Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 13




Bạch Đồ nhìn chằm chằm bọn họ.

“Vậy bạn biết các bạn cũng lẳng lơ không?” Bạch Đồ tức giận hỏi.

Dương Y Y bị Bạch Đồ nói sửng sốt một chút.

“Cậu có ý gì?” Trái lại một nữ sinh ở xung quanh hỏi.

Lúc này Dương Y Y mới phản ứng được, hai tay khoanh ngực, “Cậu rất chảnh nhỉ?”

Bạch Đồ bắt chước hai tay khoanh ngực, cho dù không nhiều người như vậy, nhưng khí thế thì không thể thiếu.

“Mẹ bạn chưa từng dạy bạn, phải tôn trọng người sao?” Bạch Đồ hất cằm lên hỏi, dáng vẻ này, rõ là có phần sợ hãi, nhưng vẫn cố nén.

“Mắc mớ gì đến cậu.” Dương Y Y tiến lên, quát.

Ồn ào bên này đã kinh động đến một vài người, cũng kinh động đến nhà vệ sinh nam.

Tần Thâm không chú ý nghe, rít thuốc lá một hơi, khuôn mặt xen lẫn trong khói thuốc phun ra.

Một cảm giác lờ mờ, dần dần tan đi.

“Bạch Đồ, tôi cảnh cáo cậu, nói xin lỗi tôi, nếu không tôi không để cậu được yên bình trong trường học.” Dương Y Y trợn mắt nhìn Bạch Đồ, một đám người đi theo vây quanh.

Bạch Đồ khinh thường cười một tiếng.

“Nghĩ hay thật, có thể nói tôi, nhưng không được nói mẹ tôi.” Bạch Đồ ưỡn ngực, kiêu ngạo trả lời.

“Mẹ cậu vốn là tiểu tam, còn sợ người nói sao? Đây gọi là làm di~ còn muốn lập đền thờ?” Dương Y Y cố tình che miệng hướng về phía mọi người xung quanh, lớn tiếng lại chế giễu, vừa cười vừa nói. Xung quanh cười to ồn ào.

“Không muốn bị đánh, lập tức nói xin lỗi tôi.” Dương Y Y chỉ vào Bạch Đồ nói.

Người xung quanh ồn ào: “Nói xin lỗi đi, người ta cho cậu cơ hội rồi.”

Hai tay Dương Y Y khoanh ngực, khí định thần nhàn (1) chờ đợi.

(1) Khí định thần nhàn – 气定神闲: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, tâm tình bình thản, bình tĩnh, không nóng nảy, thái độ hòa nhã.

Bạch Đồ tức giận, hơi thở có chút không ổn định, hé miệng còn định nói gì đó, thì nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Vậy tôi cho cậu một cơ hội, cậu xin lỗi cô ấy.”

Bạch Đồ nhìn sang, Tần Thâm đứng bên cạnh bồn rửa tay, nước chảy xuống, cậu bắt đầu rửa.

Dáng vẻ nghiêm túc thận trọng khiến người ta có phần khẩn trương.

Bạch Đồ không hiểu vì sao tất cả mọi người đều sợ Tần Thâm, nhưng lúc này Bạch Đồ đã hiểu.

Vì Tần Thâm đầy thần khí (2)

(2) Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

“Xin lỗi Bạch Đồ.” Tần Thâm lặp lại câu nói này lần nữa, ánh mắt lạnh lùng không che giấu được hỏa khí xung quanh.

Cầm khăn giấy lau khô nước trên tay, xoay người ném vào thùng rác, động tác lưu loát.

Bạch Đồ nhìn động tác của Tần Thâm, trong lòng đã sớm dâng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, TM quá đẹp trai.

Mãi đến khi Tần Thâm đứng bên cạnh mình, Bạch Đồ cũng không kịp phản ứng.

“Hoàn hồn đồ ngốc.” Tần Thâm cúi người xuống nén cười nói câu này bên tai Bạch Đồ.

Bạch Đồ đưa tay gãi gãi tai, xoay người nhìn Tần Thâm một cái, mặt Bạch Đồ đụng phải mũi Tần Thâm.

Một giây này, tim Bạch Đồ cuồng loạn không thôi.

Để che giấu bối rối, Bạch Đồ mắng lại: “Cậu mới là đồ ngốc.”

Người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là mấy người khác lớp chơi thân với Tần Thâm.

Tất cả mọi người đều chờ cái tính khí hung bạo của Tần Thâm nổi lên, nhưng đợi rất lâu, chỉ đến khi Tần Thâm cúi đầu xuống, cong mắt cười.

