Sau đó, chờ Cố Thần Hạo vội vã theo thông tin hồ bằng đưa ra, tìm được Lâm Nguyệt Bạch trong tiệm mì, hai người liền hết sức lúng túng.
Cố Thần Hạo là nhiệt huyết xông đầu mới nhào tới tìm Lâm Nguyệt Bạch, lúc hắn đến, hắn từng vô số lần tưởng tượng về cảnh hắn tỏ tình với Lâm Nguyệt Bạch. Thế nhưng tưởng tượng chung quy vẫn chỉ là tưởng tượng, đối mặt Lâm Nguyệt Bạch, Cố Thần Hạo vẫn bỏ qua sự ngông cuồng, bỏ đi sự kiêu ngạo của hắn, đột nhiên biến thành một đứa chết nhát.
Dưới tình huống ấp úng cái gì cũng không nói ra được, hắn không thể làm gì khác hơn là ôm hành lý của mình, rất lúng túng nhìn Lâm Nguyệt Bạch lệ rơi đầy mặt ăn xong mì.
“Không phải anh đi Tây Tạng rồi sao?” Lâm Nguyệt Bạch xoa xoa miệng hỏi.
Cố Thần Hạo sờ túi quần suy tư nên viện cớ như thế nào: “Tôi quên mang dao cạo râu.”
“A?” Lâm Nguyệt Bạch rất kinh ngạc: “Chỉ vì lý do này hở?”
“Ừ phải.” Cố Thần Hạo gật gật đầu, thuận tiện chỉ chỉ đồng hồ treo trên tiệm mì: “Thời gian qua rồi, tôi không kịp lên xe lửa nữa, chúng ta về nhà đi, tôi… tôi có việc… muốn nói với em.”
Cố Thần Hạo càng nói giọng càng nhỏ, thậm chí còn xuất hiện một chút xoắn xuýt.
Lâm Nguyệt Bạch chớp chớp mắt với Cố Thần Hạo: “Nhưng tôi không có lái xe, sáng hôm nay chúng ta bảo tài xế đưa tới mà, mới nãy tôi kêu tài xế đi về trước rồi, vậy bây giờ bảo tài xế tới đón chúng ta há?”
Cố Thần Hạo hỏi: “Vậy trước đó em dự định trở về bằng cách nào?”
“Đi tàu điện ngầm!” Lâm Nguyệt Bạch vô cùng đương nhiên đáp.
“Vậy chúng ta liền đi tàu điện ngầm về. Đi về nào, mau trở về!” Tâm tình Cố Thần Hạo có chút cấp thiết.
Lâm Nguyệt Bạch không hiểu mô tê gì, chỉ có thể theo bước chân Cố Thần Hạo.
Trạm xe lửa cách tàu điện ngầm rất gần, đi tới chỉ dùng hơn mười phút, rất nhanh bọn họ liền ở trên tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm không ngừng chạy tới, lòng của hai người cũng chập trùng lên xuống.
Cố Thần Hạo vừa nghĩ lát nữa về đến nhà, mình phải tỏ tình với Lâm Nguyệt Bạch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn.
Mà Lâm Nguyệt Bạch thì lại bắt đầu suy tính tới khả năng Cố Thần Hạo thật sự đội nón xanh cho cậu, đột nhiên nghiêm túc như vậy, không phải là thật sự muốn đơn phương kết thúc quan hệ người yêu hợp đồng với cậu chứ? Lẽ nào tin tức ngầm kỳ quái trong nhóm bạn bè là thật? Cố Thần Hạo quả nhiên là tìm được tình yêu đích thực rồi ư?
Đột nhiên, Lâm Nguyệt Bạch cảm thấy có chút tức ngực khó thở.
Dường như mình thật sự thích hắn mất rồi.
Về phần tình yêu đích thực của Cố Thần Hạo là cậu, Cố Thần Hạo muốn tỏ tình với cậu hả?
Không thể, không tồn tại, đừng có nằm mơ, đồng chí Lâm Nguyệt Bạch.
[Trạm tiếp theo, xxx, xin hành khách sắp đến trạm chuẩn bị sẵn sàng…]
Sắp đến trạm tiếp theo.
Hai người cùng sốt sắng nghĩ.
Sau đó, Lâm Nguyệt Bạch nghiêng mặt sang bên, nhìn nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Thần Hạo được ánh đèn sáng ngời ở tàu điện ngầm chiếu xuống, làm một quyết định lớn gan nhất đời này.
Lâm Nguyệt Bạch đột nhiên mở miệng nói: “Tôi từng ngồi tuyến đường này vô số lần.”
“Hả?”
“Còn ba mươi giây nữa là đến trạm.”
Lâm Nguyệt Bạch đột nhiên níu chặt chỗ vịn trong tay, lại đột nhiên buông tay ra.
Cố Thần Hạo vẫn cứ không hiểu Lâm Nguyệt Bạch đang nói gì: “A?”
Cơ mà rất nhanh, Cố Thần Hạo liền hiểu.
Lâm Nguyệt Bạch kéo cổ áo Cố Thần Hạo hôn lên.
Mặc kệ nó.
Hai tay Cố Thần Hạo hoàn toàn không biết nên thả ở chỗ nào, chỉ có thể ở trên không trung khua đến khua đi.
[Đã đến xxx, cửa xe sắp mở ra…]
Đã đến giờ, Lâm Nguyệt Bạch đẩy Cố Thần Hạo ra xông ra ngoài cửa, chỉ để lại Cố Thần Hạo bị niềm vui bất ngờ nổ cho ngu người đứng ở tại chỗ.
Sau đó nữa, Cố Thần Hạo vẫn cứ ngu người liền bị tàu điện ngầm chở tới phương xa.