chân nhân còn thu đệ tử nữa hay không?”
Thì Bùi Vân Thư mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía người mới lên tiếng.
Tướng mạo của người này phổ thông, chỉ có đôi mắt là rất sâu, tựa như cười mà không phải cười, đang chăm chăm nhìn thẳng vào Lăng Thanh chân nhân, phong thái trên người khác hoàn toàn so với những đệ tử xung quanh.
Bùi Vân Thư đang đứng ở phía sau lưng Lăng Thanh chân nhân, không biết có phải là do góc nhìn của y hay không, mà y luôn có cảm giác là tầm mắt của người ở phía dưới, không giống như đang nhìn sư phụ.
Lăng Thanh chân nhân nói: “Ngươi muốn bái ta làm thầy?”
Người này thi lễ về phía Lăng Thanh chân nhân, “Đúng vậy.”
Trong lòng Bùi Vân Thư chợt căng thẳng.
Lăng Thanh chân nhân nhìn thanh niên trẻ đó mấy lần, miệng nói: “Tư chất cũng được, nhưng không có duyên với ta.”
Mặc dù bị từ chối, nhưng người đó cũng không có gì khó chịu, chỉ thở dài tiếc nuối, rồi quy củ lùi lại.
Bùi Vân Thư theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, y lại nhìn sang Chúc Vưu, vừa khéo va phải ánh mắt của Chúc Vưu. Dường như Chúc Vưu vẫn luôn luôn nhìn chăm chú vào y, chưa từng dời mắt một khắc nào vậy.
Trái tim lại bắt đầu đập loạn lên thật nhanh, Bùi Vân Thư thầm than một hơi, rồi lại một lần nữa cảm thán cái bột đỏ kia thật sự quá lợi hại, khiến ánh mắt y khó lòng tránh đi.
Có tiếng của tam sư huynh ở bên cạnh: “Kẻ này cũng lớn mật đấy, làm người ta phải đánh giá cao mấy phần.”
Bùi Vân Thư không có mấy hứng thú, tùy ý đáp một tiếng, ánh mắt không di chuyển nửa phần.
Tam sư huynh theo ánh mắt của y nhìn lại, chỉ thấy một đám đệ tử mới đến đứng bên dưới, người chen chúc người, sư đệ hẳn là không quen biết ai trong đó, vậy thì y đang nhìn ai nhỉ?
Một khắc sau, Chúc Vưu mới bước lên phía trước.
Hắn vừa đi ra, tất cả các chân nhân của các phong đều cùng âm thầm gật đầu một cái, tu vi của bọn họ không sánh được với Chúc Vưu, Chúc Vưu lại là một con giao long, không phải là yêu thú thuần túy, khí tức không dễ nhận ra, trong đó đã mang mấy phần uy thế thuộc về rồng, sắc bén không đỡ nổi.
Bùi Vân Thư bất giác đứng thẳng lưng lên, không khỏi đi về phía trước một bước.
Vẻ mặt của y trở nên chăm chú hẳn lên, con ngươi đen láy chăm chú nhìn vào Chúc Vưu, lo âu và căng thẳng tràn lên, khiến cả khuôn mặt đều trở nên sinh động hơn hẳn.
Chúc Vưu đi thẳng tới trước mặt Lăng Thanh chân nhân, hắn buông mắt, thần tình lạnh lùng, thái độ không có chút nào là muốn bái sư cả, “Ta muốn bái ngươi làm thầy.”
Lăng Thanh chân nhân ngồi ngay ngắn trên cao, tiên phong đạo cốt, sắc mặt biến lạnh, hắn đang muốn nói từ chối, Bùi Vân Thư đứng đằng sau lại gọi hắn một tiếng, “Sư phụ.”
Lăng Thanh chân nhân dừng lại, Bùi Vân Thư đã bước lên phía trước đến gần hắn hơn, y cúi đầu, “Sư phụ, tư chất của vị sư đệ này rất tốt.”
Lăng Thanh chân nhân nhàn nhạt đáp một tiếng.
Đúng thật là tư chất rất tốt, nhìn qua Lăng Dã chưởng môn đã không dời mắt nổi, thì cũng đủ biết người này nhất định là đệ tử thân truyền của Đan Thủy tông sau này.
“…” Bùi Vân Thư mím mím môi, “Sư phụ, đệ tử nhìn, người đó và đệ tử rất có duyên làm sư huynh đệ.”
