[TR] [ĐN] Bí Kíp Sinh Tồn Của Người Thường

Chương 53: thánh đường làm cho tâm hồn bình an.





Bí kíp 53: năm nào cũng phải nhắc nhở, tuyệt đối không được quên.

                                               .

                                      .                 .

Pa bị bắt.

Bắt vì tội tổ chức đánh nhau bất hợp pháp, mang hung khí, có khả năng vào trại tầm 1 tới 2 tháng.

Hôm đó Osanai đã nghe lời thú tội của Pa với Maki, hẳn là tên đó đã dựa vào cớ này để buộc tội Pa ý định giết người.

Nhân chứng? Tệ chưa, người đó là Maki.

Maki cảm thấy mình sắp phát điên rồi, chuyện này mà Kisaki cũng có thể nghĩ ra được nữa, không dụ được Pa đâm Osanai liền đổ hết mọi lỗi lên đầu Pa.

Người nhà Pa có thể giải quyết, nhưng bọn họ là người lành, chuyện Pa tham gia bất lương này kia vốn đã không hợp ý họ, có thể bọn họ sẽ để thế này cho Pa chừa cũng nên.

Bọn họ có tức giận, thương xót, nhưng không thể phủ nhận đứa con mình là người như thế nào, giáo dục một đứa trẻ cầm hung khí tính giết người? Mặt mũi nào nữa mà bênh vực.

"đáng ra em nên kiểm tra coi tên khốn đó còn tỉnh không"

"vô dụng quá đi mấtttttt"

Maki oán hận đánh một phát đau vào lưng của Shinichiro. ????Mắc gì đánh Shinichiro vậy???

"Maki à, đừng có giận cá chém thớt vậy chứ, anh có phải thớt đâu!!"

Shinichiro mặt bất bình, sao con bé này cứ gặp chuyện gì không vui là sẽ đến tiệm của cậu thế, đây là thánh đường thú tội, nơi cảm xúc được thanh thản và lòng người được thư thái à??

"xin lỗiiii"

"nhưng tức quá à"

Một lần nữa, Maki lại tiếp tục vỗ vào lưng Shinichiro, lúc đó nếu Maki không bảo Draken xách thằng khỉ đó theo, cứ trực tiếp quăng nó xuống rồi chạy đi thì giờ làm gì đau đầu như vầy.

Chỉ một sai sót nhỏ, tên não to kính cận kia liền có thể tận dụng, đáng sợ, quá mức đáng sợ rồi!!

"Pa sẽ không sao đâu, thằng nhóc cũng không có đâm ai, sẽ không bị phạt nặng đâu"

Shinichiro biết chuyện này, thằng nhóc Mikey cũng vì thế mà tức giận chính bản thân, bỏ cả cơm tối ngồi tự kỉ, suy nghĩ về trách nhiệm gì gì đó suốt cả đêm, hôm sau tự nhiên lại thành gây chiến với nhóc Draken.

Bọn trẻ này, đúng là không biết tận hưởng gì hết, hồi xưa Hắc Long cũng có thế này đâu trời.

"em biết, nhưng chuyện khiến em tức điên không chỉ có chuyện của Pa"

Maki cắn móng tay, ánh mắt tức giận, nheo mày lại, người có chút run rẩy, bản thân cố gắng suy nghĩ tích cực cho tâm trạng thả lỏng, dạo này ngủ không ngon, ăn cũng chẳng vừa miệng nên cảm xúc chẳng mấy tốt đẹp.

Gặp thêm chuyện này nữa, cái cơ thể của một đứa con nít sao có thể chịu nổi đây.

"này này, coi chừng chảy máu bây giờ"

Shinichiro thấy không ổn, liền nắm chặt tay của Maki ra để con bé không cắn nữa, nhưng sắc mặt vẫn thế, tức giận và xen lẫn sợ hãi, dạo này Maki thực sự không tốt chút nào hết.

Nhìn kiểu gì cũng thấy gầy lại, nhìn thì có vẻ ngủ rất nhiều nhưng dưới mắt vẫn có quầng thâm, da nhợt nhạt và rất dễ mệt.

