[TR] [ĐN] Bí Kíp Sinh Tồn Của Người Thường

Chương 07: Roppongi cần được lắp đèn điện nhiều vào.




Bí kíp 7: bình tĩnh giải quyết vấn đề là một loại kỹ năng sinh tồn.

                                               .

                                    .                     .

Maki cảm thấy mình sắp chết rồi.

Lúc đi thì gặp Izana với Kakucho, tuy chỉ thấy thoáng qua, nhưng cũng đủ làm Maki rén bỏ mẹ. Tới khi về thì đủ thứ chuyện, đầu thì đau người thì oải. Muốn khóc quá....

"Ma-chan, ngày mai chúng ta đi Roppongi chơi nha"

Mẹ của Maki đứng trước cửa phòng, nhìn con gái yêu nằm thất thần trên giường mà cười trừ. Ôi, con gái người ta ra ngoài mua sắm quần áo, thấy váy vóc là sáng hai con mắt lên.

Con gái mình đưa váy trước mặt, không những chê mà còn tiện tay lấy vài cái quần bỏ đại vô xe đẩy, bảo quần dễ vận động hơn.

Maki không ham muốn mỹ phẩm hay làm đẹp, nó chỉ muốn gương mặt của mình không quá tệ và vừa đủ chứ không lồng lộn lên như lũ con gái khác.

Trời ơi, mới 11 tuổi thôi, son phấn cho hư hỏng cả mặt đi à.

"ngày mai đi học mà mẹ"

"thì nghỉ? Có sao đâu, cúp vài ba bữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu con?"

Bà mẹ của năm, con yêu mẹ, mẹ là tuyệt vời nhất, là người con yêu nhất, moa moa. Cơ mà, Maki vẫn là làm biếng đi nha :)

"ba với mẹ đi đi, con ở nhà trông cho"

Nằm ngủ sướng hơn, đi tới khu đó sẽ có hiểm nguy cho xem. Roppongi? Trùm khu đó là hai tên kinh dị họ Haitani đấy, hiện tại còn lớn hơn Maki mấy tuổi cơ, lạng quạng lại vỡ đầu như chơi.

"vậy đi học"

"không, con đi"

Thà đi còn hơn ngồi nghe hai tên chết tiệt Baji và Mikey lải nhải, xincamon.

.

. .

"biết ngay mà!!"

Tức không? Tức chứ, tự nhiên dính vô kịch bản nữ sinh lạc đường ở một khu phố lạ là biết có chuyện rồi đó.

Maki đang đứng một mình bơ vơ ngay cạnh đầu một con hẻm nào đó, lúc nãy Maki nhìn, đó là một con hẻm sâu hun hút và không có đèn điện mọi người ạ!!! Tại sao chứ, người dân đóng đủ thứ thuế mà không nổi cái đèn điện sao!!!

"mà tại sao lại roppongi nhỉ? Thiếu gì chỗ để đi trời"

Giờ Maki mới thắc mắc, ba với mẹ cố tình đưa Maki tới đây hay sao vậy trời.

"BỚ NGƯỜI TA, ĐÁNH NHAU, ĐỔ MÁU RỒI, ĐỔ MÁU RỒI"

"rồi xong, hai con ác quỷ họ Haitani làm chắc luôn"

Chuồn trước bây giờ thì kịp không ta :)

Một người phụ nữ chạy từ con hẻm đó ra, mặt tái mét, miệng cứ gào lên, trông rất sợ hãi và trên áo len trắng của người phụ nữ đó còn dính một chút máu đỏ.

Maki cảm thấy, nếu người dân không chịu báo lên chính quyền xây cái đèn điện thì nguy cơ con hẻm này sẽ là địa điểm giao dịch, đấm nhau và ...ờ... có thể có nạn cưỡng hiếp ở đây nữa.

Bỗng, có một lực tay kéo Maki vào trong hẻm, ôi má ơi, Maki sợ ma lắm, phải là ma quỷ thì làm ơn tha cho cái mạng quèn này của Maki đi.

"mày là ai"

Máu, máu kìa!! Cục gạch và cả cây Baton nữa, cổ tay của Maki bị nắm chặt tới mức muốn lìa ra rồi. Đm!! Hai thằng chết tiệt này!!

