Suốt đêm không nói chuyện, Lâm Nguyệt Bạch nằm ở trên giường cũng chỉ dám co rúc trong một góc nho nhỏ, chỉ sợ không cẩn thận đụng phải thân thể Cố Thần Hạo.
Mà so ra, Cố Thần Hạo cũng giống vậy.
Từ đầu đến cuối Lâm Nguyệt Bạch đều cảm thấy, trong căn phòng yên tĩnh này, ngoại trừ tiếng hít thở của mình và Cố Thần Hạo, còn có tiếng tim mình đập không có chút nào bình tĩnh.
Dù sao thì, nằm trên cùng một cái giường với một người đàn ông phù hợp xu hướng tình dục của mình hơn nữa ngay cả tướng mạo cũng hoàn mỹ phù hợp với quan niệm kén vợ kén chồng của mình, coi như tính cách không phù hợp loại hình mình thích, thì vẫn sẽ cảm thấy căng thẳng, cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Về phần, rốt cuộc mình có thích Cố Thần Hạo hay không hả?
Lâm Nguyệt Bạch nhanh chóng cho mình một đáp án phủ nhận: Làm sao có thể chứ! Mình chỉ là cần tiền của hắn thôi, coi như hắn đẹp trai lại còn có tiền, thì lại thế nào? Hắn trăng hoa đó! Hơn nữa... hắn có người thích rồi.
Trong cuộc yêu đương thỏa thuận, người nào yêu đối phương sẽ là người đáng thương nhất, dù sao thì, sẽ luôn kìm lòng không đặng sa vào trong sự dịu dàng mà theo hiệp nghị đối phương nhất định phải làm.
Vậy rốt cuộc có thích Cố Thần Hạo hay không đây?
Có khả năng vẫn hơi hơi có một chút đi.
Lâm Nguyệt Bạch có chút ủ rũ nghĩ.
So với Lâm Nguyệt Bạch, Cố Thần Hạo lại nghĩ đơn giản hơn nhiều: đến cùng thì có cần cho tiểu Bạch của mình một cái ôm ấm áp hay không?!
Nhào qua?
Không được, tiến trình quá nhanh, mình là người bảo thủ!
Không qua?
Không được, một cơ hội tốt như vậy! Hiếm thấy được cùng một cái giường với Nguyệt Bạch ôi chao, em ấy khẳng định cũng rất chờ mong mình ôm ấp!
Thực sự là xoắn xuýt nha!
Sau đó, Cố Thần Hạo liền nghĩ đi nghĩ lại, ngủ thiếp mất trong cái sự xoắn xuýt ấy.
Hai người, một người tâm tư nặng nề, một người không hề phiền não, cùng ở trong căn biệt thự vùng ngoại ô này, bình tĩnh qua một buổi tối.
Còn cái vấn đề cậu trai dưới lầu rốt cuộc là ai mà Lâm Nguyệt Bạch trước sau muốn hỏi, cậu suy nghĩ một buổi tối cũng không hỏi ra miệng.
Đồng dạng, lời giải thích Cố Thần Hạo tỉ mỉ suy nghĩ ba tiếng, cũng bởi không có cơ hội mà không nói ra được.
Rất nhanh liền đến ngày hôm sau, sáng sớm, Lâm Nguyệt Bạch và Cố Thần Hạo bị tiếng hùng hùng hổ hổ dưới lầu đánh thức.
Lâm Nguyệt Bạch vội vàng mặc quần áo tử tế xuống lầu nhìn, Lục Nhâm Giai suýt chút nữa đánh nhau với Hồ Phi Hổ.
Hồ Phi Hổ xắn ống tay áo, không có ý tốt nói với Lục Nhâm Giai: "Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi, cái đồ nhóc biến thái thầm mến tôi!!!"
Lục Nhâm Giai không cam lòng yếu thế: "Lão già anh, nói hươu nói vượn cái gì?! Tôi sẽ để ý tới anh hả!"
Hồ Phi Hổ cười lạnh ba tiếng: "Thật không biết năm đó cái người ở trong loa phát thanh nói thích tôi là ai nhỉ!"
Lục Nhâm Giai cứng cổ, chính là không chịu lùi bước, thậm chí còn bắt đầu vịt chết mạnh miệng: "Tôi làm sao biết!"
Đầu óc Lâm Nguyệt Bạch mơ hồ, cậu cũng không biết hôm nay là tình huống gì, sao Lục Nhâm Giai lại quen biết người này?
Thấy hai người quấn nhau không thể tách rời, Lâm Nguyệt Bạch chỉ đành dời ánh mắt về phía Bao Huệ Nghị ngồi ở trên sofa, rụt cổ lại làm chim cút.
Thấy Lâm Nguyệt Bạch nhìn mình, Bao Huệ Nghị vội vàng lắc lắc tay: "Ân oán của hai người này tao cũng không rõ lắm!"
Lâm Nguyệt Bạch: "Vậy mày liền đem chuyện mày biết rõ nói hết ra là được."
Bao Huệ Nghị chậm chạp: "Vậy... nên nói như thế nào?"
Lâm Nguyệt Bạch: "Đừng nói phí lời, chỉ nói kết quả."