Lăng Thanh chân nhân chợt dừng một lát, ngưng thần nhìn về người đang đứng trước mặt, nhưng chỉ cảm thấy trước mắt có một luồng hồng quang lóe lên, Lăng Thanh chân nhân khẽ hoảng hốt trong nháy mắt, sau khi tĩnh hồn lại liền gật đầu, “Nếu đã có duyên làm sư huynh đệ với con rồi, thì cũng coi như là có duyên với ta, vậy thì nhận đi.”
Bùi Vân Thư chưa từng nghĩ là sẽ dễ dàng như thế, trên mặt y thoáng lóe lên chút kinh ngạc, rồi lại kìm lòng không đặng bật cười.
Kinh ngạc trên mặt ba vị sư huynh đứng bên cạnh vẫn còn chưa đè xuống, “Sư phụ?”
Lăng Thanh chân nhân lại hỏi Chúc Vưu: “Ngươi tên gì?”
Chúc Vưu suy nghĩ một chút, “Giao (蛟 – jiāo).”
Lăng Thanh chân nhân khẽ gật đầu, chỉ cho rằng đó là tên của hắn, nói: “Vậy thì sau này gọi ngươi là Vân Tiêu (椒 – jiāo).”
Ý cười trên mặt Bùi Vân Thư không ngớt, y cố đè khóe môi xuống, nhưng nét cười hân hoan vẫn tràn ra ngoài, đợi đến khi Chúc Vưu đã nói chuyện xong với sư phụ, y nhìn thấy Chúc Vưu đang đi về phía mình, mỗi đi một bước của hắn, tim của Bùi Vân Thư sẽ theo đó mà kịch liệt đập mạnh lên một cái, chờ đến khi hắn đi tới trước mặt y thì nét mặt y chỉ còn có thể giả vờ trấn định.
Chúc Vưu dắt tay y, một tiếng kêu trầm thấp phát ra từ trong miệng: “Sư huynh.”
Tay Bùi Vân Thư khẽ động, lại không tránh đi, y cũng dịu giọng đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Nhưng Chúc Vưu còn chưa kịp đụng tới tay Bùi Vân Thư, nhị sư huynh đã tiến lên trước một bước, kéo Bùi Vân Thư ra sau, trên mắt hắn vẫn là tiếu ý ấm áp như gió xuân, khóe miệng khẽ mỉm cười về phía Chúc Vưu, “Vân Tiêu sư đệ, ta là Nhị sư huynh của ngươi.”
Bàn tay dưới áo bào vươn ra, chỉ vào Vân Cảnh nói: “Đây chính là đại sư huynh của ngươi.”
Trong mắt Chúc Vưu lạnh lùng, “Ừm.”
Nhị sư huynh không phản đối, hiền hòa nở nụ cười, lấy trong tay áo ra một kiện pháp bảo, “Không nghĩ là sư phụ sẽ thu đồ, nhưng cũng may là có chuẩn bị một chút đồ vật, cũng không tính là oan ức sư đệ.”
Chúc Vưu cúi đầu liếc hắn một cái, không nhúc nhích, như là không có ý định nhận đồ trong tay hắn.
Bùi Vân Thư đứng ở phía sau nhị sư huynh, y muốn đi lên, nhưng trên vai lại bị một cánh tay khoác lên, tam sư huynh cười ha hả nói: “Sư đệ, phải để từng sư huynh gặp sư đệ mới trước đã, còn chưa tới phiên đệ mà, phải kiên nhẫn chờ chứ.”
Không phải sư phụ từng nói, sau tiểu sư đệ Vân Vong thì sẽ không thu đồ nữa sao?
Bọn họ đứng cách gần đó, nên nghe rất rõ ràng lời mà Bùi Vân Thư vừa mới nói với Lăng Thanh chân nhân, duyên làm sư huynh đệ? Mấy chữ này chỉ mới nghe thấy thôi, đã làm cho người ta khó chịu vô cùng rồi.
Trên mặt tam sư huynh mang ý cười, nhưng trong mắt lại là đen tối, hắn nhìn chằm chằm vào Chúc Vưu, mơ hồ cất giấu địch ý.
Bùi Vân Thư thả cánh tay đang trên vai mình của tam sư huynh xuống, thấy Chúc Vưu và nhị sư huynh vẫn còn đang giằng co tại chỗ, bèn nói: “Sư đệ, các sư huynh tặng quà bái sư cho đệ, thì đệ phải nhận chứ.”
Y vừa dứt lời, Chúc Vưu liền đưa tay ra, nhận lấy pháp bảo trong tay nhị sư huynh.
