Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 104: Nhóc rồng con, thật ngại quá




Nếu như chỉ có hai người Bùi Vân Thư và Chúc Vưu, thì lên thuyền rất tiện, cố tình hai người họ lại còn kèm theo Trứng Rồng Nhỏ cực kỳ dính người, mà Trứng Rồng Nhỏ lại còn sợ chỗ tối, nên không thể bỏ nó vào trong túi trữ vật được.

Cuối cùng, Bùi Vân Thư mặt không đổi sắc tùy theo Chúc Vưu hóa trang cho y thành một phụ nhân đang có mang.

Lần đầu tiên Bùi Vân Thư mặc đồ nữ, tóc được vấn lên, bên gò má buông xuống vài sợi, thật sự giống y như một vị mỹ nhân tú lệ nam nữ bất phân.

Dáng người gầy gò, nhưng phần bụng nhô ra, không có cảm giác mập mạp, trái lại mang theo mấy phần mỹ lệ nhu hòa khiến tim người ta đập thình thịch.

Nếu là biểu tình không lạnh lùng như vậy, vậy thì sẽ càng thêm hoàn hảo hơn nữa.

Biểu cảm trên mặt Bùi Vân Thư không thể nào đẹp nổi, Chúc Vưu nhẹ giọng dỗ đành, đỡ eo y đi ra khách điếm.

So với tâm tình của y, thì Trứng Rồng Nhỏ thật sự có thể gọi là vô cùng hào hứng, nó ngoan ngoãn để bị quấn chặt trên người Bùi Vân Thư, theo bước chân đều đều của cha, an tâm ngủ say.

Chúc Vưu dìu Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng không thể không làm chuyện như “xuất giá”, chỉ có thể đanh mặt thuận theo, “Vừa lên thuyền ta nhất định phải thay bộ xiêm y này ra.”

“Rất đẹp, ” Chúc Vưu, “Không cần đổi.”

Bùi Vân Thư cúi đầu liếc mắt nhìn trứng rồng đã được che đậy chắc chắn, không chút chút kiêng dè bất mãn trừng mắt liếc Chúc Vưu một cái, “Sao ngươi không mặc đi?”

“Nó không thích ta,” Chúc Vưu chậm rãi nói, “Phu nhân, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta sắp tới rồi.”

Một chiếc thuyền hoa to lớn vô cùng tinh xảo hoa lệ đang neo tại cửa biển, trên thuyền có rất nhiều người sắc mặt nghiêm túc được trang bị đao kiếm đang đứng trông chừng. Chúc Vưu vừa vỗ về Bùi Vân Thư vừa chậm rãi lên thuyền, càng đi đến gần đó, càng có thể cảm nhận được rõ ràng hơn, một luồng linh khí xuất phát từ phù chú đang bao phủ cả con thuyền.

Bùi Vân Thư đỡ tay Chúc Vưu híp mắt cẩn thận quan sát bên ngoài con thuyền thật kỹ, trên chiếc thuyền gỗ được chạm khắc tinh mỹ dán lít nhít phù chú, nếu chỉ thoáng nhìn sang, những tấm phù đó cũng chỉ như rường cột chạm trổ trên thuyền vậy, hoàn toàn hòa lẫn vào các bức họa điêu.

Chỗ lên thuyền cũng có người canh gác, Chúc Vưu nửa ôm Bùi Vân Thư, đưa hai tấm thiếp ra. Sau khi thị vệ kiểm tra xong thiếp mời, còn lục soát đồ vật hai người mang theo, đặc biệt bên trong ống tay áo và trong áo bào, hẳn là sợ mang theo chủy thủ hay vũ khí nguy hiểm lên thuyền.

Lúc này Bùi Vân Thư mới thấy may mắn khi mình đã hóa trang thành phụ nhân, nếu không thì lỡ mà bị bọn họ phát hiện ra trứng rồng, muốn xử lý được chắc chắn sẽ vô cùng phiền toái.

Sau khi bảo đảm trên người hai người họ không có thứ gì lạ xong, thị vệ lập tức để hai người lên thuyền, còn phái một nha hoàn xinh đẹp đi trước dẫn đường.

Một con thuyền khổng lồ như thế, người đến đi lui tới lại rất ít, nhưng người nào người nấy cũng xiêm y hoa lệ khí chất bất phàm, chỉ cần vừa nhìn, lập tức sẽ biết ở đây không có bất cứ ai là đơn giản.

