Tiếng gió hú rít gào thét, thổi cát bay lên, cỏ cây đung đưa theo gió.
Tần Thâm đứng trên đỉnh núi, mặt trời lặn xa xa cực đẹp, anh lại không có tâm tư thưởng thức, anh tập trung ý chí giơ điện thoại lên, định bắt tín hiệu, nhưng!
Đã thử liên lạc với bên ngoài vô số lần, không biết sao ở đây giống như là xếp công cụ quấy nhiễu vào, điện thoại một tia tín hiệu cũng không có.
Anh nhíu mày nhớ tới lúc nói chuyện phiếm với ông lão, hỏi thử xem có máy bàn không, ông lão lắc đầu, cười nói: "Nào có món đồ chơi xa xỉ ấy."
Tần Thâm ngẫm nghĩ, cũng phải, vừa đến đây anh đã nhìn quanh một vòng, tường gạch nhà xung quanh đây đều nứt ra, làm sao lại có thứ giải trí này.
Trước khi đến ở trong xe thư ký Hà đã nói, thôn Bạch còn gọi là khu nghèo.
Người nơi đây hoàn toàn dựa vào tài trợ bên ngoài, thôn Bạch không phát triển tốt như các thôn trang khác, ở nơi đây tương đương với vách núi thẳng đứng, mà cuộc sống của bọn họ cũng tương đương với lúc vượt qua nguy hiểm một ngày rồi lại một ngày, vùng này chỉ có một mảnh đất bằng phẳng, biến thành chỗ của bọn họ lúc này, xây lên căn nhà đất, hơn nữa vì không để cho đứa trẻ nhà mình bị gian khổ dầm mưa dãi nắng, hễ có ít tiền đều trực tiếp đưa cho người nhà mình, cũng không ai nghĩ xây dựng lại nơi này lần nữa.
Tần Thâm vốn muốn xuống núi ra bên ngoài thu tín hiệu gọi điện thoại cho Bạch Đồ, nhưng chỉ trong nháy mắt mấy đứa trẻ đen gầy chạy tới nắm lấy tay mình, Tần Thâm cho rằng bọn họ có chuyện gì, nên ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi: "Làm sao vậy?"
Đứa trẻ chỉ chỉ con đường núi kia, lại chỉ bầu trời, Tần Thâm không hiểu, mấy đứa trẻ sốt ruột giậm chân, nói một đống tiếng địa phương Tần Thâm không hiểu.
Ngay lúc tình hình nói chuyện không có kết quả, một người đàn ông trung niên đi tới, Tần Thâm nhận ra hắn, là một người trong nhóm đàn ông đi đón bọn họ hôm nay, hắn nửa phổ thông nửa tiếng địa phương: "Đứa trẻ bảo cậu buổi tối không nên đi xuống, dễ té ngã!"
Tần Thâm hiểu ra vấn đề ồ lên, anh cúi đầu, nhìn thoáng qua vách đá tựa vực sâu, ban đêm không đèn, đúng là rất nguy hiểm.
Nhưng Tần Thâm chỉ cười cười, anh lấy điện thoại ra, nói với người đàn ông trung niên: "Tôi muốn gọi điện thoại báo bình an cho bạn gái."
Người đàn ông trung niên liếc mắt một cái, hắn cũng biết cả trưa hôm nay Tần Thâm đều thất thần, luôn nhìn chằm chằm điện thoại, hắn còn tưởng người trẻ tuổi muốn chơi game, đang tìm kiếm tín hiệu mà không có, vả lại hắn đúng là không thể tìm thấy tín hiệu ở đây.
Bây giờ vừa nghe hóa ra là muốn báo bình an cho bạn gái, hắn lắc đầu khuyên nhủ: "Cậu này, chúng tôi sinh trưởng ở chỗ này bốn mươi mấy năm buổi tối cũng không dám đi xuống, tôi khuyên cậu tuyệt đối đừng đi xuống, hơn nữa, đã trễ thế này có khi bạn gái cậu đã ngủ rồi, còn nữa..." Người đàn ông trung niên ngừng một chút, nói tiếp: "Cậu đừng trách tôi lải nhải, nếu bạn gái cậu biết nơi này cao chót vót như vậy, chắc chắn cũng không yên tâm."
Hắn nói xong đã bị người gọi đi mất, mấy đứa trẻ tranh giành nhau đùa giỡn đi xa, Tần Thâm đứng tại chỗ vẫn chọn xuống núi, anh lại liếc mắt nhìn xuống, giẫm chân, trong nháy mắt núi đá rơi xuống, hồi lâu không nghe thấy tiếng vang, chỉ trong một giây đó, anh nhớ tới Bạch Đồ, cuối cùng thu chân về.
***
Bạch Đồ tiễn Thành Tuyền đi, khoảnh khắc đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng ô tô khởi động, cùng với tiếng lăn bánh trên đường nhựa, cuối cùng tường thành trong nội tâm mà cô dựng lên bảy năm cũng sụp đổ.
