Trễ Hẹn

Chương 49: 49: Tâm Lý





Dương Lâm nằm mà suy nghĩ về những chuyện quá khứ trong bóng tối.

Người bên cạnh đã ngủ, có lẽ do mấy hôm nay anh mệt nên ngủ sớm.
Cậu xoay người, nằm nghiêng nhìn về phía anh, người đang nhắm mắt ngủ, những kí ức khi xưa quay về như đàn kéo quân.

Năm đó cậu đã nói ra từng câu từng chữ cay độc nhất.

Nhưng nhiều năm sau anh vẫn không để ý mà vẫn đến bên cậu lần nữa.

Cậu nghĩ anh đúng là không biết sợ, nhỡ đâu cậu lời lừa anh lần nữa thì sao? Anh vẫn như ngày xưa tin cậu vô điều kiện.
Người trước mắt này là người yêu cậu, mặc cậu đã từng tổn thương anh, là người cậu yêu.
Cậu không biết 8 năm qua anh đã trãi qua những gì, nhưng cậu biết anh không như vẻ bề ngoài mình vẫn thể hiện.

Nhưng cậu cũng không vội, từ từ rồi anh sẽ nói ra.
Bây giờ đã khác xưa cậu đã không còn sợ mẹ của anh nữa, gia đình cậu cũng vậy.

Cậu muốn từ từ bù đắp lại cho anh.

Người đang ngủ lầm bầm, ôm chặt cậu vào lòng vùi mặt vào cổ cậu thì thầm:" Lâm Lâm".

Cậu dang tay ôm anh cùng chìm vào giấc ngủ.
.....
Sáng sớm, Khương Lục tỉnh dậy thấy người mình yêu đang nằm trong lồng ngực mình, hạnh phúc thật.

Cứ như thời gian dừng lại ở mãi khoảnh khắc này thì tốt biết bao.
Anh cứ ngẩn ngơ nhìn người yêu nằm trong lồng ngực mình, cười.

Cảm giác lồng ngực trống rỗng bấy lâu nay được lấp đầy.

Người yêu trong ngực trở mình, mở mắt:" Sao anh dậy sớm vậy?" Cậu chưa nghe báo thức kêu thì tức là dậy sớm rồi.
"Ừm, còn sớm em ngủ thêm chút nữa đi, lát anh gọi dậy" Khương Lục nhìn người mới ngủ dậy giọng nói khi mới ngủ dậy mềm mại như đang làm nũng.
" Không ngủ nữa, dậy em nấu đồ ăn sáng" Dương Lâm tỉnh rồi thì rất khó ngủ lại.
" Không cần nấu, lát anh đi mua là được" Khương Lục không muốn mới sáng sớm mà người yêu phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.

Rất cực.
" Em..." Chưa kịp nói xong thì có gì đó như có như không chọc vào đùi cậu.

Cậu sửng sốt, mặt từ từ đỏ bừng:" Em, em anh..." Cậu lắp bắp.
Khương Lục cũng ngượng, ngủ cạnh người ngày nhớ đêm mong suốt 8 năm, hơn nữa còn là sáng sớm đây chẳng phải là phản ứng sinh lý bình thường sao?
" Anh đi vào nhà vệ sinh" Khương Lục không muốn thấy cậu ngại nên ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thật ra Dương Lâm biết đây chẳng qua là phản ứng sinh lý hết sức bình thường của đàn ông thôi, nhưng như vậy cậu cũng rất ngượng.

Dù gì thì nhiều năm trước bọn họ yêu nhau nhưng chỉ dừng lại ở việc hôn môi.
.....
Khương Lục giải quyết xong, ra bên ngoài thì thấy Dương Lâm đã ở phòng vệ sinh bên ngoài vệ sinh cá nhân xong.
" Anh đi mua đồ ăn sáng" Khương Lục nói.
" Ừm" Dương Lâm cũng không ngăn cản.
Khương Lục cầm theo ví tiền đi ra ngoài.

Dương Lâm thì ngồi dựa trên ghế sopha nhắm mắt suy nghĩ.

Đêm qua, chỉ là bị người kia dụ cho đi ngủ sớm chút, cuối cùng thì nghĩ lung ta lung tung suốt.
Nhưng nói thì cũng lạ, suốt 8 năm qua hơn mấy ngàn ngày đêm chưa bao giờ cậu ngừng nghĩ về anh.

Dù có là trong mơ cậu vẫn mơ thấy anh.

Nên đôi khi cậu không dám đi ngủ, cậu muốn mình bận suốt như con quay, như vậy thì sẽ không có thời gian nghĩ tới anh nữa.

Nhưng đôi khi chỉ nhìn cảnh vật hình ảnh xa lạ mà quen thuộc, cũng vẫn nghĩ tới anh.
Điều làm cậu hối hận nhất đó chính là năm đó đã nói ra lời tàn nhẫn với anh.

Nhưng làm cũng đã làm rồi, có muốn thay đổi thì cũng chẳng được.
Cậu về nước, hơn một năm nhưng chưa từng dám đi hay đến gặp anh.

Cậu luôn tìm mọi cách né tránh anh.

Thậm chí cậu chỉ ru rú suốt ngày ở nhà và bệnh viện.