Thần thức Bùi Vân Thư như tấm lưới lớn chậm rãi tản ra, chiếm cứ từng ngóc ngách trên con thuyền, thần thức của y thực sự rất mạnh mẽ, gần như không có ai có thể phát hiện ra được, rất nhanh, lúc nha hoàn đang dẫn đường trước mặt còn chưa mang hai người đến phòng thì Bùi Vân Thư đã tìm ra được vị trí của ba người Bách Lý, Hoa Nguyệt và Thah Phong.

Y cau mày, thầm truyền mật ngữ trong lòng, “Bách Lý và Hoa Nguyệt đang bị giam cùng một chỗ, Thanh Phong bị giam ở một chỗ khác. Yêu khí của hai người Bách Lý yếu ớt, ta đi cứu hai người họ, ngươi đi cứu Thanh Phong.”

Chúc Vưu vỗ vỗ tay y, khẽ gật đầu một cái.

Sau khi để nha hoàn dẫn mình đến nơi xong, Bùi Vân Thư liền để cô ta lui xuống, qua một chốc, hai người chia nhau ra hai bên trái phải, đi cứu bằng hữu đang bị giam trong mật thất.

Bùi Vân Thư tránh người đi xuống một tầng, đang định đi vào sâu hơn, lại bắt gặp vị công tử mới uống hai bát canh gừng đã té xỉu hôm qua trên hành lang.

Vị công tử đó trông thấy y trước, đang muốn nghiêng người nhường đường, ánh mắt lại bất chợt dán chặt vào mặt Bùi Vân Thư, ngạc nhiên nói: “A, vị phu nhân này nhìn rất là quen mắt, có phải là đã ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi không?”

Thị tòng bên cạnh đã như sắp ngất đến nơi, thấp giọng nói: “Thiếu gia, người ta đã là người có phu quân rồi, lại còn đang mang thai nữa, ngươi làm sao có thể, làm sao có thể!”

Cái kiểu chọc ghẹo cô nương nhà lành này, thiếu gia nhà hắn học khi nào vậy chứ!

Vị công tử bất mãn cau mày, ánh mắt vẫn không rời Bùi Vân Thư, còn nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, cuối dừng lại trên phần bụng nhô ra, buồn bực nói: “Ta nói thật mà, vị phu nhân này, dạo gần đây ngươi có từng gặp ta ở đâu chưa?”

Bùi Vân Thư khẽ mỉm cười với hắn, môi y chợt mấp máy đôi lần, cả công tử và thị tòng đều chỉ cảm thấy trước mắt chợt loáng một cái, thần trí mơ hồ trong nháy mắt, trước mắt đã không còn ai.

Công tử lắc lắc đầu, nhìn trước sau một chút, gãi đầu mình nói: “Thật sự là uống nhiều quá rồi.”

Sau khi thoát khỏi hai phàm nhân kia, Bùi Vân Thư ẩn náu thân hình, một đường thông suốt đi thẳng tới mật thất, trường khóa (1) bị y bẻ gãy, cửa vừa mới mở ra, lập tức đối diện với ánh mắt cay độc đầy cảnh giác của Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt.

Bùi Vân Thư nhẹ tay đóng cửa lại, hiển rõ thân hình nói: “Các ngươi xảy ra chuyện gì thế này, nói rõ ràng ra xem nào?”

Vừa dứt lời, Bùi Vân Thư đã nhìn thấy ánh mắt của Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt lộ ra kinh hãi, ngón tay run rẩy chỉ vào y, đến cả cả một câu nói liền mạch cũng không thể nói được: “Vân Thư ngươi ngươi ngươi —— ”

Bùi Vân Thư cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt tối sầm lại, y cởi phục nữ nhân ra, quay lưng lấy trứng rồng ra, lấy trong túi trữ vật ra một bộ y sam mới, mặc vào, giải thích: “Các ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ là ta cột trứng rồng ở trên người mình thôi.”

“Trứng rồng?!” Hoa Nguyệt hít vào một hơi lạnh, không dám tin, “Vân Thư, ngươi đẻ trứng rồng sao?!”

Sắc mặt Bùi Vân Thư phút chốc tái xanh.

Thấy y như thế, Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt mới nhận ra là mình đang hiểu lầm, trong lúc nhất thời cũng dám nói nữa, sợ chọc giận Bùi Vân Thư, vội vã vỗ ngực thở một hơi, “Cũng còn may không phải là bọn chúng, suýt chút nữa đã bị hù chết rồi.”

Bùi Vân Thư thở dài, đi lên phía trước, “Sao các ngươi lại nhếch nhác đến mức này?”