Cô tựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi dưới đất, hai chân gập lại, vùi đầu trên đầu gối, đôi mắt to cứ vô thần nhìn cửa sổ đối diện mình, nơi đó vừa khéo là vườn rau, mặc dù ở đây gió lạnh, rau xà lách vẫn sức sống tràn trề đứng vững vàng không ngã, thân hình nho nhỏ có sức sống cực lớn.
Tựa như trong lòng cô mấy năm nay, dù cho thể xác và tinh thần bị tàn phá hồi lâu, nhưng trong lòng cô vẫn có một ngọn đèn, ngọn đèn tình yêu là Tần Thâm, làm bạn là Bạch An Chi, trong mấy năm cô cô độc bất lực, hai người trong ngọn đèn này từng cùng cô ngắm bầu trời đầy sao, từng nhìn ánh sáng của mặt trời mọc xuyên qua khung cửa sổ.
Ban đêm ở núi không giống ban ngày, một chút khí lạnh thổi tới, Tần Thâm đang mặc âu phục màu đen ngồi trên tảng đá lớn trên núi với một chân cong, chân còn lại duỗi thẳng, anh cầm điện thoại trên tay, rũ mắt nhìn ánh sáng điện thoại tối xuống, anh lại click mở, ánh sáng chiếu vào nửa bên mặt anh, cặp mắt hoa đào ám trầm tối tăm, góc trái phía trên điện thoại vẫn hiển thị không tín hiệu, anh mím môi, hàm dưới căng cứng.
Anh click mở album, lướt mấy tấm ảnh chụp, cô gái trên ảnh đều là một người, chỉ là tư thế rất khác nhau, ngủ thiếp đi, đánh răng, mặc đồ ngủ chải đầu, đều là chụp ngày hôm qua.
Album có mấy ngàn bức ảnh, anh lại lướt qua, thấy một tấm ảnh có độ phân giải hơi kém, là một cô bé mặc đồng phục tay ngắn màu trắng xanh, tóc cột đuôi ngựa, cô duỗi tay có lẽ là đang mở cửa sổ, đôi tay ở bên ngoài cửa sổ, ngoái đầu nhìn lại phía này, biểu cảm giống như mới vừa tỉnh ngủ, mím môi, híp mắt.
Nhìn thấy tấm hình này, dưới bầu trời đêm đầy sao, rốt cuộc cặp mắt đào hoa cũng có một chút ôn hòa, anh cười khẽ, tấm hình này là ngày đó Bạch Đồ bị mình quấn nói chuyện phiếm với mình cả đêm, làm cho ngày hôm sau ngủ cả tiết tảo đọc, thế là đi đến cửa sổ âm thầm tức giận, lúc đó anh cảm thấy biểu cảm này quá đáng yêu, liền lấy điện thoại ra chụp, nhưng anh làm trộm mà quên tắt âm thanh, "tách" một tiếng, đúng lúc bị Bạch Đồ trông thấy, Tần Thâm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng liên tục chụp mấy tấm.
Cứ như vậy, Bạch Đồ đuổi theo anh đòi xóa, Tần Thâm chơi xấu không chịu.
Đùa hả!
Hình trong điện thoại phải lưu giữ để uy hiếp Bạch Đồ bất cứ lúc nào, không được nói chuyện với người khác, nhất là Cố Thừa Phong, vì cậu ta là lớp trưởng, mà Bạch Đồ là lớp phó học tập, luôn luôn cùng nhau trao đổi hoạt động lớp, để lại anh trái tim chua muốn chết ở phía sau.
Có những tấm hình này của Bạch Đồ rồi, Tần Thâm cảm thấy rất nhiều chuyện đều thuận lợi hơn nhiều, không muốn cô nói với người nam sinh, kể cả còn có phúc lợi, ví dụ như bảo cô hôn anh!
Tần Thâm dựa vào tảng đá, ngẩng đầu nhìn lác đác mấy con đom đóm xa xa, trong đêm tối này, giống như thắp đèn cho anh.
Hai mắt anh không thấy được rõ tâm tư, trầm tĩnh một lát, đột nhiên mở miệng, một câu cực kỳ ấu trĩ: "Đom đóm, bay đến thành phố Kỳ nói cho Bạch Đồ, Tần Thâm rất nhớ cô!"
Cứ như vậy, mãi đến khi điện thoại tự động tắt máy, Tần Thâm nhìn một cái, vẫn không có tín hiệu. Anh vừa định đứng dậy, thư ký Hà cách đó không xa đã chạy chậm lại đây, nói với anh: "Tần đổng, nơi đó đã nấu nước nóng, có thể đi tắm."
Tần Thâm cất điện thoại vào trong túi, chui vào lều trại được dựng trên đất bằng phẳng cách đó không xa.