Bao Huệ Nghị: "Như vậy hả, chính là hồi năm nhất đại học Lục Nhâm Giai đến trường của Hồ Phi Hổ, dùng đài phát thanh của bọn họ tỏ tình với Hồ Phi Hổ."
Lâm Nguyệt Bạch: "Á?!!!"
Lục Nhâm Giai đang cãi với Hồ Phi Hổ đến mặt đỏ tận mang tai, nghe thấy động tĩnh bên phía Lâm Nguyệt Bạch, cũng không đoái hoài tới thiết lập tính cách cao lãnh tinh anh mà mình nhọc nhằn khổ sở dựng nên, tức đến nổ phổi hô với Bao Huệ Nghị: "Mày câm miệng cho tao!"
Bao Huệ Nghị thì ngậm miệng, nhưng mà Lục Nhâm Giai tức giận lại không chặn nổi miệng Hồ Phi Hổ.
Hồ Phi Hổ vẫn là mở miệng liền độc địa: "Ô chà, quả nhiên quỷ nhát gan tỏ tình với tôi năm ấy chính là cậu à!"
Lục Nhâm Giai duỗi nắm đấm muốn đánh vào mặt Hồ Phi Hổ, chỉ có điều Hồ Phi Hổ chân dài tay dài, lập tức đỡ được công kích của Lục Nhâm Giai.
Không chỉ như vậy, Hồ Phi Hổ còn theo phương hướng Lục Nhâm Giai công kích, thuận thế nắm lấy tay Lục Nhâm Giai đè hắn trên bàn kiếng ở phòng khách, mở miệng nói: "Làm sao, thích tôi rất mất mặt, hả?"
Lục Nhâm Giai càng tức giận hơn: "Ai mẹ nó thích anh!"
Hồ Phi Hổ không cam lòng yếu thế: "Ồ? Bạn học Hồ Phi Hổ, từ lần đầu tiên mình gặp bạn, đã sâu sắc yêu bạn. Mình không quên được ngày ấy, ánh chiều tà màu vỏ quýt chiếu vào đồng phục học sinh trắng noãn của bạn..."
Lục Nhâm Giai tức giận đến trợn to hai mắt: "Con mẹ nó anh có bệnh à! Đây là thư tình bốn năm trước!!!"
Hồ Phi Hổ nhíu mày, khẽ cười nói: "Bốn năm trước viết cho tôi loại thư này, không phải cậu càng có bệnh hơn hả?"
Lục Nhâm Giai sắp tức đến giơ chân, có điều hiện tại hắn đang bị Hồ Phi Hổ nhấn trên bàn kiếng không thể động đậy, cho nên hắn cũng chỉ có thể ngoài miệng cậy mạnh: "Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi! Tôi nhận lầm người!"
Một tay Hồ Phi Hổ cầm lấy tay Lục Nhâm Giai, một tay khác cầm lấy sau gáy Lục Nhâm Giai xoay mặt hắn lại: "Ngay cả cái tên "Hồ Phi Hổ" cũng có thể trùng với người khác sao? Đừng doạ tôi, tôi cho cậu biết, coi như thật sự là cậu nhận lầm, nhưng cũng đừng mơ sau khi đã tạo ra rất nhiều quấy nhiễu cho tôi rồi lại muốn bỏ chạy! Nói tóm lại, thả thính tôi xong liền chạy hả? Không có cửa!"
Hồ Phi Hổ nói xong một chuỗi dài, lại bỏ thêm vài câu: "Cậu dám chạy cũng được, phủi mông một cái liền đi hả? Tôi con mẹ nó cho cậu từ nay về sau ôm mông làm người!"
Mà Lâm Nguyệt Bạch và Bao Huệ Nghị cùng ở trong điện Tu La, run lẩy bẩy ngồi xổm trên ghế sofa, nhìn hai người đó phẫn nộ cãi vã.
Bởi tư thế bị Hồ Phi Hổ đặt ở trên bàn kiếng thật sự là nhìn hơi bất nhã, cho nên Lục Nhâm Giai liền phí hết tâm tư muốn tránh thoát trói buộc của Hồ Phi Hổ.
Kết quả Lục Nhâm Giai uốn tới ẹo lui giãy dụa không chỉ không làm cho mình tránh thoát, trái lại khiến Hồ Phi Hổ tóm càng ngày càng chặt.
Nhưng mà rất nhanh, Lục Nhâm Giai liền không nhúc nhích, bởi vì Hồ Phi Hổ tiến đến bên tai hắn, thấp giọng uy hiếp hắn: "Cậu còn cọ tôi liền cứng lên đó."
Câu nói này thật đúng là hù chết ba người còn lại ở đây, Lâm Nguyệt Bạch và Bao Huệ Nghị quay người chạy lên trên lầu.
Chỉ để lại Lục Nhâm Giai tuyệt vọng hô với hai người bọn họ: "Hai đứa tụi bây quay về đây!"
Hiển nhiên đây là không thể, Lâm Nguyệt Bạch và Bao Huệ Nghị không chỉ tự mình chạy, hơn nữa còn ngăn cản cả Cố Thần Hạo mới vừa rời giường muốn xuống lầu nhìn.