Hoa Nguyệt nói: “Bọn ta tìm ra một quyển bí tịch ma yêu hóa yêu, sau khi lão tổ tu luyện thì cũng thực sự có hiệu quả, nhưng trước khi hóa yêu thì phải trải qua một giai đoạn rất suy yếu, chúng ta vốn định đi tìm các ngươi, không ngờ đi ngang qua đây thì lại đột nhiên gặp mấy kẻ điên thấy yêu quái là giết, lão tổ không thể điều khiển được yêu lực, Thanh Phong thì bị vây công, mỹ nhân kế của ta cũng không dùng được, nhìn mấy gương mặt xấu xí đó, hồ ly sợ muốn héo.”

Bùi Vân Thư thở dài nói: “Thì ra Hoa Nguyệt chỉ là tiện thể bị bắt cùng thôi, hoặc là ngươi nên cảm tạ nhan sắc của mình đi, nhờ nó cho nên mấy kẻ điên kia mới vừa gặp các ngươi đã giết.”

Hoa Nguyệt bắt đâu giả khóc, “Vân Thư mỹ nhân ngươi học xấu rồi, không phải chỉ là nói ngươi đẻ trứng thôi sao? Ngươi nỡ lòng nào bắt nạt người ta chứ.”

Bùi Vân Thư cười vỗ vỗ đầu của hắn, lại đưa trứng rồng trong tay mình qua, “Ôm chắc.”

Hoa Nguyệt tò mò ôm lấy trứng rồng, trứng rồng nằm trong lồng ngực xa lạ, cứng đờ không dám nhúc nhích, đầu nhọn hướng về phía Bùi Vân Thư, cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ trốn khỏi lồng ngực Hoa Nguyệt.

Bùi Vân Thư nâng Bách Lý Qua dậy, Bách Lý Qua đỡ tay y đứng lên, tò mò nhìn trứng rồng, “Tìm ở đâu ra vậy?”

“Suỵt,” Bùi Vân Thư đặt ngón tay lên trước môi, đuôi mắt hơi cong, “Ngươi cứ xem như là của ta với Chúc Vưu đi.”

Bách Lý Qua nở nụ cười, “Được.”

Bách Lý Qua trông có vẻ rất suy yếu, thậm chí ngay cả đi đứng cũng gian nan, Bùi Vân Thư đặt hắn lên trên Thanh Việt kiếm, mang cả ba cùng đi tìm Chúc Vưu. Chúc Vưu đã cứu Thanh Phong công tử ra, so với hai tên yêu này, thì tình cảnh của Thanh Phong công tử tốt hơn không chỉ một chút, hắn được đám tán tu kia chiêu đãi như khách quý, không ngừng cố gắng thuyết phục hắn tham gia với bọn chúng, mấy ngày nay chỉ có tinh thần hơi không tốt mà thôi.

Đủ người rồi, Chúc Vưu bào Bùi Vân Thư mang tất cả xuống thuyền trước, hắn muốn đích thân dạy dỗ đám người kia một trận.

Bùi Vân Thư gật đầu đáp ứng, lúc chuẩn bị mang các hảo hữu rời đi thì Bách Lý Qua cười híp mắt căn dặn: “Đại vương, không cần phải giết bọn chúng, phế bỏ tu vi của bọn chúng, sau đó vứt vào ổ yêu quái, đó mới là dạy dỗ.”

Chúc Vưu tán thưởng liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Ta cũng nghĩ như thế.”

Cũng may là Bùi Vân Thư đã đúng lúc nhét trứng rồng vào trong y phục, y trợn mắt trừng hai người bọn họ, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nói: “Nhanh chóng rời khỏi đây đi, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là mang Bách Lý đến Xuân Hiểu Cốc, về đó mới an toàn.”

Chúc Vưu ngoan ngoãn gật đầu, “Ta biết rồi.”

Bùi Vân Thư liền dẫn người xuống dưới thuyền, thời gian bất quá chỉ mới qua chừng nửa chén trà nhỏ, Chúc Vưu cũng đã xuống thuyền đến nhập bọn cùng mọi người. Trên người hắn còn có lưu lại chút lệ khí và mùi máu tanh, nhưng trứng rồng lại nhìn Chúc Vưu một hồi, sau đó nhảy vào trong lồng ngực Chúc Vưu.

“Con rồng con này lớn gan lắm đấy, ” Hoa Nguyệt kinh ngạc nói, “Nhìn xem nó kìa, không những không sợ, mà còn thích dính chặt lấy.”