Trên mặt hắn tuy vẫn không có biểu tình, nhưng lại rất nghe lời y nói, trái tim đang treo lên của Bùi Vân Thư buông xuống, nhưng Vân Thành đang đối diện với Chúc Vưu, ánh mắt chợt tối lại.
Tuy Vân Thành vẫn đang cười, nhưng lại không hề có chút ôn hoà nào, Chúc Vưu nhàn nhạt nhìn lướt qua mặt hắn, rồi bước ngang qua hắn, đi về phía Bùi Vân Thư.
“Tiểu sư đệ, ” Đột nhiên đại sư huynh đang một bên mở miệng, “Hình như đệ và Vân Thư đã quen biết nhau từ trước?”
Bùi Vân Thư sững người, lập tức nhìn chăm chú vào Chúc Vưu, chỉ lo Chúc Vưu buột miệng nói hớ.
Chúc Vưu nhìn y, trên gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt lại bỗng nhiên nở một nụ cười, giọng nói của hắn chợt thấp xuống, “Trước giờ chưa từng gặp.”
Nhưng ánh mắt của hắn, vẫn không dời không chuyển cứ dán chặt vào Bùi Vân Thư, trông có vẻ gì đó vừa nghiêm túc, lại vừa có gì ngây ngô ngờ nghệch, “Chỉ được thấy trong mộng.”
Mặt Bùi Vân Thư lập tức đỏ bừng lên, y cố gắng vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại quay đầu đi làm sao cũng không chịu đối mặt với Chúc Vưu.
“Sư huynh,” Chúc Vưu bước đến, cúi đầu, ngón tay thon dài kéo lấy lọn tóc đang vén bên tai Bùi Vân Thư đặt trước chóp mũi ngửi nhẹ, “Thơm quá.”
“Ngươi…” Bùi Vân Thư thấp giọng khiển trách, “Không nên ăn nói linh tinh.”
Cái bột kia thật sự nguy hiểm quá, chỉ một câu đó của Chúc Vưu thôi, mà từ lục phủ ngũ tạng của Bùi Vân Thư bất chợt dâng lên một dòng khí nóng nhanh chóng lan tràn ra khắp tứ chi bách hải, cứ như bị bệnh vậy, vừa muốn hắn gần gũi với mình, lại cảm giác như thế thì càn rỡ quá.
Trên miệng y tuy là lời khiển trách, nhưng trên mặt lại dần dần nhuộm lên một màu hồng phơn phớt, làm nhu hòa nét mặt y, trước đó còn lạnh lùng xa cách như vậy, lúc này lại như hóa thành một đầm nước mùa xuân, sóng nước gờn gợn, từng vòng từng vòng sóng lớn loang ra, mỹ lệ vô cùng.
Nhưng mỗi một con sóng, đều do một tên đệ tử mới đến khuấy nên.
Vân Man trước giờ thích đùa giỡn mỹ nhân, miệng lúc nào cũng như bôi mật, quen thói nói năng tùy tiện hành vi phóng đãng, tướng mạo của vị sư đệ mới đến này tuấn tú, không thua kém gì so với mấy sư huynh đệ của hắn, nhưng khi Vân Man nhìn thấy sắc thái trên gương mặt của Vân Thư, thì chỉ có một suy nghĩ là thật sự rất không thích vị sư đệ này.
Hắn đen mặt, thấy Chúc Vưu vẫn còn muốn sáp tới gần Vân Thư sư đệ nữa, bèn cầm quạt, cản tay của vị sư đệ mới đến này lại, vẻ mặt như cười mà không phải cười, “Sư đệ, nói chuyện thì nói chuyện, không nên táy máy tay chân.”
Trên tay Chúc Vưu lập tức hiện lên một vết đỏ, cái đánh đó không nhẹ, hắn cụp mắt liếc nhìn mu bàn tay của mình, không thèm nhìn Vân Man một cái nào, chỉ giơ tay đưa tới trước mặt Bùi Vân Thư, “Sư huynh, đau.”
Lời này rất quen, dường như đã từng được nghe, khiến Bùi Vân Thư chợt hoảng hốt trong nháy mắt, vội vàng lấy dược cao trong tay áo ra, đầu ngón tay chạm lấy một ít, tỉ mẫn bôi thuốc lên vết đỏ trên tay hắn.
Sắc mặt tam sư huynh đổi tới đổi lui, hắn ngẩng đầu nhìn về phía các sư huynh, đại sư huynh và nhị sư huynh đang đứng kế bên, nhìn Bùi Vân Thư đang bôi thuốc cho tên sư đệ mới đến, đầu ngón tay Vân Thư sư đệ trắng nõn, động tác nhẹ nhàng mềm mại, Vân Man không nhìn ra được tâm tình trong mắt bọn họ ra sao.
