Hai người nắm tay nhau đi xuống, tiếng vọng lại vang trên hành lang, cái đèn tường nghe tiếng sẽ sáng lên mấy năm ấy, đã sớm rỉ sét hư, đã rất lâu chưa từng có ai đến nơi này.
Bọn họ đi xuống, tối tăm dần biến mất, ánh rạng đông ở phía trước.
Khoảnh khắc Bạch Đồ mở cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt đã thấy tất cả những gì mình trải qua hiện lên trước mắt mình, giống như đèn kéo quân, từng bức tranh một.
Đúng lúc Tần Thâm ôm cô vào lòng, hôn môi cô một cái, "Vẫn còn anh ở đây."
Bạch Đồ ôm eo anh, cuối cùng duỗi tay đặt lên tay anh, phía trên còn có rất nhiều vết thương, đã hóa mủ.
Vừa rồi trong bóng tối Bạch Đồ không thấy rõ, sau khi nắm tay, cảm xúc khác biệt, bây giờ cô vừa nhìn mới nhìn thấy cái này.
Bạch Đồ nhíu mày, khẽ hỏi: "Sao lại thế này?"
Tần Thâm không đáp, để cô lên xe, mình đi tới ghế lái, cuối cùng kề người đến, đến gần Bạch Đồ ngồi ở ghế phụ.
Bạch Đồ thấy mặt anh gần trong gang tấc, khóe miệng cười cười, nhích lại gần phía trước, hôn má anh một cái.
Tần Thâm hừ cười một tiếng, duỗi tay thắt dây an toàn cho cô, sau cùng xoa xoa tóc cô, cong môi, nắm lấy tay cô, sảng khoái nói: "Đi thôi, phu nhân Tần."
Bạch Đồ cụp mắt, cắn môi, xấu hổ cười.
***
Vừa về đến nhà, Tần Thâm đã che mắt Bạch Đồ lại, nói là kinh hỉ gì đó.
Bạch Đồ phối hợp từ từ nhắm mắt.
Gió lạnh thổi đến run rẩy một cái, Tần Thâm ôm chặt cô, bước nhanh trở vào nhà.
Đi vào, gió mát thổi tới, cả người Bạch Đồ khoan khoái, cô nhắm hai mắt, nắm lấy tay Tần Thâm.
Cô nghe tiếng cười của Tần Thâm, sau đó cảm giác trên tay mình có một vật lành lạnh, cuối cùng cô cảm giác được một vật tiến vào trên ngón áp út của mình.
Bạch Đồ chợt mở mắt, trong phòng không bật đèn, chỉ lờ mờ như vậy, toàn bộ là ánh nến, cánh hoa hồng đầy dưới đất.
Cô nhìn Tần Thâm, mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu cụp mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, trong bóng tối sáng lên dị thường.
Bạch Đồ bị anh dắt đi đến chỗ trống ở chính giữa, xung quanh ánh nến leo lắt, ngắm người đàn ông tuyệt đẹp trước mặt, hoa hồng trong phòng xộc vào mũi, dưới ánh nến lờ mờ vô cùng ấm áp.
Ngay lúc này, Tần Thâm xách một cái ba lô cũ kĩ trên bàn cách đó không xa.
Anh lấy một tờ từ trong ra, Bạch Đồ nhìn chằm chằm, ồ, là năm đó vì anh đá banh, tâm trạng không thoải mái, cô đưa một bức họa cho anh, cuối cùng mua sữa cho anh, dán một tờ giấy ở trên.
Tờ giấy ấy viết gì, Bạch Đồ vừa định nhớ, Tần Thâm đã quỳ một chân dưới đất.
Anh ngẩng đầu, cười đến mức cặp mắt híp lại thành một đường dài, đưa tờ giấy cho Bạch Đồ, cô nhận lấy, đúng lúc giọng anh vang lên.
"A Đồ, em từng nói, đưa tờ giấy này cho em, có thể nói em làm một chuyện vô điều kiện, vẫn còn hiệu nghiệm chứ?"
Bạch Đồ miết tờ giấy, rủ mắt mượn ánh nến nhìn Tần Thâm, gật đầu.
