Trên Đầu Tôi Là Một Vùng Thảo Nguyên Xanh Mượt

Chương 20: Phiên ngoại 4




Đợi đến khi Cố Thần Hạo và Lâm Nguyệt Bạch về đến nhà, Cố Thần Hạo mới đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Anh… có phải là quên mất cái gì không?”

Lâm Nguyệt Bạch suy nghĩ một chút, sau đó có chút chần chờ đáp: “Cái tên Hồ Phi Hổ muốn cùng anh đi Tây Tạng hả?”

Nghĩ tới đây, Cố Thần Hạo và Lâm Nguyệt Bạch hai mặt nhìn nhau.

Mà bên kia, Hồ Phi Hổ mới vừa xuống máy bay, ôm hành lý của mình, nhìn điện thoại di động không hề có tín hiệu, để lại hai hàng nước mắt với Tây Tạng hoang vu.

Nếu như có một ngày, Hồ Phi Hổ tôi có thể sống sót trở lại thành phố X, tôi nhất định sẽ lấy cái mạng nhỏ của lão tặc Cố Thần Hạo!

Hai tháng sau.

Chủ nhân ảnh nude đã đến, là một bé mèo ragdoll được năm tháng. Cũng đúng như Cố Thần Hạo suy đoán, Lâm Nguyệt Bạch lập tức “thay lòng đổi dạ”, đau thấu trái tim Cố Thần Hạo.

Trong hai tháng ngắn ngủi này, bất luận là vòng xã giao của Cố Thần Hạo hay là vòng xã giao của Lâm Nguyệt Bạch đều đã xảy ra chấn động to lớn.

Đối với vòng xã giao của Cố Thần Hạo mà nói, không chỉ là vì Cố Thần Hạo và Lâm Nguyệt Bạch làm tiệc rượu tuyên cáo quan hệ yêu đương của hai người, càng bởi vì Hồ Phi Hổ đi Tây Tạng một đi không trở về.

#Hồ đại thiếu Tây Tạng một đi không trở về, là vì#



Nguyên nhân Hồ thiếu xuất gia Tây Tạng – click vào để xem tiếp

Các loại tin tức ngầm dưới sự thúc đẩy của hai người rảnh rỗi không liên quan là hồ bằng cẩu hữu, lập tức khiến cho mọi người đều biết.

Mà đối với vòng xã giao của Lâm Nguyệt Bạch, còn có một tin tức khác khiến Lâm Nguyệt Bạch vô cùng kinh ngạc.

Lục Nhâm Giai quen một người bạn trai, hắn thế mà cũng là đồng tính, hơn nữa hắn cũng come out.

Về phần bạn trai Lục Nhâm Giai…

Lâm Nguyệt Bạch và Cố Thần Hạo, Bao Huệ Nghị ngồi trên ghế bên cạnh bàn trong quán bar, ba người bọn họ đều đầy bụng nghi hoặc nhìn Lục Nhâm Giai cùng với bạn trai Lục Nhâm Giai mới vừa xuất hiện trong đoàn người.

Bao Huệ Nghị: “Cái này… bạn trai Lục Nhâm Giai là người Ấn Độ hả?”

Cố Thần Hạo lắc lắc đầu: “Tôi thấy không giống, như là cu li châu Phi đào than đá trở về vậy.”

Mà Lâm Nguyệt Bạch nhìn trái nhìn phải, cảm thấy tuy rằng màu da người này rất đen chưa từng có trong ấn tượng, thế nhưng thân hình người này lại khá là quen mắt.

Đây thực sự là quá kỳ quái, mình cũng chưa gặp người da đen bao giờ mà!

Vì vậy Lâm Nguyệt Bạch quyết định chờ Lục Nhâm Giai đến, rồi hỏi hắn một chút.

Nhưng ai biết, bạn trai Lục Nhâm Giai sau khi nhìn thấy Cố Thần Hạo bên cạnh Lâm Nguyệt Bạch, lại trực tiếp vọt tới, tàn nhẫn chào hỏi một quyền trên bụng Cố Thần Hạo.

“Mày cái đồ cháu con rùa cho tao leo cây!!!”

Người này lại chính là Hồ Phi Hổ!

Rất nhanh, Cố Thần Hạo lập tức phản ứng lại, đồng thời vui sướng biểu đạt tâm tình cười trên sự đau khổ của người khác, triệu tập đủ toàn bộ nhân mã trong nhóm bọn họ.

Mà Hồ Phi Hổ còn đang than thở khóc lóc: “Tao từ Tây Tạng trở về, ngay cả mẹ tao cũng không nhận ra tao, ngay cả ba tao cũng từ chối thừa nhận tao là con của ổng!”

Cố Thần Hạo bên cạnh tỉnh táo đưa giấy ăn cho hắn ta: “Chúc mừng nha, từ nay về sau mày cũng không phải con trai tao.”

Mà Hồ Phi Hổ tiếp nhận giấy ăn lau nước mắt nước mũi xong, cũng không chút ủ rũ, trực tiếp quay qua bổ nhào vào trên người Lục Nhâm Giai một cái: “Chỉ có em nhận ra anh!”

Lục Nhâm Giai vô cùng sụp đổ: “Xin mấy người mau mang hắn ta đi đi!”—–TOÀN VĂN HOÀN—–