Còn vừa cười vừa nói: “Được thôi, tớ là đồ ngốc. Cậu là đồ ngu.”

Câu nói này, đâu phải mắng chửi người, rõ ràng là tán tỉnh ve vãn mà.

Đám anh em của Tần Thâm vẫn còn biểu cảm khiếp sợ.

Tần Thâm là người thế nào? Từ cấp 2 đến bây giờ, đều không thấy đã từng nói qua mấy câu với nữ sinh, thế mà lúc này lại đang liếc mắt đưa tình với một cô gái nhỏ.

Quan trọng nhất là, nữ sinh kia mắng Tần Thâm, vậy mà Tần Thâm còn cười cười gật đầu thừa nhận.

Hơn nữa, người hiểu rõ Tần Thâm đều biết trong thế giới của Tần Thâm đoán chừng chỉ là đánh nhau, bóng đá, hút thuốc.

Còn lại cái gì thực sự chưa hề thấy được.

Bạch Đồ lườm Tần Thâm một cái, không nhìn Tần Thâm nữa.

Quay đầu nhìn Dương Y Y.

“Xin lỗi.” Bạch Đồ có chút cáo mượn oai hùm, còn cố tình sáp lại gần chỗ Tần Thâm.

Nhưng vị trí thực sự rất gần, Tần Thâm cũng nhìn ra ý định của Bạch Đồ.

Một tay kéo Bạch Đồ ra phía sau mình.

“Để tớ.” Câu này vừa nói ra, lần đầu tiên Bạch Đồ cảm thấy Tần Thâm đích thực rất đàn ông.

Giơ ngón tay cái lên sau lưng Tần Thâm.

“Xin lỗi, không nói xin lỗi, gặp ở cổng trường, hoặc là…” Tần Thâm dừng một chút.

“Phòng đào tạo cũng được.” Chiêu này của Tần Thâm thật độc.

Biết rất rõ Dương Y Y muốn tham gia tranh cử người dẫn chương trình. Nếu như lúc này đến tai phòng đào tạo, Dương Y Y chưa chắc tìm được chỗ gì tốt.

nhưng Dương Y Y không thể trêu vào Tần Thâm, gặp ở cổng trường, nghĩa là tự giải quyết ổn thỏa.

Vì bên ngoài đều là người của cậu.

Dương Y Y theo đuổi Tần Thâm một năm, dĩ nhiên biết sức mạnh của cậu, cũng biết, Tần Thâm quả quyết nói được thì làm được.

Dương Y Y cắn môi, không nói gì.

Nhưng ngược lại mấy người chơi thân với Dương Y Y lại không vui.

Đứng phía sau Dương Y Y nói to: “Tần Thâm, cậu quá đáng vậy, hăm dọa, bắt nạt một nữ sinh.”

Tần Thâm liếc Dương Y Y và nữ sinh vừa nói từ trên xuống dưới một cái.

“Nữ sinh? Các cậu cũng coi là nữ sinh ư?” Tần Thâm giống như ghét bỏ lắc đầu.

Mấy nam sinh ‘a’ một tiếng, bọn họ muốn hỏi Tần Thâm một chút. Nhan sắc này của Dương Y Y cũng không gọi là nữ sinh, vậy thế nào là nữ sinh?

Từ nhỏ đến lớn Dương Y Y đều được khen, lần này sắc mặt cũng đen lên.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, ấm ức nhìn Tần Thâm, “Tần Thâm, tại sao cậu nói tôi như vậy?”

Tần Thâm không nhịn được run lên, Bạch Đồ ở phía sau cười, cọ lưng Tần Thâm, lặng lẽ nói: “Nghiêm túc chút.”

Tần Thâm cảm nhận được Bạch Đồ chạm vào, cả người bỗng chốc run rẩy, bao gồm cả tim.

Nhưng lại vướng chuyện trước mắt, vừa nghĩ tới thì càng thêm tức giận.

“Bớt nói nhảm, nói xin lỗi đi.” Tần Thâm cụp mắt khinh thường mất kiên nhẫn nhìn Dương Y Y.

Dương Y Y cúi gằm đầu, quật cường không chịu nói.

Cô ta biết Bạch Đồ, gần đây nghe được rất nhiều tin đồn về cô.

Biết Tần Thâm đối xử khác biệt với cô rất nhiều, kể cả việc còn phá lệ để Bạch Đồ gọi “anh Thâm.”

