Cố Thần Hạo bởi vì nằm viện mà xin nghỉ một tháng.
Mà Lâm Nguyệt Bạch cũng coi như là trải qua một tháng bi thảm, cái cảm giác chịu đựng ánh mắt dị dạng của người nhà quả thật là hết sức khó chịu, loại cảm giác đó giống như bầu trời lập tức u ám vậy.
May mà, chân Cố Thần Hạo đã khỏi, mà nếu chân hắn đã khỏi, vậy khẳng định là phải về trường đi học.
Lâm Nguyệt Bạch là khoa luật, Cố Thần Hạo là khoa kinh tế. Bởi vậy, ngoại trừ chương trình học chung, hai người bọn họ gần như hoàn toàn không cùng xuất hiện. Càng khỏi nói, trừ số điện thoại của Cố Thần Hạo lúc trước, thì Lâm Nguyệt Bạch còn không có phương thức liên hệ với Cố Thần Hạo.
Cho nên, lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt sau khi Cố Thần Hạo khỏe lại là ở môn học chung.
Hơn nữa có khéo không chứ, chính là môn học chung của thầy Lý mà trước đó cái hôm Lâm Nguyệt Bạch chỉ đi có một nửa.
Cho dù bởi vì đầu đề weibo, cái tên Lâm Nguyệt Bạch xem như là triệt triệt để để nổi danh trong đại học. Nhưng cũng may tốc độ tay của người thân bạn bè Cố Thần Hạo cực nhanh, bọn họ xem trên mặt mũi Cố Thần Hạo, nhanh chóng giấu đi tin tức cá nhân của Lâm Nguyệt Bạch.
Cho nên, vạn hạnh trong bất hạnh, khuôn mặt Lâm Nguyệt Bạch cũng không có nổi tiếng.
Thế nhưng đãi ngộ của cái đèn tụ quang trời sinh Cố Thần Hạo, tất nhiên là hoàn toàn khác đãi ngộ của người trong suốt vườn trường Lâm Nguyệt Bạch.
Có thể nói như vầy, Lâm Nguyệt Bạch dù ngồi hàng trước cũng không người hỏi thăm, mà Cố Thần Hạo coi như ngồi hàng phía sau thì cũng có thể hô mưa gọi gió.
Nhìn Cố Thần Hạo bị một đám nữ sinh hai mắt tỏa sáng vây quanh, Lâm Nguyệt Bạch cũng không biết nên làm sao tìm Cố Thần Hạo tâm sự chuyện bạn trai giả.
Gọi điện thoại hả?
Vậy có vẻ như mình rất nóng lòng.
Cứ như vậy không quan tâm tới hả?
Vậy qua mấy ngày nữa sợ là mẹ sẽ lột sống mình.
Lâm Nguyệt Bạch vẻ mặt tỉnh táo suy nghĩ về vấn đề nghiêm túc này.
Sau đó, lúc Lâm Nguyệt Bạch nghiêm túc suy nghĩ.
Tầm mắt ngả ngớn của Cố Thần Hạo đã vượt qua biển người mênh mông, trực tiếp khóa được Lâm Nguyệt Bạch ở hàng trước nghi là đang ngẩn người.
Trong tích tắc Lâm Nguyệt Bạch hoàn toàn không chú ý tới, Cố Thần Hạo liền dùng loại tư thế điểu khí đi 100 mét sẽ bị người ta đánh, xuyên qua đám nữ sinh vây quanh hắn, đi tới chỗ ngồi bên cạnh Lâm Nguyệt Bạch.
Hắn trực tiếp vứt túi xuống chỗ bên cạnh Lâm Nguyệt Bạch, bàn tay khớp xương rõ ràng lắc lư ba lần trước ánh mắt đờ đẫn của cậu.
Chờ Lâm Nguyệt Bạch hoảng sợ chuyển tầm mắt qua, Cố Thần Hạo liền dùng một loại giọng điệu tự cho là ngầu bá cháy, kì thực vô cùng trẩu mà nói ra một câu khiến Lâm Nguyệt Bạch thiếu chút nữa bật khóc tại chỗ: “Hi, honey!”
Phòng học vốn đang yên tĩnh sau khi trải qua một đợt tĩnh mịch, đột nhiên bùng nổ ra từng trận hoan hô liên tiếp.
Trong lúc hoảng hốt Lâm Nguyệt Bạch nghe thấy một nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói rằng: “Hóa ra đây chính là Lâm Nguyệt Bạch à!”
Xong, cuộc đời của mình sợ là sắp xong rồi!
Mà cái tên Cố Thần Hạo này còn tưởng rằng mình vô cùng ngầu lòi, nghe thấy người bên cạnh hoan hô càng thêm hăng hái.
“Sao gần đây em không tới gặp tôi! Tôi rất nhớ em đó! Sweetheart!”
Cái đầu lông xù nhích nhích liền muốn chui vào trong lòng Lâm Nguyệt Bạch.
Lâm Nguyệt Bạch tỉnh táo lại một phát đẩy đầu Cố Thần Hạo ra: “Bạn học này, bạn là ai?!”
Cố Thần Hạo không chỉ cười ha ha, hơn nữa còn mô phỏng theo loại kịch bản tổng tài lưu hành mười mấy năm trước, đặt tay lên má Lâm Nguyệt Bạch: “Làm sao, quên mất hả? Vậy thì gia tăng một chút ấn tượng cho em nhé, thế nào.”
