CHƯƠNG 27
Giống như lần đầu tiên hắn phát hiện ra ông già Noel là không có thật, mẹ hắn cũng không thể nào trở vềđược… Diệp Tử Khuynh có một ngày cũng ý thức được, cái gọi là xuyên việt thời gian, cũng chỉ là một lời nói dối vụng về.
Nhưng là hắn ý thức được, cái tên ‘Diệp Yến’ ngày đó, hình tượng trong lòng hắn vẫn là phi thường, phi thường cao lớn.
Tuy rằng cái kia ca ca nói y là con hắn, hơn nữa hẵn cũng tinh tưởng chắc chắn không hề nghi ngờ, nhưng lúc 16 tuổi hắn thật không có cảm giác ba ba gìđó.
Đầu tiên, hắn cảm giác chính mình không nên sùng bái y, mà hẳn là vì y mà kiêu ngạo, vì làm ba ba không thể sùng bái nhi tử.
Nhưng hắn không thể khống chế mà sùng bái Diệp Yến. Hắn sùng bái y gương mặt xinh đẹp, hồng hào, lúc nói lên gương mắt ấy giồng như sáng lên vậy, càng sùng bái hắn trở thành nhà du hành vượt thời gian.
Tiếp đến, hắn là ba ba nhìn đến thời điểm nhi tử khóc, không thể khóc theo hắn, như vậy rất không có phong phạm, ba ba hẳn là giống hán tử cường ngạnh, trở thành hậu thuẫn kiên cường cho nhi tử.
Nhưng hắn kìm lòng không đậu khóc theo Diệp Yến. Hắn cảm giác, khi hắn nhìn thấy nước mắt của đại nam hài này tựa như nhìn đến tiểu động vật đáng thương hề hề, trọng lòng sẽ mềm lại. Hắn thầm nghĩ mang hết thảy đều cho y, để y lại một lần nữa cười rộ lên.
‘Diệp Yến’đi rồi, Diệp Tử Khuynh cao hứng thật lâu, nghĩđến là cao hứng—hắn có một nhi tử lợi hại như vậy! Hắn tuy không thể nói cho bất cứ ai, nhưng hắn nghĩ một cái liền sẽ cười lên.
Hắn là cỡ nào hy vọng nhanh nhanh đến năm 28 tuổi để hắn cùng y gặp mặt.
Giống như là bên trong túi áo giấu một khối đường, người khác không biết, nhưng khi hắn lặng lẽđụng tới sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Đương nhiên, sau đó Diệp Tử Khuynh thay đổi.
Hắn tuy rằng thành thục hơn sơ với đám bạn cùng lứa rất nhiều, hắn không có mụ mụ, ba ba thì bề bộn công tác, có rất nhiều sự tình sẽ không có người đến nói cho hắn. Hơn nữa ba ba hắn bảo vệ hắn bằng cách bao bọc ngăn cách mọi thứ, khiến cho hắn rời xa mấy thứ này giống như làm vậy hắn sẽ tự‘lớn lên’ gìđó.
Nhưng ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽđến.
Tiểu Diệp tử dần dần phát hiện, hắn cùng nữ sinh có thểở chung thật bình thường, nhưng khi tới gần những đồng học nam thực nam tính, hay thực trẻ con, ***g ngực hắn sẽ phanh phanh đập.
Vì thế hắn rất khó mà cùng nam sinh trở thành bạn thân, cũng rất ít cùng nữ sinh quá mức thân cận.
Hắn thời kì trưởng thành tới chậm mà côđơn.
Đại học năm nhất, hắn thích một học trưởng năm tư. Học trưởng kia lúc nói chuyện thực có thần thái, hơn nữa lại hay cười, cho hắn cảm giác thực thân thiết, quen thuộc.
Tiểu Diệp tử vẫn nghĩ này cảm giác chỉ là thích bình thường mà thôi, có lẽ chính là loại tình cảm sùng bái. Nhưng khi hắn tỉnh dậy sau khi mơ thấy cùng học trưởng lên giường vàđũng quần còn lưu lại dịch thể, hắn mới hiểu được laoij thích này cũng không phải đơn giản như vậy.
Thời điểm đó hắn bắt đầu hiểu vềđồng tíh,cũng bắt đầu hiểu về chính mình.
Có một lần Diệp Tử khuynh bỗng nhiên nhớ về cái người mấy năm trước kia, hắn đột nhiên cũng có chút nghi hoặc: nếu ta không thích như nhân, vậy như thế nào kết hôn sinh ra y đâu?
Hắn cũng không có miệt mài theo đuổi.