Đúng, chính nó, khi xưa con bé dí Mikey với Baji mấy vòng xóm cũng được, vậy mà giờ ngay cả một vòng cũng rượt không nổi, chỉ riêng chuyện này thôi là thấy con bé có vấn đề!!

"Maki, em nên tự chăm sóc bản thân trước đi"

"chuyện Touman lục đục là đáng buồn nhưng nếu em mà như thế lại càng căng hơn đấy"

"Mikey với Draken gây nhau rồi, thêm em nữa thì Touman coi như chấm hết cho xem"

Được rồi, Shinichiro nói đúng, mới chỉ là vấn đề nhỏ thôi, còn một đống cái bẫy ở phía trước, bây giờ mà Maki mất hết lý trí thì chẳng khác nào bị cuốn theo kế hoạch của Kisaki cả.

Hít một hơi sâu, dạo này cứ nghĩ về chuyện mình sẽ thất bại thì Maki liền run hết cả lên, sợ hãi vô cùng, từ cái ngày mà bản thân công nhận thế giới này là một hiện thực thì Maki chẳng còn đủ tự tin như trước nữa.

Vì không như Takemichi, Maki không thể quay ngược về quá khứ, chết là chết, chuyện xảy ra thì sẽ không sửa được, quan trọng hơn cả là khi mọi thứ chệch đường ray, nếu không đủ thấu đáo liền sẽ bị dắt mũi như trâu.

"mà nhắc mới nhớ, Mikey đâu rồi, anh tưởng nó đi với em"

Shinichiro thấy Maki bình tĩnh hơn, thở dài rồi hỏi.

"anh không chỉ muốn thấy cơm lươn với bánh cá đánh nhau, mà còn muốn xem boy trẻ trâu và girl trầm cảm đấu võ mồm à"

"yên tâm, Mikey sẽ được anh hùng làm cho tỉnh ngộ thôi"

Cầm lon nước trên tay rồi uống một ngụm, Maki đoán giờ này chắc đang phá hoại nhà Takemichi rồi cũng nên, hôm nay là 1/8 mà, hai ngày nữa là tới giờ hành quyết tụi Moebius rồi.

À, 1/8... Muốn khóc quá.

"oi oi Maki, mắc gì khóc vậy emmmmm"

Shinichiro hoảng loạn nhìn một Maki tự nhiên sụt sùi nước mắt, là cậu lỡ miệng nói gì sao sao??? Hay là do bảo Touman chấm hết nên con bé mới buồn thế kìa!!

"em .e..em quên mất..."

Khịt.

"em quên mất hôm nay sinh nhật anh"

.....

Nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc quá nên Maki quên béng mất, tháng 8 nó tới nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy, không cho Maki thở nhẹ một chút nào luôn.

Tháng này lại phải nhịn tiền tiêu vặt để mua quà nữa rồi, còn phải nhắc ông anh này ở nhà vào ngày 13 nữa, còn quên gì không nhỉ? Còn chuyện gì mà Maki không nhớ nữa không....

"pfff, nhóc buồn chỉ vì thế thôi á hả"

Shinichiro bật cười, con bé này sao thế nhỉ? Những chuyện lớn lao như mạng sống cận kề nguy hiểm, một giọt nước mắt con bé cũng chẳng rơi, vậy mà chỉ vì quên ngày sinh nhật của cậu, liền tội lỗi mà khóc lóc thế à.

"thế tối nay qua nhà anh ăn cơm đi, mọi người có tập họp lại đó, chỉ là không có Touman thôi"

Xoa xoa đầu đứa trẻ này, quả thực nhiều năm qua, Maki đã cao hơn, trưởng thành hơn và thay đổi rất nhiều.

"ừ, tí nữa em đi tìm Emma với Mikey"

Maki lau nước mắt, tự dưng không kiềm được mà xúc động, cảm thấy bản thân dạo này quá đỗi vô dụng, làm việc gì cũng hỏng, tới cả việc nhớ ngày tháng cũng không xong.

Đáng ghét thật đấy.

