Sâu đến mức không nhìn thấy cuối rừng, ánh hoàng hôn vẩy loang lổ, tia nắng xuyên qua cây đại thụ cao ngút trời, trong rừng, hạt bụi li ti đang bị một từng chùm tia sáng chiếu xuống khiến cho mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Tần Thâm ngồi xổm xuống, dựng khối đá kia lên, áy náy nói: "Thật xin lỗi, không phải tôi cố tình làm hư mộ của ngài!" Kỳ thực không trách Tần Thâm, mà là mộ quá nhỏ, giống như một gò cát nhỏ ở bờ biển mà đám con nít xây lên.
Nếu như không phải bên trên tảng đá khắc mấy chữ, mà ở phía cuối không bị cát vàng che, lộ ra hai chữ: Chi mộ!
Nếu như không phải lộ ra hai chữ kia, thế nào anh cũng không nghĩ đây là một ngôi mộ.
Anh đưa tay, lễ phép lấy tay nhẹ nhàng phủi cát vàng trên tảng đá từ trên cao xuống, lúc hiện ra một chữ Bạch, lòng anh còn co rụt lại theo bản năng, đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu Bạch Đồ vẫn còn ở chung một chỗ với mình, suy nghĩ này khiến cho hô hấp có phần dồn dập từ từ bình ổn lại.
Anh chợt nhớ tới, toàn bộ người ở đây cũng họ Bạch!
Anh vô hình thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là người dân nơi này làm ra, anh ngẫm nghĩ, lại phủi cát vàng đi, lộ ra chữ thứ hai: An.
Anh rất không hợp thời mà thả lỏng cười, anh hơi cười nhạo nội tâm mình quá nhạy cảm, đúng là! Tại sao nhìn thấy cái gì cũng nhớ đến Bạch Đồ, sao cô có thể ở chỗ này.
Nghĩ tới đây tim và thân thể anh cũng buông lỏng một chút, anh đến bên cạnh tựa vào một tảng đá rất lớn, ở đây mọc đầy cây mây và dây leo, phủ kín tảng đá này, nếu như không phải anh mới vừa chạm phải cứng rắn bên trong, anh sẽ cho rằng đây là một cây mây và dây leo sinh trưởng từ đất.
Anh chỉ yên tĩnh chốc lát rồi chống người lên, nhìn phần mộ lộn xộn, anh áy náy nhanh chóng đưa tay phủi mấy chữ cuối cùng ra: Chi mộ!
Con ngươi anh rụt lại một cái, dùng sức phủi toàn bộ cát bụi ra, đập vào mắt là mấy chữ to: Bạch An Chi chi mộ!
Tần Thâm chật vật nuốt nước miếng một cái, Bạch An Chi giống với tên của mẹ Bạch Đồ, lúc này anh đang may mắn suy nghĩ, có lẽ chỉ là giống tên thôi, anh lắc đầu, định vứt những ý nghĩ đè nén trong lòng này đi, đúng, chắc chắn đúng, chỉ là tên giống nhau thế thôi.
Anh từng hỏi một lần, cô nói mẹ vẫn còn ở một thành phố khác, nghĩ đến đây, Tần Thâm khẳng định suy nghĩ của mình, đúng, chỉ là trùng tên trùng họ thôi! Nhưng tại sao cảm giác bị đè nén trong lòng càng lúc càng lớn, hơn nữa kiểu chữ cực kỳ giống với chữ của anh.
Trước giờ chữ của anh ngay ngắn khó bắt chước, cũng chỉ có Bạch Đồ có thể giống chữ viết mình chín phần, anh nhìn Bạch Đồ viết chữ đều giống kiểu chữ với anh, cô không nói anh cũng biết, cô đã từ từ thành thói quen, biến kiểu chữ của anh thành kiểu chữ chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Anh lắc đầu ném những suy nghĩ không thiết thực này ra, anh không muốn nghĩ, nhưng, giây tiếp theo khi anh phủi đất ở phía dưới, ánh mắt anh từ từ trở nên đỏ bừng, chỉ thấy vị trí tầm mắt anh còn có một hàng chữ nhỏ, kiểu chữ phía trên làm cho Tần Thâm không thể gặp may lần nữa.