Tần Thâm cười, yết hầu lên xuống, mím mím môi, có phần sốt sắng hỏi: "Em có thể --"
"Không, không đúng." Tần Thâm thầm mắng mình, gì mà có thể hay không thể! Ngu ngốc.
Anh hắng giọng một cái, hỏi câu chính xác, "A Đồ, em bằng lòng, gả cho anh không?"
Bạch Đồ cười khẽ, lấy tay phải của mình hướng về phía Tần Thâm, lay lay ngón áp út, "Đồ ngốc, em đây không phải đã đồng ý rồi sao?"
Tần Thâm cười ra tiếng, "Cái này không giống, em cầu hôn anh, chuyện này đáng nhẽ là chuyện anh làm, em ngược lại, làm trước, bây giờ anh cũng muốn cầu hôn em."
Bạch Đồ đứng đấy, huơ huơ tờ giấy trong tay: "Vậy em đồng ý gả cho anh."
Tần Thâm chỉ quỳ một gối xuống như thế, nghe vậy lắc đầu, Bạch Đồ không hiểu.
Tần Thâm tiến lên một bước, áp đầu vào bụng Bạch Đồ, Bạch Đồ duỗi tay chạm vào đầu anh.
Tần Thâm ngẩng đầu lên, thanh âm êm ái.
"Anh nói là, anh muốn cho em một đứa con, con của anh và em, anh là ba, em là mẹ, sẽ để hai người bọn anh bảo vệ em."
Bạch Đồ cười, cô ngồi xổm xuống theo, quỳ một chân trên đất, đưa tờ giấy vào trong lòng bàn tay Tần Thâm.
"Được, hai người cùng bảo vệ em." Bạch Đồ nói: "Tần Thâm, em yêu anh."
Cô nói xong, không cho Tần Thâm cơ hội mở miệng, nghiêng đầu hôn lên môi anh.
Mà tay của cô xuống phía dưới, mở khóa kéo quần jean.
Tần Thâm đè tay cô lại, giọng khàn khàn khó chịu nói: "Chưa mua bao."
Bạch Đồ rời môi anh một tấc, cười nói: "Không phải nói muốn có con?"
Tần Thâm muốn, nhưng lại càng muốn để cô dưỡng tốt thân thể của mình hơn, thân thể của cô gầy không còn hình dạng gì.
Bạch Đồ lại đến gần tai anh, mềm giọng nói một câu.
Hô hấp Tần Thâm trì trệ, anh cũng không muốn mặc "áo mưa", ai thích mặc "áo mưa"?
Cởi áo khoác ra, Tần Thâm hôn cô, tay vòng ra phía sau cô, mở dây kéo của váy, hai tay anh hợp lại, cởi cúc ngầm ra.
Cuối cùng anh đè cô dưới người, cười ranh mãnh: "Không thể chạy trốn, anh mới vừa cho em cơ hội rồi, chuẩn bị cho tốt cả ngày mai đều ở trên giường đi."
Mặt Bạch Đồ bị ánh đèn chiếu xuống cực kỳ quyến rũ, cô nghe vậy vươn tay lên, ôm lấy cổ Tần Thâm.
Tần Thâm áp xuống.
Phút chốc trong phòng nóng lên, thanh âm làm cho người vô cùng mơ màng, nước và lửa giao hòa, mờ mờ ảo ảo truyền ra trong đêm tối yên tĩnh này.
Ướt đẫm mồ hôi, bọn họ từ sàn nhà đến ghế sô pha, cầu thang, lại đến phòng, cuối cùng là trên giường.
Bạch Đồ khàn giọng nói: "Bỏ đi."
Tần Thâm chiến đấu hăng hái, quay người cô, "Hai lần cuối cùng!"
Bạch Đồ khóc không ra nước mắt, "Vừa rồi đã nói như thế."
Tần Thâm khẽ cười, nói bên tai cô: "Không phải hồi nãy chủ động lắm sao?"
Bạch Đồ đưa lưng về phía anh, biết anh không nhìn thấy nhưng vẫn che mặt, người càng hồng.
Tần Thâm buông ra, lần này thật sự chỉ hai lần.
Bạch Đồ ngả vào ngực anh, mệt lả hỏi: "Sao anh về sớm vậy?"