"Ngày 13 nhớ ở yên trong nhà đó, kêu Izana hay Mikey ở bên cạnh đi"

"rồi rồi, năm nào cũng nhắc hết"

Maki đá nhẹ Shinichiro, tưởng thấy Maki khóc là xong chuyện hả, người ta nhắc nhở là vì cái mạng của anh đó, đáng ra giờ này là ông anh đang đón sinh nhật ở thế giới bên kia kìa.

"xin lỗi, nhưng chú có sửa xe đạp không ạ..."

"..."

"..."

"..."

"hahahahahaha, anh già quá rồi đó Shinichiro, hút thuốc cho lắm, giờ già như ông chú Takeomi, bị gọi là chú, cay khônggggg"

Maki vừa khóc xong giờ được một trận cười đã đời. Thằng nhóc đứng bên ngoài giữ chiếc xe đạp cho nó khỏi ngã cũng vì trận cười của Maki mà giật mình lên.

"im đi!!"

Shinichiro còn tính lấy điếu thuốc ra hút, nghe xong lập tức cất lại, nghĩ sao gương mặt sáng ngời ngợi này mà gọi là chú vậy trời!!

"để anh xem cho"

Bất lực, tiến về phía vị khách nhí vấn còn hoang mang với những gì vừa xảy ra, Shinichiro cười trừ rồi xem xét tình hình chiếc xe đạp.

Maki thôi cười, nhưng dư âm vẫn quá lớn, cơ thể không nhịn được mà run lên, giấu tiếng cười trong bụng, tò mò nhìn ra phía cửa kia.

Ồ, thằng nhóc kia trông quen thế nhờ.

"Nao...to?"

Maki nghiêng mặt, xin lỗi nha, Maki không thể nhớ được mặt của quá nhiều người đâu, thà gặp thường xuyên thì may ra chứ gặp một hai lần, mỗi lần cách nhau cả tháng thì Maki sao mà nhớ nổi.

Chưa kể tụi con nít lớn nhanh lắm, không gặp một thời gian thôi liền khác lạ à.

"a, chào chị!!"

Naoto thấy Maki liền nhanh chóng cúi đầu chào hỏi, Maki thấy thế liền hoảng ngăn Naoto cúi đầu, gì vậy trời, người quen gặp nhau chứ có phải nô lệ gặp vua chúa đâu mà cúi khiếp thế.

"ôi em ơi, làm vậy người ta tưởng chị bắt nạt em là chết đó!!"

Maki mời Naoto vào tiệm như thể đây là nhà của mình, bỏ mặc một Shinichiro vẫn đang cắm cúi xem rốt cuộc xe bị cái quái gì mà đạp không được thế này!!

....Maki sẽ không nói là có cục đá cấn ngay sên xe đâu...

"chị không sao chứ ạ, hôm đó bọn nó đánh chị trông đau lắm"

Naoto ngồi xuống liền hỏi, phải biết là hôm đó, khi thấy bọn bắt nạt tát Maki một cái Naoto liền phát hoảng, sợ gần chết, tiếng bốp to như thế nếu mà Naoto chắc khóc rồi cũng nên.

"em thấy giờ chị sao, khỏe quá chừng luôn"

Maki đưa tay, xòe ra trước mặt Naoto chứng tỏ bản thân vẫn ổn, hy vọng Naoto sẽ yên tâm mà không thấy tội lỗi nữa.

"em thấy chị trông còn thảm hơn ấy..."

"hôm đó chị cũng bận áo này, nhưng giờ trông nó rộng hơn..."

Bộ Maki gầy đi dữ vậy hả....hôm qua còn giành ăn nguyên hộp kem với Izana mà ta....

"thấy chưa, con nít nó còn nhận ra, em liệu mà ăn uống cho đàng hoàng đi đấy"

"Không Emma sẽ xé xác Izana ra cho mà xem"

Shinichiro thấy rõ tính mạng của Izana cũng lấp lửng trong tay của Emma mà, Emma lại quý Maki phải biết, thấy người mình quý gầy gò ốm yếu thì xót gần chết rồi.

Không xử Izana chắc Emma dọn tới nhà Maki sống luôn quá.

"lo sửa xe đi đồ ngốc"

Làm thế nào anh ta vẫn chưa phát hiện ra nguyên nhân là do cục đá vậy!!