Kiểu chữ phía dưới bất ngờ viết mấy chữ -- con gái Bạch Đồ dâng lên!
Anh lập tức vô lực ngã khuỵu sang một bên, Bạch Đồ! Bạch An Chi! Trên thế giới sẽ không thể có chỗ giống hệt như thế, mẹ vừa khéo tên là Bạch An Chi, con gái vừa vặn tên Bạch Đồ, cho dù có, vậy cũng không có khả năng đúng lúc ở ngay bên cạnh anh như vậy.
Anh mím môi, cẩn thận ngẫm nghĩ, trước đây anh từng hỏi Bạch Đồ hai lần, cô đều là bộ dạng không muốn nói chuyện nhiều, anh cho là cô không muốn nói với mình, nên anh im lặng không hỏi nữa.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên nhìn trời.
Trong lúc ngẩng đầu lên, dây leo phía sau theo biên độ ngẩng đầu của anh sột soạt một cái, một cây hai cây rơi xuống toàn bộ, tim anh bị âm thanh này lôi kéo, anh chịu đựng trái tim đau đớn khó chịu đứng lên, khoảnh khắc quay đầu, anh trông thấy bên trên tảng đá to lớn có chút loang lổ khắc mấy chữ vuông vức.
Anh đứng tại chỗ, bỗng dưng bật khóc thành tiếng.
Trong rừng tiếng khóc nỉ non đau khổ này làm cho chim nhỏ bị dọa bay lên, thư ký Hà ở cách đó không xa nghe thấy tiếng khóc, thất kinh, cho là đã xảy ra chuyện gì, tại sao người kia đau lòng khóc như thế, thanh âm giống như thú nhỏ gào to, khàn giọng nghẹn ngào.
Sau khi anh ta quan sát một chút, không thấy Tần đổng, nhấc chân một mình đi vào rừng, lúc anh ta thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen, quỳ gối trước một tảng đá lớn, còn cầm một cục đá nhỏ trên tay, rũ đầu thấp xuống, nước mắt rơi xuống cỏ khô dưới đất.
Thư ký Hà bước nhanh đi tới, cái người khóc thương tâm như thế không phải chính là ông chủ nhà mình sao?
Anh ta vốn định tiến lên dìu đỡ hỏi thăm, nhưng trong lúc lơ đãng anh ta bị tảng đá to lớn kia hấp dẫn, bên trên khắc mấy chữ to, anh liếc mắt nhìn hai chữ đằng trước, đây không phải... đây không phải chữ của ông chủ nhà mình sao?
Mà người kia, giờ phút này quỳ gối trước tảng đá, mắt đỏ ngầu, một ít nước mắt rơi xuống bia mộ trong tay anh, một ít rơi xuống cỏ khô dưới đất, anh muốn khóc lên, khóc không ra, chỉ có thanh âm nhè nhẹ phát ra từ cổ họng.
Nhưng khóc thế này, lại càng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, cái gọi là bật khóc đều không phải là khổ sở nhất, mà anh bây giờ, đau đớn trong lòng không ai có thể hiểu, anh đã thấy gì?
Anh thấy chữ bên trên tảng đá kia -- Tần Thâm, em rất nhớ anh.
Anh đột nhiên gào lên một tiếng, thư ký Hà bị dọa sững sờ tại chỗ.
Mặc dù anh ta chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần đầu tiên thấy Tần Thâm mất tự chủ như thế, anh ta cũng biết, chuyện này không đơn giản như vậy.
Tần Thâm quỳ khóc đến gần tảng đá kia, tựa đầu lên trên tảng đá, nghẹn ngào khóc nơi cổ họng, khàn khàn gọi: "Bạch Đồ... Bạch Đồ..."