Tần Thâm nhớ đến cô sáng nay, dáng vẻ bất lực của cô, nơi cổ họng có chút đắng, trầm khàn nói: "Ngủ đi, sáng mai nói cho em."
Bạch Đồ có ít dự cảm, cô dụi dụi trong ngực anh, để mắt tới gần cổ anh, nhắm mắt lại, "Ngủ ngon."
Tay Tần Thâm đặt ở lưng cô siết chặt, "Ngủ ngon, vợ."
Trước khi ngủ Bạch Đồ nghe thấy câu này, tâm tư bay về năm lớp Mười hai, lúc ấy hết giờ tự học buổi tối, cô chẳng biết tại sao, đột nhiên hơi đói, sau khi Tần Thâm biết, ra roi thúc ngựa (1) chạy đến nhà ăn, mua một phần thức ăn khuya.
(1) Ra roi thúc ngựa (快马加鞭): Ý là ngựa đã chạy nhanh rồi còn thúc cho đi nhanh hơn.
Cuối cùng cô ngồi trên bậc thang của sân vận động nhai kỹ nuốt chậm, Tần Thâm ở ngay bên cạnh, sát lại cô hỏi: "Ngon không?"
Bạch Đồ không có cảm giác bao nhiêu, do dự một chút gật đầu nói ngon.
Tần Thâm nhìn bún xào nhạt nhẽo, ở đó không có lựa chọn khác, căng tin cũng đóng cửa, cửa trường cũng không ra được, nếu không anh đã có lựa chọn tốt hơn.
Tần Thâm mím môi, nói nhỏ bên tai Bạch Đồ: "Chờ sau này đại học, cậu và tớ ở cùng một chỗ, mỗi ngày tớ sẽ tự nấu cơm cho cậu ăn."
Bạch Đồ xấu hổ, chợt cúi đầu ăn bún, lúc đó Tần Thâm ho khan một tiếng, đỏ mặt nói: "Cậu xấu hổ cái gì, dù sao sớm hay muộn cậu phải gả cho tớ, thành vợ của tớ."
Bạch Đồ nhanh chóng ăn hết bún xào, hai người đi về phía ký túc xá, Bạch Đồ về đến ký túc, từ ban công nhìn xuống, cây đại thụ bên cạnh ký túc xá, đối diện với vị trí ban công cô, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên bất luận sớm tối đều đứng đợi ở đó chờ mình.
Buổi sáng anh sẽ chờ mình cùng ăn điểm tâm, lên lớp.
Buổi chiều đưa cô về ký túc xá tắm rửa, anh cũng chờ ở đó, sau đó cùng nhau đi ăn.
Buổi tối về ký túc xá, anh muốn nhìn cô đi vào ký túc, ở trên ban công gọi xuống, sau đó đến lúc gác cổng ký túc xá, anh mới lặng lẽ rời đi.
Trời tối người yên.
Tần Thâm nhìn cô gái ngủ say trong lòng, để đầu cô nhích lại gần mình hơn, cơ thể hai người dán thật chặt, Tần Thâm tựa cằm lên đầu cô, nặng nề thiếp đi.
Sau khi anh ngủ say, Bạch Đồ mở mắt.
Cô đang phân vân, rốt cuộc có nên nói cho anh biết hay không, có nên hay không... Dưới tình huống tất cả mọi người đều biết vẫn giấu anh như cũ.
Nói rồi, anh sẽ như thế nào?
Bạch Đồ thở dài một cái, nhẹ nhàng đẩy tay Tần Thâm đặt trên lưng cô ra, quay người xuống giường, cô tiện tay cầm một bộ quần áo từ trong tủ ra, mặc vào người.
Cô không ngủ được, cho dù vừa rồi mệt mỏi như vậy, nhưng lại thoải mái, anh không dám dùng sức, cẩn thận cảm xúc của cô ấy khắp nơi.
Bạch Đồ cứ đứng trước cửa sổ trong thư phòng như vậy, cô ấn cái nút xuống, rèm cửa được kéo ra, bên ngoài trời tối đen, yên lặng đến mức có thể nghe thấy cách một bức tường tiếng người đàn ông cựa mình.