Kỳ thực phía trước mảnh đất bằng phẳng này là trường học của thôn, cái gọi là trường học, thực ra chỉ là dành ra một căn nhà tốt một chút, chỉ có mười mấy đứa trẻ đọc sách viết chữ ở địa phương.
Tần Thâm thất thần, thu tầm mắt, nhìn nước nóng trong thùng màu đỏ, anh cởi quần áo, tám múi cơ bụng từng múi từng múi lõm vào, vai rộng eo hẹp, sau cùng là cơ bắp cứng rắn của vùng eo tam giác ngược, đi xuống đã bị quần che khuất, anh bỏ áo sơ mi vào cái túi anh mang đến, xoay người trong nháy mắt lộ ra phần lưng gầy nhưng rắn chắc, mấy vết móng tay nổi bật hiện lên trên nước da màu lúa mạch, Tần Thâm xối nước nóng lên, đột nhiên xuýt xoa một tiếng, A Đồ cũng quá độc ác!
Cả đêm Tần Thâm lăn qua lộn lại không ngủ, trong đầu tất cả đều là Bạch Đồ, làm sao cũng không ngủ được, đến tận sáng sớm tiếng chim hót vang lên, anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại đã được sạc đầy nhìn thử, vẫn không tín hiệu, anh có chút nóng nảy vò tóc.
Anh cũng tự nhận ra, chỉ cần chuyện liên quan đến Bạch Đồ, thì đừng hi vọng anh có thể bình tĩnh.
Sau khi Tần Thâm rời giường rửa mặt xong, mặc áo sơmi vào, cầm điện thoại lên định xuống núi gọi điện thoại, đi ra lập tức thấy mấy đứa trẻ cách đó không xa đều đang chẻ củi, anh bặm môi, đành phải cất điện thoại, tiến lên trước mắt bao người.
Đầu tiên nhóm nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh bắt đầu chụp ảnh, còn có một nhóm người ghi hình lại, Tần Thâm cũng thường xuyên chẻ củi, ông bà nội thích cuộc sống nông thôn, thực ra phía sau biệt thự cũng trồng rau, hơn nữa, đến bây giờ trong phòng bếp vẫn là bếp lò, mỗi lần Tần Thâm đến đều chẻ củi giúp, anh cong môi cười, khi đó Bạch Đồ chỉ ở bên cạnh cổ vũ mình, thỉnh thoảng anh giả vờ trật tay, sau khi lừa gạt Bạch Đồ rơi nước mắt mấy lần, cô đã thông minh, ngẩn người ngồi tại chỗ mà xem anh tự biên tự diễn.
Phút chốc cảm xúc anh giảm xuống, sau khi giúp bọn trẻ chẻ củi xong, phân phát vật tư mình mang đến cho từng nhà, lần này bất luận thế nào anh cũng phải xuống núi, vừa nghĩ vừa làm, dọc theo dây thừng anh đã đến lưng chừng núi, phía trên hình như thư ký Hà có việc muốn nói, anh không nghe rõ, mơ hồ nghe thấy mấy chữ: Có một hộ nhà....
Anh xua xua tay, chỉ chỉ điện thoại mình, sau đó thu tầm mắt về, vọt xuống, tới chân núi, Tần Thâm lộ ra nụ cười đầu tiên, anh lấy chìa khóa ra lui xe đi ra ngoài, vừa chạy vừa nhìn điện thoại, cuối cùng chạy đến chỗ bia đá ranh giới thôn Bạch, điện thoại hiển thị một ô tín hiệu, Tần Thâm không nghĩ nhiều, chỉ đi về phía trước từng chút từng chút sau đó tín hiệu đã trở lại như cũ, đầy ô!
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đáng yêu, nghe tôi dông dài vài câu.
Nếu cảm thấy muốn biết sự tình, phải qua khoảng chừng 6-8 chương nữa, hiện tại đều là suy đoán của Tần Thâm đi tới vùng núi, cũng không phải toàn bộ chân tướng, tôi đề nghị các bạn có thể đem mấy cái bình dinh dưỡng này để lúc sau xem... (đại khái ở đây tác giả muốn mn đợi đến chương đó rồi hãy mua chương đọc ý) Nếu có thể nhận từng chương từng chương tôi nói tới, cũng có thể mỗi ngày xem tôi đổi mới, tôi yêu các bạn! Tôi cũng rất muốn nói ra ngay lập tức, thấy các bạn sốt ruột, nhưng chuyện xưa đến nơi đến chốn, có trung gian có kết cục, mới có thể được gọi là chuyện xưa, tôi hy vọng mọi người yêu Tần Thâm yêu Bạch Đồ, càng yêu câu chuyện này. Cho nên, mời mọi người không cần tức giận cũng không nên gấp gáp, sau khi xong mấy chương này, chính là sinh hoạt của hai người sau khi kết hôn! Thế nên ~~ hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi (^з^)-☆ ~~
...
Dong dài xong, I love you (^з^)-☆
Hết chương 61.