Naoto thấy Maki ngoại trừ việc trông gầy đi miếng thì tinh thần vẫn ổn nhỉ? Nên bản thân cũng tự an ủi có lẽ việc ngày hôm đó không ảnh hưởng quá mức tới người ta.

Hmm, hôm đó còn có anh người yêu của chị gái giúp Naoto nữa nhỉ, không biết giờ sao rồi.

"Naoto, em có quý chị mình không"

....

Naoto mở to hai mắt, sửng sốt tự hỏi làm sao chị Maki biết mình có chị gái vậy...không lẽ chị Maki có khả năng đọc suy nghĩ à!!

"trả lời coi, em có quý không"

Maki búng trán Naoto một cái, Maki không có khả năng đọc suy nghĩ đâu, Maki chỉ là người xuyên không thôi nhé.

"chị là người thứ hai hỏi em câu này đấy...."

Nghĩ tới người đầu tiên, Hanagaki Takemichi, Naoto  liền nhớ lại cuộc trò chuyện tối hôm đó.

Gì nhỉ...du hành thời gian?

"Takemichi đã hỏi em nhỉ?"

"và em thì bảo em chẳng quý gì chị Hinata"

Maki mỉm cười nhìn Naoto, không phải Maki muốn trêu đâu, thực ra, có một cách để Maki hợp lý hóa việc bản thân biết Takemichi du hành thời gian.

Từ đó, hợp tác với Takemichi, như thế sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"thế bây giờ thì sao Naoto"

Naoto nhìn Maki như chết trân, Naoto không biết nữa, Naoto đã không từng không thích thú gì với người chị của mình, chị ấy xinh đẹp, tài giỏi, được ba mẹ nức lòng khen ngợi.

Naoto ước ao mình cũng được như chị ấy.

Nhưng khi Takemichi bảo, vào ngày 4 tháng 7 năm 2017, cùng với chị ấy chính là Naoto, cả hai sẽ cùng xuống địa phủ mà gặp Diêm Vương thì lại khác.

Tachibana Hinata là chị gái của Tachibana Naoto, không phải người dưng nước lã, không thể bỏ mặc chị ấy chết như thế.

"có.. "

Phủ nhận là chuyện ngu ngốc, sự thật rành rành trước mắt như thế, chối bỏ nó khác nào tự cười vào bản thân chứ.

"Takemichi đã nói gì hả, cậu ta có năng lực nói chuyện lắm đấy, nói một chút liền thay đổi tâm tư của người ta"

Nhìn sâu vào đôi mắt vàng lấp lánh kia, sự nghiêm túc, thật tâm như xoáy sâu vào tiềm thức của Naoto. Thúc giục Naoto hãy kể ra toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó.

"anh ấy...anh ấy..."

"anh ấy bảo, chị Hina sẽ chết"

Naoto run rẩy, chẳng biết vì sao nhưng chỉ cần nghĩ người chị của mình sẽ mãi mãi ra đi liền có chút không cam lòng.

"anh ấy bảo, anh ấy có thể du hành thời gian"

Tin tưởng, Naoto tin tưởng Maki, thật ra chuyện này như một bàn đạp khiến cho Naoto chăm học hơn bao giờ hết, trở thành một cảnh sát ưu tú bảo vệ chị mình, nghe thôi là ngầu bá cháy rồi.

"em không biết có thật không nữa, trông anh ấy thật thà lắm"

"nhưng em không muốn chị gái phải chết, chị ấy là chị của em mà!!"

Thật, là thật đấy Naoto, Maki vùi đầu thằng nhóc rồi cười thật tươi, a....thích thật đấy...nếu không phải mẹ của Maki không may lỡ mất đứa con thứ hai.

Có lẽ giờ này đứa em của Maki cũng như thằng nhóc này rồi nhỉ, sẽ dũng cảm, quyết tâm mà bảo vệ chị mình chứ...

"cho dù Hinata có chết hay không thì em cũng phải cố gắng lên đó Naoto "

"em ấy hả, nhất định sẽ thành công".

....

"Yah, Shinichiro, cục đá thù lù ngay trước mắt thế kia mà mãi không thấy được à, em bóc phốt cho dẹp tiệm bây giờ !!!"