[TR] [ĐN] Bí Kíp Sinh Tồn Của Người Thường

Chương 75: đời thì cứ gọi là trớ trêu.




"chú chú"

"chú đi tìm tụi con ạ"

Tatsu nhanh chân, cười vui vẻ tới cong hết hai mắt lên chạy về phía người thanh niên tên "chú Kazu" kia.

"mấy đứa làm gì ở đây, Baji với Chifuyu hối chú đi tìm trong tin nhắn muốn nổ máy luôn rồi"

Kazutora đang đi tìm người, nhưng người đó không phải hai đứa nhóc quỷ này, Tatsu và Shika chỉ có thể để Mikey hay là Izana tìm thôi, hai ông trùm tìm người đấy.

Ôm chầm đỡ lấy một Tatsu nhí nhảnh chạy tới, Kazutora bồng thằng bé lên nhưng cũng không quên ngó nhìn xung quanh.

Rồi đôi mắt của con hổ một thời ấy đã tìm thấy thứ nó muốn.

"mới về nước thì đừng có chạy lung tung chứ"

"Maki"

Kazutora nâng Tatsu một bên tay, thằng bé khó hiểu nghiêng đầu nhìn chị gái trước mắt rồi cảm nhận được rằng chú Kazutora đang di chuyển gần về phía chị gái ấy.

Chú ấy bảo là "Maki"? Maki nào thế.


Tatsu và Shika tròn đôi mắt nhìn liên tục hai bên, chúng tự hỏi mối quan hệ giữa Kazutora và người chị xinh đẹp này là thế nào. Bọn họ quen nhau à? Chú Kazu thực sự quen biết chị gái xinh đẹp này sao?

"nhớ nơi này tới phát điên rồi Tora ạ"

"12 năm qua không có đêm nào là tao không nhớ tới hết"

Maki nhìn người bạn cũ rồi mỉm cười, phải, 12 năm, Maki trốn khỏi tầm nhìn của lũ nhân vật trong bộ truyện tận 12 năm. Chính bản thân Maki cũng chẳng biết tại sao mình lại lựa chọn thời khắc này để trở về, đáng lẽ ra nó đã có cơ hội bốc hơi khỏi đống rắc rối rồi mà.

Haha, phải chăng vì tò mò những người mà mình đã thật sự xem là bạn hiện sống có tốt không chăng? Maki không biết nữa, 12 năm qua Maki đã thay đổi, và những người bạn, thành phố Tokyo hoa lệ nay cũng khoác lên tấm áo mới.


Mọi thứ, từ vật chất tới con người đều đã thay đổi.

Thế thì Maki tự hỏi, liệu những mối quan hệ cũng sẽ thay đổi sao? Hay nó vẫn sẽ nhiệm màu mà tồn tại, vẫn vững mạnh rồi kháo nhau những câu bông đùa, băng băng trên con đường lớn hay hú hét giải tỏa những áp lực mà khi xưa chúng đã từng.

Maki qua trời tây cũng có một vài pha đú đởn nhuộm tóc, từ vàng hoe cho tới xanh lá một đầu, tím mộng mơ cho tới hồng đằm thắm, trắng tựa tuyết nhưng rồi khi quyết định về Nhật thì trở lại thành đen nguyên thủy.

Cũng không đen hoàn toàn, chừa miếng đuôi tóc làm màu vậy đó. Mấy người bạn của Maki nói trông dở người chết đi được. Nhưng Maki không quan tâm, cái mà Maki quan tâm bây giờ không phải vẻ ngoài của mình có khác thường hay không.

Cái chính là, Maki muốn gặp lại bọn họ.


Nhưng tiếc thật đấy, từ sáng tới giờ chỉ biết len lén nhìn từ phía xa, một chút cũng không dám đối diện. Ôi trời, xưa đã hèn nhát nay lại càng hèn hơn. Nhục nhã chết mất.

"nhớ mà không gọi lấy một tiếng, chờ tới sát ngày hôm nay mới chịu nhắn tin cho tao"

"Maki, số điện thoại mày cho tao tận 12 năm chỉ để chờ ngày hôm nay thôi đấy"

Kazutora đã nhận "món quà".

Trong chiếc hộp của Maki mà Rio đưa hôm đó là một tờ giấy viết một dòng số điện thoại và hai chữ "xin lỗi".

Chú hổ khi ấy đã thất vọng tới nhường nào, chỉ đơn giản là một dãy số và hai chữ "xin lỗi" còn chẳng phải do Maki thốt ra.

