Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Chương 19: Lựa Chọn Cuộc Sống




Phù Dung trở về căn phòng bé tí nơi góc khuất cạnh nhà bếp.

Cô chôn mình vào trong chăn, quấn chặt lại cố gắng ru mình vào giấc ngủ.

Phù Dung cảm thấy mình thật lạnh, rất lạnh.

Trong bóng tối mơ màng đó Phù Dung dường như nhìn thấy một thứ rất đáng sợ đang chờ cô, chuẩn bị há miệng ăn thịt cô.

Phù Dung bị giấc mơ kinh hoàng ấy làm bừng tỉnh dậy, cả người đầm đìa mồ hôi thế nhưng vẫn lạnh đến run rẩy.

Phù Dung biết mình bệnh rồi.

Cô bò đến bên chiếc balo đã đem về từ phòng trọ cũ,mò lấy từ trong đó ra một viên thuốc, bỏ vào miệng rồi cố nuốt xuống.

Vài phút sau thuốc phát huy tác dụng, Phù Dung cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn chút.

Cô ngồi dậy bước vào phòng tắm để lau sơ qua cơ thể đầy bụi đất.

Phù Dung tự rửa vết thương rồi thoa thuốc lên đó.

Làm xong hết tất cả mọi chuyện thì trời cũng gần sáng.

Cô quay trở lại đống chăn gối của mình, muốn nằm ngả lưng một tí rồi sẽ đứng dậy làm việc nhà cho Từ Ngưng Viên.

Phù Dung từng nói rồi, cô nhận tiền của Nhạc Thanh Dao thì nhất định sẽ giúp cô ấy trả nợ cho Từ Ngưng Viên.

Tuy nhiên mạng sống này vẫn phải là của cô, cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.

Từ Ngưng Viên muốn hành hạ, sai bảo cô như thế nào cũng được, chỉ duy nhất mạng của cô thì anh ta không có quyền đụng vào.

Nhất định không được đụng vào nó.

Cô còn phải giữ cái mạng này lại để chờ mẹ cô tỉnh dậy, chờ ngày có thể cùng mẹ bỏ nơi này mà ra đi.

“Rầm.

Rầm.

Rầm.”

Phù Dung nằm nghĩ vẩn vơ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Cô bị tiếng đập cửa làm cho thức giấc.

Phù Dung cố nhấc cơ thể nhức mỏi lết đến mở cửa.

“Nhạc Thanh Dao.

Không phải tôi đã nói với cô không được lười biếng rồi sao?”

Gương mặt đen thui của Từ Ngưng Viên lập tức hiện ra khi Phù Dung mở cửa xong.

“Có chuyện gì?”, Phù Dung thờ ơ mà hỏi.

“Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”,Từ Ngưng Viên bị thái độ của Phù Dung chọc cho tức giận nhiều hơn.

“Ờ.”, Phù Dung ngoái nhìn chiếc đồng hồ bên trong rồi mới quay lại nhìn Từ Ngưng Viên trả lời, “Tám giờ.

Anh không biết coi đồng hồ à?”

“Mạnh miệng nhỉ? Ai cho cô tám giờ rồi mà còn ngủ?”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên trở nên cao hơn, mặt cũng đen hơn mấy phần.

“Xin lỗi.

Giờ ra ngay đây.”

Phù Dung nói một cách không thể nào thờ ơ hơn.

Cô bước ra khỏi cửa phòng, đóng lại rồi cất bước đi ngang qua Từ Ngưng Viên mà tiến về nhà bếp.

Phù Dung hoàn toàn bỏ lơ Từ Ngưng Viên như là không khí.

Từ Ngưng Viên quay ngoắt lại nhìn theo bóng lưng người con gái nhỏ bé kia, ánh mắt híp lại đầy đăm chiêu.

Anh có cảm giác cô gái này sau sự việc ngày hôm qua có chút khác biệt.

Nhưng Từ Ngưng Viên không rõ điểm khác biệt ấy là gì.

Anh nghĩ một hồi nhớ đến thái độ cao giọng hỏi tội ngày hôm qua của Phù Dung thì càng trở nên căm ghét hơn.

Nhạc Thanh Dao đúng là Nhạc Thanh Dao, lúc nào cũng có thể giở cái thói hống hách không xem ai ra gì.

Từ Ngưng Viên hừ lạnh rồi cất bước đi ngược lại hướng mà Phù Dung vừa đi.

“Nhạc tiểu thư, cháu dậy rồi à?”, Bà Năm thấy Phù Dung đến thì cất giọng chào hỏi, “Hay cháu ngủ thêm chút nữa đi rồi hẵng dậy, mặt cháu trông vẫn còn nhợt nhạt lắm.”

“Dạ không sao đâu bác.

Cháu khỏe rồi.”

Phù Dung mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của bà Năm, sau đó liền bắt tay vào xử lý các công việc nhà ở Từ Gia.

Phù Dung đã hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Từ Ngưng Viên trong căn nhà này.

Cô cứ coi anh ta như một cái máy phát nhiệm vụ, anh ta sai gì cô làm đó, hết.

Dù thật sự cái máy giao nhiệm vụ này rất đáng ghét, rất nhiều lúc ra nhiệm vụ một cách vô lý, cô rất muốn đập nát nó.