"hai anh bình tĩnh, có gì từ từ nói"

Nếu có thể quay về quá khứ, dù chỉ đúng 2 phút trước thôi, không cần 12 năm như Takemichi đâu. Maki thề sẽ không bao giờ thốt ra cái từ Haitani, thay vào đó, Maki sẽ dùng những từ chó rách nhất để thay vào.

"từ từ nào Rindou, nhìn con nhóc này chắc mới 10 hay 11 tuổi gì đó thôi đấy"

"thậm chí còn có vẻ là đứa con ngoan của gia đình nữa"

Haitani Ran đánh giá nhanh tổng thể của Maki. Tuy con nhóc đó bảo hai cậu bình tĩnh, nhìn vào có thể nghĩ rằng nó đang sợ, nhưng Ran thì nghĩ ngược lại.

Con nhóc này chẳng sợ hai anh em cậu. Nó sợ một thứ khác, hay thậm chí là đang rủa bản thân sao lại thốt ra từ ngữ ngu ngục khi nãy cũng nên.

Một con nhóc tí tuổi nhưng biết danh của Haitani, chắc chắn có dính dáng tới bất lương. Nhìn con ngươi vàng sắc lẻm của nó, Ran càng khẳng định nó chẳng sợ hai anh em cạu đâu.

Ừ, chắc là Ran đang nghĩ vậy. Maki nhìn gương mặt của mỹ nữ tuyệt trần nhưng có thằng đệ ở giữa hai chân kia mà đoán sương sương.

Nghĩ chút đi, Maki đã gặp và thậm chí gõ đầu cả thanh niên sau này làm tội phạm hàng đầu Nhật Bản rồi, thì hai anh em này có là cái đinh gì chứ.

"người phụ nữ khi nãy chạy oai oái như thế, chắc cảnh sát cũng sắp tới rồi đấy, không tính chạy à"

Nhưng mà đau là vẫn đau thật nha, lực tay khiếp thật, này đi thi vật với người ta chắc trăm trận trăm thắng quá.

"nhóc cũng sẽ bị bắt đấy thôi~"

"nhưng tôi thoát, con hai người bị hốt vô song sắt"

"nghe này, nếu hai người tin tôi, thì thả tôi ra, tôi sẽ câu giờ với cảnh sát, hai người chạy ngược về con hẻm, xong quẹo trái là ra một con đường khác"

Hửm? Roppongi vốn là địa phận của Ran và Rindou, hai bọn họ không lẽ không biết nơi này còn ngõ ngách nào chưa được khai phá hay sao?

"nếu nhóc nói dối thì cái tay này sẽ được anh đây tiễn một đoạn đấy"

Rindou siết chặt hơn một chút làm Maki cau mày lại. Mẹ hai thằng chó, tụi mày làm trùm nhưng Maki làm độc giả đây này!!

"nói dối thì cứ tới chỗ tôi mà nói chuyện"

Tiếng xe cảnh sát vang lên, Ran với Rindou cũng chỉ tặc lưỡi mà chấp nhận xui rủi, tin vào lời nói của Maki. Và Maki không nói dối, chạy theo hướng đó thực sự sẽ có đường ra.

Nhưng ra đồn cảnh sát của Roppongi nha:)

"cháu bé, cháu có thấy ai chạy qua trong con hẻm đó không"

Maki giấu giấu cổ tay sưng đỏ của mình qua lớp áo, may mà mặc áo tay dài, không thì nói dối cũng khó.

"không ạ, chúc mấy chú mau chóng bắt được người xấu nhaa"

--------

Lúc chạy đi, Haitani thực sự tin Maki sao?

"anh hai, sao ta quẹo phải mà không quẹo trái vậy?"

"ôi Rindou à, quẹo trái là ra đồn cảnh sát đó em"

Maki à, núi này cao sẽ có núi cao hơn nha. Mà kệ đi, chuyện xui rủi đâu ai muốn đâu bà ơi, ai biểu hai bà dọa Maki chi.

"ủa, vậy ta phải kiếm nó chỗ nào?"

"nãy nó bảo...."

"chết tiệt, bị nó chơi rồi!!"

Haitani à, núi cao hơn nhưng chắc gì hiểm nguy hơn, ranh ma hơn núi thấp chứ.

Maki, người đang nắm tay mẹ mình đi về nhà có chút rùng mình. Không sao không sao, cùng lắm sau này làm quen tốt với Mikey một chút, tới thời Phạm Thiên mình đì hai chúng nó sau. :)))