Anh vừa khóc vừa gọi, một tay dùng sức nện vào tảng đá, cuối cùng lại gào lên một tiếng, bỗng dập đầu vào tảng đá, thư ký Hà bị dọa chạy đến, muốn dìu Tần Thâm, không ngờ hai mắt Tần Thâm đỏ ngầu nhìn anh ta, hung tợn nói: "Cánh cửa kia..." Anh chỉ ngón tay qua, chính là căn nhà anh bị làm cho ngột ngạt ban sáng, "Đập nó cho tôi."
Thư ký Hà lo lắng, muốn giúp anh mở cửa, nhưng lại sợ anh xảy ra chuyện, tình thế khó xử. Cuối cùng Tần Thâm gầm lên: "Anh đi nhanh lên!" Anh có dự cảm, trong căn phòng kia, chắc chắn có bí mật của Bạch Đồ. Chắc chắn.
Thư ký Hà bị dọa chạy đi, Tần Thâm đẫm lệ ôm lấy bia mộ, cuối cùng hai mắt đỏ ngầu tựa như chảy máu đứng trước tảng đá lớn kia.
Biên độ hô hấp của cơ thể anh rất lớn, giống như nếu thở ra mà không kịp hít vào lập tức sẽ chết tại chỗ.
Tần Thâm nhìn chằm chằm tảng đá lớn trước mắt, nhìn bốn chữ phía sau, em rất nhớ anh. Anh vẫn không kìm nén được, ngẩng mặt lên trời rơi lệ.
Cuối cùng, qua hồi lâu, nước mắt anh bị gió thổi khô, đâm vào mặt đau đớn, vì đau đớn khóc làm cho có phần sụt sịt, cảm giác này vô cùng quen thuộc, đêm ấy bảy năm trước, anh cũng quỳ gối khóc dưới nhà Bạch Đồ như thế, chỉ là lúc đó trời mưa, mưa lớn không thấy được nước mắt anh, nhưng, giờ phút này ánh hoàng hôn lại rực rỡ, tim anh đau nhức bao nhiêu, không ai có thể hiểu.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng buông bia mộ xuống, lại dùng tay đẩy những cây dây leo ra, hóa ra dây leo không phải sinh trưởng ở đây, mà là có người tận lực cắt đứt từng cây dây leo sau đó bao trùm lên tảng đá.
Còn có thể là ai, còn có thể là ai, Tần Thâm trào nước mắt, yếu ớt gọi một tiếng: "A Đồ..."
Vừa dứt lời, anh thấy dưới góc phải tảng đá khắc mấy chữ, anh có phần không thở nổi, dùng miệng ra sức hô hấp.
Cuối cùng lại không nhịn được, bật khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Anh cũng thế..."
Anh trả lời chữ trên tảng đá kia, bên dưới viết -- em mãi mãi yêu anh.
Anh ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe, tia máu trong mắt trải rộng, trong mắt như một vũng nước, dừng ở dưới mí mắt không chảy xuống, cuối cùng anh vươn tay chạm hàng chữ kia, vừa nhắm mắt, nước mắt tuôn ra.
Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn Tần Thâm phải biết rõ!
Anh lập tức đứng dậy, trông thấy thư ký Hà từ xa vội vã chạy về phía anh.
Tần Thâm nhấc chân bước nhanh đến gần anh ta, thư ký Hà thấp giọng nói: "Tần đổng, phòng đó mở không ra, vừa rồi người kia không chịu."
Tần Thâm với đôi mắt đỏ hồng vòng qua thư ký Hà, trực tiếp đi tới căn phòng kia, ngay ở đó, a thúc mới vừa nói chuyện với anh ngăn ở cửa ra vào.
Tần Thâm tới gần căn phòng này, trong lòng phút chốc đã trở nên có phần kiềm chế, anh khàn giọng nói với a thúc kia: "A thúc... có thể nói cho tôi không, rốt cuộc là người nào ở trong này!"
A thúc kia thấy một lúc Tần Thâm không gặp, sao đã biến thành bộ dạng này, mắt đỏ hồng, cả gương mặt cũng đẫm lệ, toàn bộ quần tây đều là cỏ dại, bên trên đồ vét đều là cát.