Nhưng cho tới khi cậu thấy tất cả mọi người đều không thể liên lạc được với Maki, Kazutora lúc này đã hiểu dãy số ấy có ý nghĩa gì. Mà cũng có hơn gì ai, bất quá hôm nay lại trở thành người đưa rước thiếu nữ mới về nước này.
"hehe, chính xác luôn"

"nói chứ số cũ tao vẫn dùng mà, chẳng qua là tao cất nó trong thùng đồ thôi"

Maki đã nghĩ là, nếu không thể quay về nước Nhật thì có lẽ Maki sẽ lựa chọn sống cô cô độc độc nơi đất khách cho tới khi được lão Diêm Vương viết tên lên bảng điểm số, chết đi mà chẳng cần ai bên cạnh, hay nhìn một chút về những thứ xưa cũ sẽ làm Maki vui vẻ ở giây phút cuối đời chăng?

"lâu rồi khô..."

"hai người yêu nhau ạ?"

.....

.....

.....

Maki đơ ra trước câu hỏi của Shika, vừa nãy nó còn tính cười vui vẻ nói "lâu rồi không gặp" với con hổ nay đã cao lớn, giờ thì nhớ ra còn có hai đứa nhóc này nữa.

Bọn trẻ ngày nay trưởng thành sớm thế, biết cái gì gọi là yêu đương rồi à?

Cười khúc khích trước sự đáng yêu này, Maki xoa đầu hai đứa trẻ rồi đánh mắt về phía Kazutora-người đang bối rối, vẫn chưa hết hoảng mà nói.
"Tora, mau mau hốt hai đứa trẻ này về nơi sản xuất đi"

"hể....nhưng nhưng...hai đứa..."

"nhưng cái gì nữa, bọn nó trốn cái chỗ khỉ này suýt bị kẹt luôn, ba mẹ tụi nó chắc lo lắm đấy, nhà nào có số được hai đứa chọn trúng vậy không biết"

"Maki à, hai đứa này..."

"bye bye, tao đi chơi tiếp đây"

.....

Maki quay lưng, vẫy tay tạm biệt dưới bóng chiều tà đang ngả xuống.

Nó từ chối tiếp tục đứng chung chỗ với Tatsu và Shika nha, theo kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ nhỏ từ trong tới ra ngoài nước thì tụi trẻ mà hỏi là hỏi tới khi Maki phát khùng luôn.

Bảo vệ đôi tai và giữ gìn cảm xúc để ngày mai đi gặp lại các đồng chí xưa cũ nào. Dù không biết có còn được đón nhận không cơ mà vẫn phải xuất hiện thôi.

Maki cao chạy xa bay, trốn đi tận 12 năm rồi, đã đến lúc nó nên đối diện với hiện thực chứ.
Rảo bước đi bỏ xa hình bóng của ba người vừa mới gặp gỡ và trò chuyện, Maki cảm thấy lòng có chút vui vẻ khi Kazutora vẫn ổn sau sự kiện đó. Có vẻ người bất ổn duy nhất là Maki nhỉ? Vậy mà đã nghĩ bản thân trưởng thành hơn đám trẻ đó cơ đấy.

Maki vừa bước vừa ngước nhìn trên trời cao, tính toán một chút thì bây giờ Maki với "đám trẻ" đó thực sự là bạn bè đồng tuổi rồi nhỉ?

18 tuổi của kiếp trước đã kết thúc, của kiếp này cũng kết thúc. Nhưng mà kiếp trước Maki chẳng sống tới đầu hai mươi, còn kiếp này thì đã sống.

Đó chính là sự khác biệt rõ rệt nhất, kiếp này nó có hàng trăm trải nghiệm mà kiếp trước chưa từng hoặc chưa kịp làm.

Tư vị của người trưởng thành khác hẳn, vào mỗi đêm nằm xuống ngủ mà nhớ lại quá khứ huy hoàng liền cảm thầy bản thân lúc đó rất trẻ trâu, ôm mặt xấu hổ rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Ha, đến cuối cùng trong mớ hỗn độn đó thì ai mới là trẻ con, ai mới là người lớn.

"cơ mà hai đứa trẻ đó là ai nhỉ?"

"trông mặt quen phết"

Meo~~

Maki chú ý tới tiếng kêu nhỏ xíu, nó xuất phát từ phía sau tấm kính mà Maki đang đứng kế bên.

Tiệm thú cưng à.

Maki khom người, dùng ngón tay gõ gõ lên mặt kính, chú mèo ấy cào cào lên mặt cửa như vui chào Maki. À thì....tự nhiên nhìn nhúm lông đo đỏ kia làm Maki nhớ tới Limo ghê. Không biết giờ nó sao rồi ta.

Còn sống hay đã chết đây, chú mèo lì lợm.