Nhưng tuyệt đối không có gì là vui vẻ.
Bên trong đại điện rất yên tĩnh, có tiếng nói chuyện cũng chỉ rất nhẹ, chỗ của bọn họ sau khi không còn ai lên tiếng nữa, bên tai cũng hoàn toàn trở nên im lặng, chỉ có tiếng hỏi đáp của các vị chân nhân với các đệ tử mới thi thoảng truyền đến.
Bùi Vân Thư đang cẩn thận bôi thuốc cho hắn, chỉ là thuốc còn chưa tan hết, vết đỏ trên mu bàn tay Chúc Vưu đã biến mất rồi.
Chúc Vưu nhíu mày, lại bấm thêm một cái nữa vào cùng một chỗ.
Động tác của hắn bất ngờ, Bùi Vân Thư ngay cả cản cũng không kịp, hắn hạ thủ vừa nhanh vừa ác, vết ấn trên tay hắn không những đỏ lên, lại còn chuyển sang xanh tím rất nhanh, trông rất đáng sợ.
Tam sư huynh nhìn thấy, không khỏi cười nhạo một tiếng, “Hình như sư đệ hơi yếu quá thì phải.”
Hắn chỉ gõ nhẹ một cái thôi, đã thành ra như vậy rồi, người tuy tướng mạo tuấn mỹ, lại yếu ớt quá, thế nhưng Vân Thư sư đệ lại bởi vì tên như vậy mà đỏ mặt.
Quả nhiên là nhìn thôi đã làm cho người ta thấy lửa giận dâng trào rồi.
Nhị sư huynh đứng ở một bên đi tới, dừng ở bên cạnh Bùi Vân Thư, hắn tỉ mỉ nhìn qua mu bàn tay Chúc Vưu, khẽ cười, “Chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, không sao đâu.”
Hắn lấy một cái bình sứ màu trắng trong tay áo ra, “Thuốc này có hiệu quả rất với ngoại thương, các sư huynh cũng không dùng tới, vừa khéo để cho tiểu sư đệ dùng được, không tính là bỏ phí, sư đệ cầm đi.”
Hắn đứng gần Bùi Vân Thư, trong vài câu nói ngắn ngủi, mùi hương thơm ngát trên tóc Bùi Vân Thư cũng theo đó mà quanh quẩn nơi chóp mũi hắn, hương vị này có gì đó khang khác với lúc hương vị lúc mà sư đệ giơ tay lên trước đó, lại càng thêm thanh u, mềm mại đi vào lòng người. Bạn đang
Chá» là mùi hÆ°Æ¡ng nà y chá» nà o cÅ©ng tá»t, riêng chá» nhiá»u hÆ¡n má»t mùi thuá»c. Vân Thà nh má»m cÆ°á»i, quay Äầu nhìn vá» phÃa Bùi Vân ThÆ°, âSÆ° Äá», mấy ngà y trÆ°á»c sÆ° Äá» và sÆ° huynh xuá»ng núi, có nghe tiá»u thÆ°Æ¡ng ven ÄÆ°á»ng từng nói và o ban Äêm dÆ°á»i chân núi có má»t chá» rất tá»t, không bằng tá»i nay chúng ta liá»n xuá»ng núi xem thá» má»t chút? CÅ©ng coi nhÆ° là là m tiá»c mừng tiá»u sÆ° Äá» má»i Äến Vô Chá» phong.â
Bùi Vân ThÆ° còn chÆ°a nói chuyá»n, Äại sÆ° huynh á» kế bên Äã nói: âCÅ©ng Äược.â
Hai ngÆ°á»i há» cùng nhìn Bùi Vân ThÆ°, Bùi Vân ThÆ° gáºt Äầu, Chúc VÆ°u thấy y gáºt Äầu, lại ÄÆ°a tay qua nắm tay Bùi Vân ThÆ°, cÅ©ng gáºt Äầu theo.
Không ai nghÄ© là hắn lại vô liêm sá» Äến váºy, vừa rá»i còn má»i bá» quạt của tam sÆ° huynh Äánh bay bà n tay, giá» Äã coi nhÆ° không có chuyá»n gì mà sáp Äến Äụng chạm và o ngÆ°á»i Bùi Vân ThÆ°, các vá» sÆ° huynh không ngá» Äược, Bùi Vân ThÆ° cÅ©ng không ngá» Äược, trong lúc còn Äang ngạc nhiên, thì tay Chúc VÆ°u Äã nắm lấy tay Bùi Vân ThÆ°, siết chặt trong tay mình.