Nhưng rồi Phù Dung nghĩ được một chuyện rất đơn giản, cô cứ coi như mình đang ở đợ trong nhà của Từ Ngưng Viên để trả nợ là được.

Những thứ khác cô không cần quan tâm đến.

Thời gian cứ thế trôi qua, Phù Dung đến nhà của Từ Ngưng Viên đã được một tuần.

Cơ thể của Phù Dung đã khỏe hơn nhiều, cô cũng đã thích nghi với cuộc sống “ở đợ” với Từ Ngưng Viên rồi.

Mọi thứ dần trở nên ổn định và đi vào quỹ đạo, vì vậy Phù Dung bắt đầu thực hiện một chuyện quan trọng.

Đó là kiếm việc làm.

Sự việc hôm trước Phù Dung nói với bà chủ quán ăn cũng không phải hoàn toàn là nói dối.

Phù Dung thật sự có ý định xin việc làm chính thức.

Thật ra cô cảm thấy bản thân mình cũng còn một chút may mắn, là những việc hoang đường, đau khổ này đã rơi vào đúng thời gian cô hoàn tất xong việc học trên trường.

Phù Dung đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng cần có một cái nghề ổn định để sau này nuôi sống mẹ con cô nữa.

Có một ngày sau khi đã làm xong hết list việc đầy mùi hành hạ của Từ Ngưng Viên, Phù Dung dành một chút thời gian để đi ra tiệm Net kiếm việc và nộp CV xin việc.

Phù Dung tra cứu trên mạng cả buổi, cuối cùng lấy được một danh sách gồm mười công ty đang tuyển dụng phù hợp.

Cô gửi CV cho hết cả mười công ty đó rồi ra về, hồi hộp để kết quả.

Ngày hôm sau lúc Phù Dung có thời gian ra quán Net để lên mạng thì đã là buổi tối rồi.

Cô hồi hộp đăng nhập email.

Trong đó đầy ắp các thư trả từ các công ty tuyển dụng, nhưng dù Phù Dung có mở đến email nào thì câu trả lời dành cho cô vẫn là xin lỗi vì công ty đã tuyển dụng đủ.

Phù Dung cảm thấy có chút chán nản.

Cô lại dạo một vòng thông tin trên mạng.

Lần này Phù Dung quyết định nghiên cứu thật kỹ công ty, tốt nhất là chọn công ty thật lớn vào, quy trình tuyển dụng thật gắt gao để không phải nhận lại email hồi như vậy nữa.

Hơn nữa Phù Dung cũng đã chăm chút và nâng cấp cho CV của mình trở nên thật hoàn hảo hơn.

Cuối cùng sau ba ngày lê la ở quán Net thì cô cũng đã chọn được hai công ty để ứng tuyển tiếp theo.

May mắn cũng mỉm cười với Phù Dung, cô được chọn phỏng vấn cho cả hai công ty.

Lúc mà Phù Dung nhận được tin nhắn lịch phỏng vấn của cả hai công ty là khi cô đang ở cùng với bà Năm trong nhà bếp.

Phù Dung đọc tin nhắn xong liền không nhịn được mà mỉm cười.

“Sao thế? Có tin gì vui à?”, Bà Năm đứng bên cạnh thấy Phù Dung trở nên vui vẻ thì tò mò hỏi.

“Dạ.

Cháu được chọn đi phỏng vấn ở cả hai công ty rồi ạ.”, Phù Dung cất điện thoại lại vào túi, gật đầu trả lời với bà Năm.

“Hai công ty luôn.

Nhạc tiểu thư giỏi thật đấy.”

Bà Năm nghe xong thì cũng mừng thay cho Phù Dung.

Trong khoảng thời gian làm việc nhà chung với nhau bà liền cảm thấy quý mến cô tiểu thư này hơn.

“Chắc cũng do may mắn thôi ạ.”, Phù Dung khiêm tốn nói, “Nhưng không ngờ hai công ty lại xếp phỏng vấn cùng một ngày.

Dù là không đụng giờ, nhưng lại mất hết cả ngày nên không biết cháu có làm việc việc nhà hôm đó không nữa.”

“Chuyện đó thì không phải lo.

Bác làm giúp cho cho.”

Bà Năm thấy Phù Dung trở nên lo lắng thì lập tức nhận trách nhiệm về mình.

“Vậy sao được ạ.

Để Từ Ngưng Viên biết được thì bác lại bị anh ta mắng mất.” Phù Dung lắc đầu, không đồng ý.

“Nhạc tiểu thư đừng lo.

Cậu chủ không mắng bác đâu.

Hơn nữa nếu Từ Ngưng Viên có hỏi tới thì bác sẽ nói là cháu làm xong hết việc rồi thì mới đi.

Ở nhà chỉ có bác với cháu, có ai làm chứng được đâu chứ?”, Bà Năm vui vẻ mà giúp Phù Dung tính kế.

“Thật vậy ạ? Vậy cháu cảm ơn bác.

Bác là tốt nhất.”

Phù Dung nghe xong thì trở nên rất mừng rỡ, cô lao vào ôm chầm lấy bà Năm mà cảm ơn.

Hai bác cháu cứ thể to nhỏ, cười nói.

Từ Ngưng Viên đi ngang qua nhìn thấy cảnh đó, khẽ nhíu mày rồi bước đi tiếp.