[TR] [ĐN] Bí Kíp Sinh Tồn Của Người Thường

Chương 29: trẻ con không nên đi một mình.





Bí kíp 29: hãy thử đặt niềm tin vào một kẻ trông không đáng tin, biết đâu lại an toàn.

.

. .

"Baji....nếu mày còn lộn đường với muối một lần nữa"

"thay vì quăng đống bánh hỏng vô thùng rác, tao sẽ bắt mày ăn bằng hết đó thằng chết tiệt"

"MẮC GÌ LÀM BA MẺ, MẺ NÀO CŨNG NHẦM VẬY!!!"

Vâng, bạn Baji Keisuke đã đồng ý với việc cùng làm quà sinh nhật cho Mikey. Và cậu ta chọn làm bánh.

Nhưng cái vấn đề là nãy giờ làm ba mẻ, lần nào cho đường vào cũng nhầm thành hũ muối, thậm chí Maki đã tách hũ muỗi hũ đường ra hai nơi riêng biệt nhưng đm, thằng bạn ngáo ngơ này vẫn có thể cầm nhầm được!!

"bình tĩnh, bình tĩnh, chị yêu Maki xinh đẹp tuyệt vời bình tĩnh, nổi giận nhanh già lắm, phải từ từ, nha nha nha"

Dạo này Baji học được một biện pháp mới để dỗ dành con gái. Khen, khen tới tấp, khen cho tới khi người ta hết nóng máu thì thôi. Này học từ Mikey đấy, nó bảo lâu lâu chọc Emma cáu gắt lên toàn làm thế để làm hòa. Rất rất hữu hiệu.

Nhưng mà, có lẽ không áp dụng với Maki rồi...

"im mồm, mày tưởng nói vậy là xong chuyện với tao hả"

"bữa mạnh mồm bảo làm bánh là dễ, giờ cái gì cũng vụng hết, làm lại mau!!"

Maki nổi giận, muốn nổi khùng lên với tên ngốc trước mặt đây. Rõ ràng hỏi biết làm bánh quy không, kêu biết, vậy mà giờ thế này đây, đang trêu ngươi Maki à!!

Baji quay mặt, tưởng cậu muốn bản thân nhầm lẫn lắm hả, tại tự nhiên cái tay cứ hướng về phía hũ muối chứ bộ, tới khi nhận a thì đã tống đống muối vào rồi...

Nhìn Baji mặt có chút bất mãn nhưng vẫn chịu làm tiếp, Maki cảm thấy coi như cũng đã một bước trưởng thành, không ỉ ôi kêu la như lúc trước nữa. Nhìn sang Kazutora, này mới là ác mộng nè.

"chúa ơi, Kazutora "

"mày làm cái gì vậy!!"

Baji làm bánh, Kazutora làm dây chuyền vòng tay các thứ với hứa giúp Emma làm album gì đó. Nói chứ, mấy cái này nhìn kiểu gì cũng là thứ mà Emma thích hết trơn....ừ thì, nhìn nó kiểu giống mấy món tặng cho con gái mà đúng không.

Thôi không sao, Mikey thì cái gì mà chẳng được, ngày hôm đó Maki mua thêm đồ bù vô là được chứ gì. Dù sao hai tên này cũng chỉ là học sinh cấp 2, đào đâu ra tiền mà mua mấy món đắt tiền chứ.

Nói chứ, Kazutora ngồi nghịch mấy cái đồ xỏ vô dây, mấy cái hột nhìn thú vị ghê, có cả chữ cái, hình thù đủ kiểu luôn nè, không biết làm sao Maki kiếm được mấy thứ hay ghê ha.

"làm quà á"

"mày làm quà hay làm dây cách điệu treo cổ người ta?"

Má ơi, Maki mua hẳn dây loại dài, có gì làm thì cắt đoạn ra, nhưng không Kazutora xỏ hết đống hột vô sợi dây dài 1 mét, bộ tính sỉ nhục chiều cao chiều của thằng bạn mày hả?

"..."

"tao tưởng làm dây 1 mét luôn..."

Maki có trầm cảm không? Có!!

"gỡ ra hết đi, và đừng có lựa mỗi màu đen như thế!!"

"..."

"Kazutora, tại sao album nhưng chỉ có mỗi hình mấy cái bánh cá vậy...."

Maki nhìn cuốn album mở ra, đập vào mắt là 4 tấm ảnh bánh cá, mỗi ảnh một vị, thậm chí con hổ con này còn rỗi tay viết chú thích bên cạnh. Lật lật vài trang tiếp theo, không phải ảnh bánh cá thì chắc chắn là ảnh Mikey ngủ nướng, giành ăn, bị Emma hay ông mắng.

Tặng cái này cho Mikey để nhắc nhở cuộc sống cậu ta chỉ xoay quanh việc ăn rồi bị mắng thôi hả?

"thì tao thấy toàn ảnh này, tao đi xin ảnh anh Shin, anh ấy cũng đưa mấy tầm này cho tao"

"với lại....cũng đâu phải có mỗi mấy ảnh như thế..."