Sau khi hắn phát giác mình thích học trưởng, liền bắt đầu xem truyện, tạp chí, TV, tìm hiểu trên mạng vv… học rất nhiều phương thức theo đuổi người khác. Tại khi hắn thực cố gắng tỏ tình, thể nhưng lại ngoài ý muốn thuận lợi, học trưởng đáp ứng cùng hắn một chỗ.
Bất quá sự tình về sau thì không thuận lợi như vậy, sau khi trở thành người yêu, học trưởng trở nên phi thường tùy hứng, ngay lúc đó hình tượng cũng không đến mức tan vỡ, Diệp Tử Khuynh được tính như là hảo tình nhân, luôn nhịn không cùng hắn cãi nhau.
Có một lần cãi nhau to, Diệp Tử Khuynh nhịn ko đc rống lên một câu: “Ngươi căn bản không hề quan tâm cảm thụ của ta!”
Học trưởng giống như nghe được trò cười lớn nhất thiên hạ, cười lạnh một tiếng, nói rất nhiều lời khó nghe, tóm gọn lại ý là, lão tử chính là không cần quan tâm cảm thụ của ngươi, lão tử thích là dạng người mạnh mẽ tráng hán, phi thường ghét loại tay nhỏ chân nhỏ như ngươi, lão tử cùng một chỗ với ngươi chỉ vì ngươi tiêu tiền như rác, kiếm ít lợi mà thôi
Hắn nói xong, Diệp Tử Khuynh nhất thời sửng sốt, vọt cửa chạy ra ngoài, càng buồn hơn là, lúc ấy bọn hắn lại đang ở nhà hắn.
Hắn vốn là một người lạc quan, nhưng này một buổi tối, cảm xúc quá mãnh liệt, ủy khuất bao lâu nay hắn vẫn giữđều đi ra. Hắn nghĩđến ba mẹ hàng năm thường không ở bên hắn, nghĩđến mình có tâm sự nhưng không thể giãi bày cùng bè bạn, nghĩđến học trưởng mình toàn tâm toàn ý thích thế nhưng chỉ là lợi dụng y mà thôi…… càng đáng cười là lâu như vậy hắn mới phát hiện ra.
Sau đó tiểu Diệp tửđột nhiên nghĩ đến, cái người tự xưng làđến từ năm 2046 kia… giống như chỉ là lừa gạt lấy tiền của hắn mà thôi.
Hắn đã rất lâu không nghĩđến sẽ cùng ‘nhi tử’ ngẫu ngộ, mà sau đó hắn thành thục hơn một chút, tái nhìn lại… rõ ràng là cóâm mưu.
Sau đó hắn phát hiện, hắn căn bản sẽ không trở thành một nhà khoa học, nhân loại cũng không nhanh như vậy thành công lên sao hỏa sinh sống.
Mấy năm nay hắn sùng bái, muốn chiếu cố, chờ mong một người, chẳng qua là kẻ lừa đảo.
Sờ lại trong túi áo, chỉ có giấy gói kẹo mà thôi.
Bên trong không hề có viên kẹo nào.
Bên trong trống rỗng.
Sau đó, Diệp Tử Khuynh thay đổi nhiều hơn nữa, hắn trầm mặc, táo bạo, trống trải.
Hắn ban đầu chỉ nghĩ là mình đang sa sút một đoạn thời gian thôi, nhưng tinh thần sa sút càng thêm tệ, hắn phát hiện mình chính ra cành thích làm người như vậy.
Hắn không bao giờ muốn tiếp cận ai nữa, dù sao một mình cũng tốt.
Học trưởng kia là một tên có mắt như mù. Tiểu Diệp tử không chỉ là trưởng thành về mặt tâm lý, sau khi bọn họ chia tay, Diệp Tử Khuynh cao lên rất nhanh, vài năm sau mỡi đình chỉ.
Sau lại bởi vì thiên phú cao, trở thành hàng TOP cả văn lẫ võ. Tái sau đó hắn cùng học trưởng ‘ngẫu ngộ’, đem học trưởng năm đó làm giống như chó cái phát tình mới thôi.
Sau đó hắn mê mang, vẫn nghĩ là mình còn giận dỗi với học trưởng, sau khi trả thù sẽ tiêu tan. Nhưng hắn phát hiện bản thân vẫn rất khó chịu, hơn nữa, giống như là không quan hệ tới học trưởng, nhìn mặt hắn liền nghĩđến đem hắn vất ra khỏi phòng.
Dấu chấm hỏi vẫn tồn tại.
Nhưng khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy ‘Quản lý bộ phận tiêu thụ’, hắn liền hiểu được chính mình muốn làm cái gì.
END 27