Môi a thúc giật giật, cuối cùng không tàn nhẫn quyết tâm từ chối mà chỉ nói: "Rốt cuộc tại sao cậu luôn muốn biết người này! Buổi sáng cũng thế, bây giờ cũng thế, người này không có gì để hỏi thăm, đã mất lâu rồi!"
Tần Thâm lắc đầu, cô không hề mất! không hề! Môi anh run rẩy, anh muốn gọi điện thoại cho Bạch Đồ, đúng! Ngay trước mặt a thúc anh móc điện thoại ra, nhưng lúc anh ấn mở mới nhìn rõ không tín hiệu! Anh muốn tìm cô, nhưng không tìm được!
Anh muốn xuống núi gọi điện thoại, nhưng, gọi điện thoại trước khi không rõ ràng bất cứ chuyện gì, anh sợ hù dọa Bạch Đồ, hơn nữa anh không ở bên cạnh cô, cô thế nào anh cũng không biết, anh muốn hiểu rõ chuyện ở đây, tất cả chuyện của cô!
Nhưng a thúc nhìn thấy một nửa gương mặt kia, đột nhiên bắt lấy tay Tần Thâm hỏi: "Cậu và cô gái này quan hệ thế nào?"
Tần Thâm nhìn a thúc, gằn từng chữ: "Vợ của tôi!"
A thúc sững sờ tại chỗ, Tần Thâm nhắm mắt lại, duỗi tay cầm lấy tay a thúc, run giọng nói: "A thúc, coi như tôi van chú, chú nói cho tôi đi, căn nhà này... có phải là vợ tôi từng ở đúng không!" Anh biết a thúc cố ngăn cản anh, vậy chắc chắn ông ta biết toàn bộ chân tướng!
Cuối cùng dưới ánh mắt đau khổ và chờ đợi của Tần Thâm, a thúc khẽ gật đầu hai cái, lại hỏi: "Vợ cậu tên là gì."
Tần Thâm thấy hắn mở miệng, nhanh chóng trả lời: "Bạch Đồ, vợ tôi tên Bạch Đồ."
Ngón tay a thúc vuốt nhẹ lên chốt cửa vài cái, cuối cùng móc chìa khóa mở xích sắt thật dài ra.
Rất nhiều xiềng xích nặng bao quanh cửa, khiến cho trong lòng Tần Thâm nặng nề, "cọt kẹt" một tiếng cửa mở ra, a thúc thở dài, đứng bên cửa nói với Tần Thâm: "Vào đi."
Tần Thâm nhấc chân bước vào, căn phòng nhỏ hẹp đập vào mắt, bên trong cũng chỉ có một cái giường đá phiến, còn có một tủ sách. Phía trên có vài cuốn sách, cũng có một cây bút, anh cười khổ với tay lên, run rẩy lấy một quyển sách, có lẽ quyển sách này bị lật ra rất nhiều lần, trang sách hơi nát, anh cẩn thận từng li từng tí lật ra, một dòng thơ được viết trên trang đầu tiên: Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.
Không kí tên, không viết tặng cho ai, nhưng Tần Thâm lại minh bạch, đây là A Đồ viết, là câu thơ anh đọc trên lớp học năm lớp Mười một.
Anh đi trong gian phòng tràn ngập hơi thở của Bạch Đồ, không gian vốn nhỏ hẹp, chớp mắt anh đã đi tới bên giường, bên trên chỉ có một tấm drap giường và một cái chăn thật mỏng, mặc dù ban ngày ấm áp nhưng ban đêm trên đỉnh núi cũng còn rất lạnh, hơn nữa... đá ở trên gai nhọn cấn người vô cùng. Khoảnh khắc tim anh đau đớn ngẩng đầu lên, trông thấy cửa sổ chính giữa giường, đối diện với tảng đá kia cùng với bia mộ.
Tần Thâm kịp thời dừng nước mắt lại, chắc chắn anh sẽ chạy về trước buổi sáng ngày mai.
Tác giả có lời muốn nói: Không nên đánh tôi, tôi viết cũng khó chịu. Quỳ xuống dập đầu, không nên đánh tôi.