Chúc Vưu cũng nhíu mày, một tay ôm trứng rồng, một tay nắm tay Bùi Vân Thư, mang theo bọn họ lên đường về nhà.

Đi qua đi lại cũng chỉ mất ba ngày, đến khi trở về, linh dịch của trứng rồng đã hết sạch rồi. Bùi Vân Thư mang nó vào trong phòng dành cho trứng rồng, sau khi sắp xếp nơi ở cho ba người Bách Lý xong xuôi, thì cùng ở lại trong phòng Bách Lý luôn.

Thanh Phong công tử đang bắt mạch cho Bách Lý Qua, càng lúc càng nhăn chặt mày, “Yêu khí ngày càng ít ỏi.”

Bách Lý Qua trái lại không chút để tâm, ánh mắt hắn toả sáng, mang theo sự tự tin của một cường giả, “Cho dù là không còn, thì sau này cũng sẽ có lại thôi.”

“Ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?” Thanh Phong công tử cười lạnh một tiếng, “Đám tán tu đó không phải muốn chiếm bí tịch gì đó của ngươi sao? Bọn chúng đã làm gì ngươi rồi?”

Hoa Nguyệt ở một bên lúng ta lúng túng, không nhịn được nói ra: “Bọn chúng cho lão tổ ăn một viên đan dược, nhưng lão tổ không cho ta nói ra.”

“Đan dược?” Bùi Vân Thư nhíu mày lại, tận mấy đôi mắt dán chặt lấy Bách Lý Qua, Bách Lý Qua cười khổ không ngừng, nghiêng người, né tránh ánh mắt sáng quắc của bọn họ.

Thanh Phong công tử nói: “Đại tướng quân thật là một yêu quái lợi hại, vì không để người ta lo lắng, cho dù có bị ép uống thuốc độc cũng không chịu hó hé câu nào.”

“Thanh Phong, ” Bách Lý Qua bị sỉ vả đến cùng đường bí lối, “Ta sai rồi.”

Bùi Vân Thư không chịu thừa nhận là mình cũng đang có chút hả hê trên sự đau khổ của người khác, y nghiêm trang ngồi một bên trợ trận cho Thanh Phong công tử, “Nói đi, chuyện đan dược đó là thế nào.”

Bách Lý Qua thở dài một hơi, “Có thể là thứ độc dược gì nữa, bất quá cũng chỉ là một viên thuốc nho nhỏ khiến yêu quái toàn thân vô lực thôi, nếu thật sự có thứ đan dược nào ảnh hưởng được đến ta, thì mấy tên tán tu đõ cũng bỏ ra không nổi đâu.”

“Vân Thư,” Thanh Phong công tử nhìn về phía Bùi Vân Thư, nhường lại vị trí, “Ngươi đến.”

Bùi Vân Thư gật đầu, ngồi bên cạnh hắn, dùng linh lực trắng thuần không chút tạp chất thăm dò vào trong cơ thể Bách Lý Qua, nhờ có thiên phú chủng tộc mà linh khí của Tứ Nguyệt Tuyết Thụ dịu dàng mềm mại, vô luận thế nào cũng sẽ không làm tổn thương kinh mạch của người khác, nhưng Bách Lý Qua lại rên lên một tiếng, trong nháy mắt đau đến biểu tình chợt biến.

Nét mặt Bùi Vân Thư lập tức thay đổi.

Cơ thể Bách Lý Qua tựa như hoang mạc khô hạn thiếu nước vậy, linh lực mà đưa vào trong giống như là một giọt nước, giọt nước này rơi xuống biển cát, đánh thức toàn bộ cơn khát trong hoang mạc, loại đói khát đó mang theo vạn phần đau đớn, cách duy nhất để biến hoang mạc thành biển hồ trở lại, chính là để hắn vào một nơi có nhiều nước.

Bùi Vân Thư im lặng thu hồi linh lực, quay đầu lại nói với Chúc Vưu: “Linh thực phải cần thêm gấp bội, để Bách Lý Qua ngâm linh dịch cùng với trứng rồng đi.”

Đêm đó.

Trứng rồng bay tới bay lui chơi đùa trong ao linh dịch, đột nhiên có một bóng đen phủ xuống, trứng rồng dừng lại, Bách Lý Qua cười khổ từ bên bờ ao bước xuống ao linh dịch.

“Rồng con à, thật ngại quá,” Hắn buồn rầu nói, “Bắt đầu từ hôm nay, ta phải tranh giành linh dịch với con rồi.”

Trứng rồng:???