Cô mặc áo sơ mi trắng của Tần Thâm, xắn tay áo lên, trước ngực rộng mở, khuy áo đến chỗ ngực, ở trên để lại dấu hồng kiều diễm, tất cả là Tần Thâm làm, cô đứng ở đó, đôi chân vừa dài vừa thẳng, trắng nõn mịn màng, tóc rũ xuống, dài tới cổ, hai vai hơi lộ ra, trên bờ vai mềm mịn vẫn có vết, chỗ nào cũng có, thuộc về Tần Thâm.
Bạch Đồ hít sâu rồi từ từ thở ra, ánh mắt mê man nhìn ngoài cửa sổ, Tần Thâm đang ngủ say bên cạnh, có lẽ mẹ cũng đã ngủ, mọi chuyện đều làm đến phần cuối, vậy tiếp theo cô thế nào?
Cô thở dài, ngoài cửa sổ đã ngừng mưa từ lâu, lúc này gió thổi, lá cây bên đường bay bay, cô trông thấy, gió không thổi đến nhưng cô vẫn run lên một cái.
Ngay giây kế tiếp, cô cảm giác hai tay vòng eo mình, một người kề sát sau lưng, mùi hương quá quen thuộc, trên người anh có một mùi thơm dịu tự nhiên, ngấm vào tim gan.
Bạch Đồ đưa tay, phủ lên hai bàn tay to lớn kia, cô liếm môi, khẽ hỏi: "Vẫn chưa ngủ ư."
Thân hình rộng lớn của Tần Thâm bao lấy cô, chống đầu mình trên đỉnh đầu cô.
"Không ngủ, em cũng không ngủ, em vừa đi anh đã tỉnh rồi."
Bạch Đồ quay người, cứ như vậy, chui vào lòng anh, hai tay gắt gao ôm lấy vòng eo hẹp của anh.
Giọng cô mang theo chút yếu ớt, Tần Thâm biết cô đang rầu rĩ chuyện gì, thế nhưng, không nói ra, Bạch Đồ sẽ mãi mãi có một cái nút thắt trong lòng, anh biết những việc này, nhưng Bạch Đồ không biết rằng anh đã biết.
Cô sẽ sống trong tháng ngày khiển trách bản thân, sẽ luôn luôn do dự nên nói hay không, anh không muốn cô không vui, không muốn nhìn cô tự khiển trách mình.
Một tay Tần Thâm xoa xoa đầu cô, tay còn lại ôm chặt eo cô.
"A Đồ... Trong lòng anh, em đều luôn luôn tốt đẹp, em là động lực tiếp tục sống duy nhất của anh."
Nước mắt Bạch Đồ thấm ướt lông mi, quét ở lồng ngực trầ.n trụi của anh.
Tần Thâm đau lòng cúi đầu, hôn lên những giọt nước mắt trong mắt cô, khẽ nói: "Nhớ mẹ rồi?"
Bạch Đồ lắc đầu, chỉ là nước mắt càng nhiều.
Cô nghẹn ngào mở miệng: "Ôm em, Tần Thâm." Anh ôm cô, sẽ cho cô cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng có.
Rất nhiều đêm, cô đều hoài niệm buổi tối lớp Mười hai được anh ôm chặt, muốn để anh lại ôm mình, muốn ôm anh.
Tần Thâm hôn xuống, đặt chân Bạch Đồ ở eo anh, hai tay vòng lấy cô, Tần Thâm để cô dựa lên cửa sổ, trong phòng không bật đèn, anh mượn ánh đèn đường quan sát cô.
Cuối cùng, Bạch Đồ buông cổ anh ra, hôn lên môi anh, khẽ nói hai chữ.
Tần Thâm ôm lấy cô hạ xuống, hai người cùng phát ra tiếng, đau khổ vui vẻ.
Cô nghĩ, nhất định cô phải nói cho anh biết, anh là chồng của cô, người yêu, bạn đời, không cần phải giữ trong lòng, chẳng hạn như giờ phút này.
Cô muốn chân thành với anh, giống như anh chân thành với cô vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Hai chữ có hơi xấu hổ, tôi không viết... che mặt!
Hết chương 73.