Cậu không dám đối mặt với anh, cậu sợ anh sẽ không tha thứ cho cậu.

Nếu hôm đó anh không phải là người nằm trên giường bệnh, không phải vô tình gặp lại anh, cậu nghĩ mình sẽ không dám đi tìm anh nữa.
Nhưng anh lại tha thứ cho cậu, hết lần này tới lần khác bao dung cậu.

Không một lời trách móc, điều đó càng khiến cậu đau lòng cho anh hơn.
Cậu nghĩ, cả hai cần phải một lần ngồi lại nói chuyện với nhau.

Không phải yêu nhau, cần phải tin tưởng và trao nhau lòng tin sao? Cậu không muốn anh phải canh cánh chuyện năm xưa nữa.

Và cậu cũng không muốn chuyện năm xưa lặp lại.

Cậu vẫn còn đang chìm vào suy tư, thì một bàn tay khẽ nhéo mặt cậu, tay anh rất rộng và ấm, anh lại không dùng lực nói nhéo nhưng cảm giác như anh đang ôm, vuốt mặt cậu vậy.
" Anh mua nhanh vậy?" Cậu mở mắt nhìn anh.

" Dưới nhà chút thôi, sao lại nằm dựa vào đây coi chừng đau lưng, mau lại ăn sáng" Anh nắm lấy tay cậu, dắt cậu về phía phòng bếp.
Anh mua hai phần cháo, cùng với bánh bao nóng dưới chung cư gần công viên.

" Mau tranh thủ ăn khi còn nóng đi" Anh đổ cháo ra bát rồi nói.
" Ừm, sáng nay anh rảnh không?" Dương Lâm hỏi anh.

" Hửm? Rảnh, làm sao vậy?" Anh hơi nghi hoặc trả lời rồi hỏi lại.
" Cũng không có gì, chỉ là anh ăn xong đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thôi ấy mà, có một bác sĩ chuyên ngành mới chuyển về, để anh làm kiểm tra tổng quát một chút" Dương Lâm dừng ăn, nói với anh.

Cậu để ý thấy vừa nghe kiểm tra toàn diện thì tay anh hơi ngừng một chút nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
" Anh rất vui khi được cùng em đi làm, nhưng anh không cần làm mấy cái kiểm tra đó đâu" Anh đáp lời.
" Kiểm tra đi cho an toàn, hôm bữa còn phải mổ đấy anh quên rồi à" Cậu nhíu mày.

" Mấy năm nay chỉ có lần đó thôi"
" Anh dấu em chuyện gì à? Kiểm tra thôi anh từ chối quá em nghi ngờ đấy" Cậu nghi ngờ thật, nhưng nhìn anh thì có lẽ không bệnh thật, nhưng về tâm lý thì không chắc.

Tuy cậu từng học môn tự chọn là tâm lý học nhưng không phải chuyên ngành sẽ không rõ bằng bác sĩ tâm lý thật.
Bác sĩ mới tới là chuyên gia tâm lý nước ngoài rất giỏi.

Cậu muốn anh làm kiểm tra thử xem.
" Anh thì có gì mà dấu em cơ chứ, được rồi lát ăn xong anh đi với em" Khương Lục cũng không bệnh gì, biết cậu bảo anh đi khám là lo cho anh.

Anh biết rõ là mình bị gì.
.....
Hai người ăn xong thì đến bệnh viện.

Bệnh viện gần đây nên hai người họ không vội.

Ăn từ tốn rồi thay quần áo từ tốn.

Thời gian vẫn vừa kịp.
Vì Dương Lâm phải đi làm nên đưa anh tới bệnh viện, dặn dò anh đi đăng kí khám bệnh các thứ rồi đi mất.
Bởi vì Dương Lâm muốn Khương Lục kiểm tra tổng quát nên anh phải làm một loạt các kiểm tra.

Nếu không phải Dương Lâm một mực muốn anh đi kiểm tra thì anh có chết cũng không muốn đi.
Tới hạng mục cuối cùng, Dương Lâm lại đến.

Anh hơi thắc mắc.

Lúc nãy anh kiểm tra thì cậu cũng có làm cho anh.

Thấy bệnh nhân hôm nay của cậu khá đông.

Sao bây giờ lại rảnh?
" Sao lại tới đây, hết bận rồi à?" Khương Lục hỏi.
" Không phải, nhờ bác sĩ Diễn một chút rồi, em đi kiểm tra hạng mục cuối này với anh" Dương Lâm mặc áo blouse trắng, rất đẹp trai.

Không biết người ngoài nghĩ sao nhưng trong mắt Khương Lục thì chính là như vậy.

Đợi đến khi thấy phòng kiểm tra, thì Khương Lục mới hiểu ra.
Trước cửa phòng, ghi rõ là phòng tâm lý.
Anh trầm mặt.

Anh không muốn nhất là cậu thấy dáng vẻ mất khống chế của anh.

Ngày hôm đó là ngoại lệ.
" Đến đây làm gì?" Anh hỏi.
" Hạng mục kiểm tra cuối cùng" Dương Lâm khó hiểu nói với anh.
" Cái này không cần kiểm tra cũng được" Anh nói.
" Đến rồi thì vào luôn đi" Kéo tay anh đi, không cho anh cơ hội từ chối.
****.