Kazutora bĩu mỗi, làm vẻ oan ức, thực sự mà, đâu phải có mỗi mấy ảnh thế, còn nhiều mà, đống đằng sau cậu phải tốn công lắm mới dán rồi trang trí đẹp vậy đó nha.

Nào là hình dán siêu nhân điện quang nè, conan nè, doraemon nè, chú chó nhút nhát nè với mấy hình cậu vẽ vô nữa. Hơi bị đẹp, anh em tin Kazutora đi, đảm bảo Mikey cảm động rớt nước mắt cho coi.

"Arg, sao lại ảnh của tao nữa, xấu chết tao rồi"

Ôi mẹ ơi, ảnh năm ngoái, lần đầu tới nhà Sano kèm thằng ranh đó học nè. Lúc đó phải nói là siêu cấp trầm cảm, bỏ hình tượng thục nữ mà chửi tục trước mặt Shinichiro luôn.

Nhớ lại mà rùng hết cả mình, chưa bao giờ Maki nghĩ bản thân sẽ vứt cái nết kiên trì, nhẫn nhịn đi một cách nhanh chóng như thế đâu.

"má, không phải một tấm, mà là một lô, mày tính bán đứng tao hay gì hả con hổ kia!!"

Gì đây, hình ăn kem, hình đánh nhau, hình cãi lộn, hình chơi dơ, và n+1 cái hình đáng thương khác. Tên Shinichiro, lôi đâu ra cơ hội chụp đống hình đáng muôn tội chết này chứ!!

"dễ thương mà, có ảnh mặt mày bị dính đầy cơm nè"

"Maki, cái lò này xài sao vậy"

Baji ló mặt từ bếp ra.

"còn ảnh mày với Mikey chọc chó hàng xóm nữa nè"

"Maki Maki, để nhiêu phút vậy"

"ủa mà cái vòng này phải lấy bao nhiêu centi vậy"

"Maki Maki, tao lỡ bỏ cây đũa vô lò luôn rồi"

:)

"cút mẹ bọn mày đi, lũ ranh con"

.

. .

Mớ bánh hỏng thì làm gì? Đưa cho Shinichiro ăn nha, xincamon.

Trả thù anh ta dám chụp ảnh Maki, trả thù vụ dám coi phim không đóng cửa, trả thù nhiều thứ lắm chưa nghĩ ra, nhưng nói chung là hành trình trả thù bằng bánh quy bằng muối của của Baji nha.

"Maki, em lại tới hả"

Shinichiro chuẩn bị đóng cửa tiệm thì thấy Maki tới, tầm này chiều tối rồi, không nghĩ con bé này lại còn long nhong ngoài đường đâu.

"lời hứa"

Hôm qua hẹn làm với Baji và Kazutora là ngày 12. Nên, hôm nay là ngày 13.

"à, hôm nay Mikey ngủ lại đây với anh đó"

....ủa anh? Thôi được rồi, này lỗi Maki, quên thêm cái ý tìm người nào mạnh mạnh, người lớn. À, Mikey cũng mạnh, chỉ là không người lớn thôi.

"..."

"cho dù chuyện gì cũng không được đi một mình đấy"

Maki dặn dò như người mẹ dặn con đừng chơi đồ một mình, có chơi cũng phải chơi chung.

Shinichiro không hiểu lắm, thực sự thì chẳng biết vì sao bé con này lại lo lắng như thế này. Tới mức cậu có thể nhận ra, rằng mấy ngày hôm nay con bé liên tục tới tiệm chỉ để quan sát mọi thứ, như thể nếu không làm sẽ có chuyện tồi tệ diễn ra vậy.

"ừm, anh hứa rồi mà, lần này anh còn viết giấy nhớ dán trong phòng nữa"

Nhưng Shinichiro không quan tâm. Vì cậu biết, con bé này sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do của nó. Ai cũng thế, luôn tin tưởng Maki, một cách kỳ lạ.

"nào nào, mau về đi, Izana với Kakucho sẽ lo cho em lắm đó"

Shinichiro cười rồi xoa xoa đầu làm tóc Maki xù lên, nhắc nhở Maki, tranh thủ lúc mặt trời chưa lặn hẳn thì mau chóng về nhà đi.

"nhớ lời em đó, anh mà thất hứa thì sau này hối hận không kịp đâu"

Maki không đùa, cho dù đã đảm bảo hai tên ngốc kia đang ở yên trong nhà và không hề có bất kỳ suy nghĩ điên rồ nào đi chăng nữa thì nỗi lo của Maki vẫn không ngừng dâng lên.

Lỡ như, lỡ như mọi thứ vẫn diễn ra, vậy thì chỉ có thể chờ sự xuất hiện của Takemichi thôi à, mà thế thì đã sao, những sự việc trong mạch truyện gốc sẽ không được thay đổi, người vẫn chết, người vẫn đau khổ, và số phận của những người vô tội sẽ trôi dạt về phương trời nào.