Da gà toàn thân Lâm Nguyệt Bạch đều bị Cố Thần Hạo dọa rớt lộp độp, mà Cố Thần Hạo sau khi thấy Lâm Nguyệt Bạch mất tự nhiên nhúc nhích mấy lần, lại trực tiếp cởi áo khoác của mình khoác lên trên người Lâm Nguyệt Bạch, sau đó dùng giọng điệu càng thêm quái dị nói: “Lạnh không? Để tôi cho em ấm áp, em cảm nhận được nhiệt độ của tôi chứ!”
Lâm Nguyệt Bạch nhìn một loạt hành động hệt như kịch bản ngôn tềnh của Cố Thần Hạo, đại não mới vừa bị Cố Thần Hạo đập cho bối rối có thể coi như hơi hơi kịp phản ứng, lành lạnh nói: “Ai dạy cái thứ quỷ này cho cậu?!”
Cố Thần Hạo vẻ mặt tự tin: “Không cần học! Săn sóc và tao nhã là bản năng trời sinh đã có của tôi!”
Lâm Nguyệt Bạch: “Nói thật coi.”
Cố Thần Hạo: “Được rồi, mới nãy trên đường tới xem «năm mươi chiêu mê đảo đối tượng».”
Lâm Nguyệt Bạch sa mạc lời: “Cậu ít xem những thứ đồ ngổn ngang này đi.”
Cố Thần Hạo vô cùng không phục, đang muốn biện hộ vài câu cho quyển sách rác thải mà mình âu yếm, kết quả môi nhúc nhích mấy lần cũng không nói ra được lời gì có tính giá trị thực tế.
Lúc này, thầy Lý đã tới, thầy Lý là một người đàn ông trung niên hói đầu, hơn nữa từ trước đến giờ ông luôn nổi danh nghiêm khắc: “Các bạn, khi đi học tuyệt đối đừng ăn vụng!”
Lúc thầy Lý nói lời này, đôi mắt nhìn Cố Thần Hạo đang không ngừng nhích tới nhích lui.
Cố Thần Hạo bị ông nhìn không hiểu ra sao, lấy ngón tay chỉ chính mình: “Em?”
Lúc này thầy Lý liền cao giọng hô: “Xem ra bạn học này vẫn hơi có chút tự mình biết mình, như vậy thì mời bạn học này ngồi vào hàng sau đi!”
Tuy rằng Cố Thần Hạo hết sức nghi hoặc mà chớp mắt một cái, nhưng vẫn nghe lời ngồi ra phía sau.
Sau đó, Lâm Nguyệt Bạch mới biết, thầy Lý này tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn cứ có một trái tim trẻ tuổi, cũng là một người nóng lòng yêu thích chuyện buôn dưa.
Mỗi ngày ông ấy đều bỏ ra hai ba tiếng trên các loại tin tức xã hội và weibo, cho nên… ông ấy đã sớm sản sinh phản ứng đối với Cố Thần Hạo đại danh đỉnh đỉnh thì cũng rất là bình thường đi.
Cả buổi học không có chút vấn đề gì, chỉ là ánh mắt hai nữ sinh ngồi bên cạnh khiến Lâm Nguyệt Bạch có hơi sởn cả tóc gáy.
Lâm Nguyệt Bạch tan học bỏ chạy.
Mà Cố Thần Hạo thì vận may rất kém cỏi, hắn bị thầy Lý đuổi kịp. Giọng thầy Lý Lâm Nguyệt Bạch cách hơn nửa cái phòng học cũng có thể nghe thấy: “Sao em lại lên lớp ăn kẹo!”
Giọng nói có chút yếu ớt của Cố Thần Hạo cũng truyền tới: “Thầy à em không có ăn!”
Vẫn là thầy Lý gào thét: “Em còn nói xạo! Lúc lên lớp tôi liền nhìn thấy miệng em nhúc nhích không ngừng, trước khi lên lớp trong miệng lén lút nhét viên kẹo đúng không!”
Cố Thần Hạo dở khóc dở cười: “Em thật sự không có, em chỉ không biết nên bắt chuyện với bạn trai em thế nào thôi…”
Lâm Nguyệt Bạch đã như một làn khói bay ra ngoài tự nhiên là không nghe được câu nói sau cùng.
Cơ mà, cho dù Lâm Nguyệt Bạch chỉ nghe câu trước của thầy Lý, thì cậu vẫn càng chạy càng vui vẻ, chờ lúc cậu một hơi chạy đến dưới lầu ký túc xá, thở hồng hộc, liền “phì” một tiếng bật cười.
Tim cũng đột nhiên mãnh liệt nhảy lên “thình thịch”.
Á à a, ngày hôm nay bầu trời trong trẻo, vạn dặm không mây, mây trắng từng đóa từng đóa…
A, không đúng không đúng, sai rồi sai rồi.
Phải hình dung cảm giác giờ khắc này như thế nào nhỉ?
Nói chung… chính là đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ!
Lâm Nguyệt Bạch nghĩ như vậy đấy.
Vui vẻ đến độ bầu trời cũng trở nên sáng sủa.
Hết chương 10