Maki cười buồn, quy luật sống-chết vẫn cứ thế mà vận hành, mặc cho thế giới hay cuộc sống có đảo lộn thì quy luật vẫn tồn tại. Con người đã thế thì động vật lại càng chẳng ngoại lệ, nó mong chờ gì chứ, mà thậm chí còn sống, liệu Limo có còn nhớ tới Maki không.

Ai mà biết được, Maki có phải mèo đâu, hồi đó thân đến mấy cơ mà cách xa tận 12 năm mà.
"biết thế khi nãy sáng hỏi Tora cho rồi"

Maki là một con tồi tệ. Biệt tăm 12 năm xong về nước liền alo bạn ra đón mà không một lời báo trước gì hết. Thậm chí đón xong, quăng hành lý vào khách sạn, trả lời được đôi ba câu hỏi từ Kazutora rồi chuồn đi thăm thú chốn cũ.

12 năm thay đổi rất nhiều mà, chỉ cần còn "người" thì đất Tokyo này chẳng bao giờ cũ hết.

"xin chào, quý khách có muốn vào trong tiệm xem một chút không ạ?"

Maki ngẩng đầu liên. Eo, bé nhân viên phải chăng là bảo ngọc của tiệm? Da trắng mịn, môi hồng hào, tóc đen dài buộc cao, đôi mắt to tròn chỉ tội chiều cao có chút khiêm tốn so với Maki nhưng tổng thể lại rất được.

Gì vậy, nữ chính bước từ truyện tranh thanh xuân vườn trường ra hả....

Có bé này làm việc ở đây thì chắc mấy thanh niên khu vực tranh nhau nuôi mèo mất.
"...dạ thưa...quý khách?"

"à à, tất nhiên rồi"

Maki nhanh chân theo chân bé nhân viên vào cửa tiệm, vừa đặt chân vào là cảm nhận được mùi đặc trưng của thú nuôi luôn ấy.

Mấy sữa hay thức ăn đồ các thứ, hồi xưa Maki toàn đi mua không chứ đâu.

Nhìn ngó xung quanh như một đứa trẻ được dắt vào cửa hàng đồ chơi, Maki tự hỏi bây giờ rút thẻ mua hết thì có làm màu quá không nhỉ?

Hmmm, thôi, tiêu tiền thế này mà để mẹ biết chắc bà ấy cho về quê chăn trâu làm đồng, trải nghiệm cuộc sống khổ cực của người dân mất.

Dù sao ba mẹ cũng là hai người duy nhất Maki giữ liên lạc mà, bọn họ lại rõ Maki học gì, làm gì trong suốt 12 năm quá đi chứ.

Maki hồng con mèo lên, khϊếp, trông thế mà cũng nặng tay phết đấy, coi bộ chủ tiệm nuôi mèo mát tay quá chứ hả? Limo khi xưa muốn được như này là cả một quá trình gian nan khổ cực tới từ bác hàng xóm đó.
Nhưng sau đó qua nhà Maki ăn ở ké thì bị bắt giảm cân, béo quá cũng không tốt mà.

"quý khách thích chú mèo này không ạ?"

"hai tháng trước nó bị bỏ rơi trước cửa tiệm, nhưng đã tiêm phòng đầy đủ và sức khỏe cũng đã hồi phục rồi đấy ạ"

"hơn hết là bé rất ngoan, mến chủ và hiểu chuyện nhất trong tiệm đấy"

....Maki sẽ không nói là mấy câu này bạn của Maki bên nước ngoài, mở tiệm thú cưng cũng nói một câu y chang vậy đâu:)

Lâu lâu qua phụ mà bị mấy con mèo cào cho rách da tay thì có chứ ngoan khỉ gì, nhưng thần kỳ là đôi lúc chúng hiểu chuyện thật.

Không như chó, mèo chảnh vãi.

Cơ mà không phủ nhận là chú mèo này đáng yêu, thêm bộ lông đỏ chất chơi này nữa thì hết nước chấm rồi, mau mau rước về rồi tân trang các thứ, cùng Maki đi chiến thôi!!

Nên là coi như Maki bị dụ mua hàng cũng được vậy.
"chốt đơn đi bé"

Thế là cửa tiệm thú cưng ngày hôm đó đã được Maki "vơ vét" rất nhiều thứ. Tới mức mà Maki bảo ship qua nhà chứ làm biếng bỏ túi xách đi, chỉ ẵm theo chú mèo rồi quẹt thẻ, chào tạm biệt rồi ra khỏi tiệm.

Maki cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng thôi kệ, làm việc chăm chỉ, cần mẫn bao nhiêu năm cũng phải vung tiền một lần chứ, tuy chẳng thể nhiều như cô tiểu thư Rio được.