Làm sao mà Maki biết được chứ.

"biết rồi biết rồi, em cứ thế thì thực sự làm anh lo đấy, có chuyện gì sao"

Shinichiro cau mày, mặt có chút lo lắng hỏi han Maki.

"không, anh hứa với em là tốt rồi, tối vui vẻ, anh Shinichiro"

Maki thở dài một hơi, có lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề, hôm nay chính là phép thử cho việc Maki có khả năng thay đổi được tương lai đen tối kia hay không.

Nên phải bình tĩnh đã.

"em đi đây, gửi lời chào tới Mikey giúp em"

Nói rồi, Maki vẫy tay tạm biệt rồi chạy về nhà, bỏ mặc một Shinichiro đang tính mở miệng đáp lại lời tạm biệt.

Trời sắp tối rồi, may mà nhà cũng không quá xa, chạy với tốc độ này chắc tầm 20 phút là tới nhà.

Đi đâu đó được 5 phút, Maki mới nhớ ra. Chết cha, tự nhiên cầm đống bánh trên tay mà quên đưa cho tên Shinichiro nữa, để ngày mai nữa là bánh ỉu rồi còn đâu, lúc đó đưa chó nó còn chê chứ nói chi con người.

Để coi, giờ quay lại chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian hết.

"có khi nào ổng không chết vì gõ đầu mà chết vì tăng huyết áp do đống muối không ta"

....thử xem!!

Nghĩ rồi Maki quay người, chạy ngược lại. Ahihi, nghĩ tới cảnh Shinichiro ăn bánh rồi nhăn mặt tìm nước thôi cũng đủ cười sặc sụa rồi.

Hôm bữa Maki tính méc ông về việc coi phim ảnh không lành mạnh của Shinichiro rồi đấy chứ, nhưng nể tình anh em bạn dì, nên Maki mới giấu, nhắc nhở nhỏ nhẹ thôi.

Nhưng nói gì thì nói, chơi khăm vẫn rất là vui mà:)

"AAAAA, SÚNG, SÚNG, MAU CHẠY ĐI, TÊN KIA CÓ SÚNG!!"

"gì vậy chứ, tên điên này"

"nực cười, làm như phim Mỹ ấy"

Một tên thanh niên gầy guộc từ con hẻm ở tiệm Shinichiro chạy ra. Mồ hôi nhễ nhại cùng với tiếng cảnh báo thất thanh, như một tên điên, thanh niên ấy khóc lóc, từng tiếng nói ngắt quãng mong rằng mọi người hãy tin mình.

Nhưng chẳng ai đoái hoài tới hắn cả. Vì hắn trông không đáng tin, thậm chí hắn cũng đã gây rối khu vực này rất nhiều, mọi người đều than phiền nhưng vì hắn chỉ gây ồn ào chứ không phạm pháp nên cũng chẳng làm gì hơn.

Tin? Làm sao mà tin? Đất nước này đâu phải Mỹ, được tự do cầm súng.

Maki có chút ngập ngừng, hiện Maki đang đi từng bước vào con hẻm đó. Maki không biết có nên tin thanh niên đó không, nên quay lại hay tiếp tục cất bước.

Bỗng, Maki thấy một kẻ trông rất đáng sợ, dáng người cao lớn, tóc tai có vẻ bù xù, áo quần rách rưới và hơn cả, hắn đang cầm súng.

Nhanh chóng, Maki nấp phía sau mấy thùng giấy kế bên, rút điện thoại ra và gọi cảnh sát. Con hẻm vốn vắng người qua lại, giờ mà Maki chạy ra chắc chắn sẽ bị tên kia thấy.

Maki nhắm kịt mắt, hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ, chẳng dám thở mạnh chút nào, cẳng thẳng tới muốn chết.

RẦM RẦM.

Có vẻ tên kia đang đập cửa một nhà nào đó.

RẦM RẦM.

lại nữa.

Cạch, cạch, cạch.

Tiếng bước chân, tiếng bước chân một lúc một gần hơn về phía Maki.

Cạch, cạch, cạch.

Maki run rẩy, sợ hãi, cho dù kiếp trước có trải qua bao nhiêu chuyện, cho dù có phải đối mặt với đám bất lương đánh Maki tới nhập viện cả tuần đi chăng nữa, thì chuyện này cũng quá mức đáng sợ.

Maki nén tiếng nấc của mình trong cuống họng, sợ chỉ cần sơ sẩy, cái mạng này của Maki cũng đặt dấu chấm hết.

Cạch.

Tiếng bước chân dừng lại, ánh cam hoàng hôn soi rọi cái bóng đen đáng sợ của hắn trên nền đất xám xịt. Hắn chẳng di chuyển, nhưng Maki cũng chẳng dám cử động.

Rồi một tiếng ngân khùng khục, trầm đặc vang lên, sau đó là một tràng cười ha hả làm Maki ớn lạnh, hắn đập mạnh vào thùng giấy liên hồi.

Rồi hắn ngừng lại.

"bắt được rồi nha"

"nhãi con"