Bùi Vân ThÆ° ngẩn ngÆ°á»i, chợt nhá» ra muá»n rút tay vá», thế nhÆ°ng Chúc VÆ°u nắm rất chặt, cà n rỡ nhÆ° má»t tên lÆ°u manh Äầu ÄÆ°á»ng xó chợ, y cà ng muá»n rút tay ra, thì hắn lại cà ng dùng sức nắm chặt thêm.
âÄá» nắm tay ta là m gì?â Bùi Vân ThÆ° Äà nh phải nói lý vá»i hắn, âTiá»u sÆ° Äá», nếu nhÆ° Äá» còn không chá»u buông tay tay ra, ta sẽ ná»i giáºn Äó.â
Y cỠý thêm ba chữ âTiá»u sÆ° Äá»â, là Äá» nhắc nhá» hắn Äừng có mà ngang ngược, Äược Äằng chân lân Äằng Äầu.
Äầu ngón tay của Chúc VÆ°u dè dặt chạm và o gò má y, miá»ng nói: âÄá».â
Bùi Vân ThÆ°: ââ¦â
âTiá»u sÆ° Äá», â Giá»ng của Vân Thà nh Äã hoà n toà n lạnh xuá»ng, hắn ÄÆ°a tay ra, siết chặt cá» tay Bùi Vân ThÆ°, má»t Äôi mắt sâu không thấy Äáy lạnh lùng nhìn và o Chúc VÆ°u, âNgÆ°Æ¡i muá»n là m gì?â
Tay bá» Chúc VÆ°u cầm lấy thì trong lòng Bùi Vân ThÆ° chá» cảm thấy bất Äắc dÄ© và hân hoan mÆ¡ há» là chiếm phần nhiá»u, nhÆ°ng khi nhá» sÆ° huynh siết chặt lấy cá» tay của thì sắc mặt Bùi Vân ThÆ° lại trắng nhợt, từ táºn Äáy lòng sinh ra má»t cảm giác chá»ng cá»± Äến buá»n nôn.
Y cụp mắt, dấu Äi những tÆ° vá» trong lòng, âSÆ° huynh, sÆ° Äá» chá» là vô ý thôi.â
âSÆ° Äá», â Khóe môi của Vân Thà nh cong lên, con ngÆ°Æ¡i Äen tá»i của hắn nhìn Bùi Vân ThÆ°, tuy hắn mang theo cÆ°á»i, nhÆ°ng dáng vẻ không giá»ng nhÆ° là Äang cÆ°á»i, âHắn cầm lấy tay Äá», cái nà y cÅ©ng gá»i là vô ý sao?â
âNếu nhÆ° chá» là vô ý,â Hắn duá»i bà n tay còn lại ra, cầm lá»n tóc Äen Äang rÅ© bên tai Bùi Vân ThÆ° vén ra sau tai y, ngón giữa không biết là vô tình hay cỠý mà khẽ Äụng và o và nh tai nhÆ° bạch ngá»c của y, khẽ cÆ°á»i má»t tiếng, âVáºy sÆ° huynh là m thế nà y cÅ©ng là vô ý.â
Ngón tay Bùi Vân ThÆ° run má»t cái, Äảo mắt má»t cái, y Äã bá» Chúc VÆ°u kéo và o trong ngá»±c hắn, trong mắt Chúc VÆ°u dÆ°á»ng nhÆ° có mà u máu chìm ná»i, hắn liếc Vân Thà nh má»t cái, rá»i dùng á»ng tay áo lau lên tai Bùi Vân ThÆ°.
Bùi Vân ThÆ° kéo tay hắn lại, hạ thấp giá»ng xuá»ng, nhÆ°ng cÅ©ng không kiá»m nén, y truyá»n âm và o trong tai Chúc VÆ°u, âÄừng kÃch Äá»ng.â
SÆ° huynh rõ rà ng vẫn là sÆ° huynh, thân thiết gần gÅ©i rõ rà ng vẫn là thân thiết gần gÅ©i, Bùi Vân ThÆ° nhÆ°ng không muá»n Äến gần.
Vì sao lại như thế?
Tất cả những thứ Äó, tất cả những ký ức Äã bá» mất ấy, Bùi Vân ThÆ° muá»n tìm lại từng chút má»t.
Cho nên không thá» kÃch Äá»ng.