Đi dạo thêm một vòng nữa rồi toan về khách sạn, Maki cứ ngỡ hôm nay sẽ là một ngày yên bình, ngày mai cũng thế, ngày mốt cũng vậy, nhờ con bạn bên trời tây bói Tarot luôn mà.

Nhưng đời thì cứ gọi là trớ trêu. Phiền phức cứ nối đuôi nhau mà tới, 12 năm trốn đi thì không sao, vừa đặt chân về nước chưa được 1 ngày liền phải gặp người không muốn gặp.

Maki thở dài, đứng trước người cao lớn đối diện cũng không một chút sợ hãi, trái ngược lại thì chú mèo trong tay rụt vào người Maki.
"haiz, Shiba Taiju à, lần đầu gặp mặt, có cần phải ra vẻ đáng sợ thế không?"

Shiba Taiju, người đàn ông lịch lãm nhưng trông vẫn rất giang hồ của 12 năm sau nhếch mép cười. Phải, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Maki, hắn chẳng biết gì về Maki cả, gương mặt cũng chỉ biết qua tấm ảnh, vậy mà Maki lại biết ngay lắp tự.

Điên rồ thật.

"qua nhiên hắn nói không sai, mày là Maki, con nhỏ cáo già cái gì cũng biết"

"thế sao, thế quý ngài đây có muốn nói chuyện chút không"

Maki quả thực thay đổi con mẹ nó rồi. Nếu là 12 năm trước đảm bảo sẽ quéo hàng, tìm đường cúp đuôi trốn. Còn không thì câu giờ, gọi đồng chí anh em tới phụ hành ông thần cao to này thôi.

Còn bây giờ ấy, Maki còn đang nghĩ nên mời Shiba Taiju uống gì thì ngon, lâu rồi không không làm một ly milo đá dầm gần cổng trưởng nhỉ? Hay hốt thằng cha này tới đó ôn lại ký ức tuổi học trò ta.
Cơ mà chắc không được, nhìn mặt căng thế này hẳn là chuyện lớn rồi. Ngồi lề đường bàn đại sự thì không hợp lắm.

"nếu không thì tao chẳng cần tìm tới mày"

"Maki, tao tự hỏi mày đã làm gì để Kisaki Tetta hận mày tới vậy"

....ủa..thằng da đen fake đó chưa ngỏm nữa hả...ôi trời ơi, Hinata của tui, em ấy có mệnh hệ gì thì ai chịu trách nhiệm đây!!

Hanagaki Takemichi à, ít nhất cũng phải lôi đầu thằng ranh đó vào tù đi chứ, nào chú em với Hinata cưới xong rồi thả, lúc đó Maki về nước là giải quyết xong rồi!!

"cơ mà thế thì cũng chẳng liên quan tới cậu Shiba đây mà? Còn lý do gì khác sao, tôi đoán Kisaki đã bảo cậu tới gϊếŧ tôi ấy chứ"

Maki chợt thu ánh mắt bỡn cợt của mình lại, thay vào đó là nghiêm túc xem xét biểu cảm trên gương mặt...đẹp trai...cơ mà hơi cau lại của Shiba Taiju.
Được rồi, dù sao cũng là anh trai của người mẫu nổi tiếng mà, có nhan sắc cũng là lẽ thường tình đúng chứ.

"có vẻ chúa cho mày cả một bộ não thiên tài không kém gì thằng kia nhỉ"

"đúng đấy, tao gặp mày là có lý do"

"gϊếŧ"

Gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ. Tới đi Shiba Taiju, Maki của người xưa chết rồi, giờ chỉ còn súng và dao trong tay thôi, chú nhắm làm gì được thì làm.

-------

Giao hàng tới nhà Maki rồi đây~

...

Izana: Mẹ!!! Nhà mình nuôi mèo ạ???

Kakucho: không đúng, này là tính mở trại mèo luôn rồi thì có!!!

Mẹ: này mẹ chịu, bà chủ của Maomao nhà bên đâu có nhờ nhận hộ đâu.

Ba: hmm, hay lừa đảo vậy?

Izana: lừa đảo? Ăn gan hùm chắc.

Kakucho: tự tìm đường xuống địa ngục à, nực cười thật đấy.

Mẹ: lừa đảo với bà à, thử ló mặt ra xem, lâu rồi chưa múa võ gậy liền xem thường bà à.
Ba: ...bình tĩnh nào...

*Maki của lúc đó* : achu, khịt, tệ quá, bộ ai nhắc tới mình sao?

---------

Thi hk là một cơn ác mộng, đăng mấy cái giờ trái ngang như thế này ngại ghê :')