Tần Thâm là ai? Tần Thâm là nam thần mà hầu như tất cả nữ sinh đều ảo tưởng nghĩ tới.

Nhưng cũng biết Tần Thâm là cao lĩnh chi hoa (3), chẳng thèm chơi chung với người nào.

(3) Cao lĩnh chi hoa: hoa trên núi cao, đẹp nhưng không cách nào với tới.

Thỉnh thoảng cậu sẽ đá banh, đùa giỡn một chút, đánh nhau hút thuốc đều thành nhóm.

Nhưng nghe đồn với nữ sinh… thực sự chưa từng gặp.

Mà Dương Y Y cũng biết rất nhiều chuyện của Bạch Đồ, bao gồm mẹ của cô làm tiểu tam. Ba đã chết.

Vì thế càng thêm khinh thường Bạch Đồ, nếu như không phải Tần Thâm, Dương Y Y nghĩ, cả đời cũng sẽ không tiếp xúc với Bạch Đồ.

Vì khinh thường.

Vả lại Dương Y Y theo đuổi Tần Thâm một năm, cô ta tự nhận mình hiểu rất rõ tính nết của Tần Thâm.

Hôm nay cũng biết Bạch Đồ ở nhà vệ sinh này, liền cố tình dẫn một đám người thị uy trước mặt Bạch Đồ.

Không ngờ thế mà Tần Thâm ở bên trong, càng không ngờ Tần Thâm sẽ giúp Bạch Đồ.

Trong lòng Dương Y Y không thoải mái.

Tần Thâm không có thời gian dây dưa với cô ta, “Được rồi, nếu cậu không xin lỗi, vậy sau khi tan học gặp ở cổng trường đi.”

Quay người định đi tìm Bạch Đồ.

“Thật xin lỗi.” Dương Y Y có chút cuống cuồng lại có chút không phục mà nói.

Tần Thâm nghiêng mặt, nhìn Bạch Đồ.

Rồi lại liếc mắt nhìn Dương Y Y: “Không phục?” Tần Thâm hỏi.

Dương Y Y lắc đầu, cô ta biết Tần Thâm nói được làm được.

Gặp ở cổng trường thì thật sự gặp ở cổng trường.

Tần Thâm không đánh nữ sinh, nhưng không có nghĩa, cậu có thể nhìn người khác ức hiếp Bạch Đồ.

Từ trước đến giờ cậu không biết, có một ngày sẽ đưa ra cảnh cáo với nữ sinh.

Suy cho cùng đối với cậu mà nói, trước khi gặp Bạch Đồ, cậu cảm thấy tất cả nữ sinh đều là sinh vật phiền toái.

Nhưng gặp được Bạch Đồ, vẫn cảm thấy tất cả nữ sinh đều phiền toái, ngoại trừ Bạch Đồ.

“Nếu không ấm ức thì xin lỗi thành tâm cho tôi.” Tần Thâm nhìn Dương Y Y, không thương tiếc chút nào.

Dương Y Y nhìn Bạch Đồ: “Thật sự xin lỗi.”

Tần Thâm còn định nói gì đó, Bạch Đồ kéo vạt áo Tần Thâm một cái.

Lắc đầu với cậu, “Thôi, nói xin lỗi là được rồi.”

Bạch Đồ ngẩng đầu nhìn Tần Thâm nói, ánh mắt dịu dàng, hàng mi dài chớp chớp.

Tần Thâm nhìn có phần ngẩn ngơ, ngây ngốc gật đầu.

Bạch Đồ cho là Tần Thâm bị gì, dùng sức kéo vạt áo Tần Thâm một cái.

“Nghe không?” Bạch Đồ có hơi lớn giọng nói.

Đám anh em của Tần Thâm mỗi người giống như phát hiện chuyện gì cực kỳ khủng khiếp.

Vừa rồi bọn họ có lẽ còn cảm thấy Bạch Đồ lớn tiếng nói chuyện với Tần Thâm như vậy, nhất định Tần Thâm sẽ nói lại.

Nhưng qua việc Bạch Đồ nói Tần Thâm ngốc vừa rồi, Tần Thâm còn gật đầu, bọn họ liền cảm thấy lúc này dù cho Bạch Đồ tát Tần Thâm một cái.

Tần Thâm cũng sẽ nói: Bên này cũng cho cậu đánh.

Quả nhiên, Tần Thâm gật đầu, “Cậu nói thôi, vậy thì coi như thôi.”

Nhưng lại cảm thấy không bỏ qua được, quay đầu nhìn Dương Y Y, lại liếc nhìn mấy nữ sinh kia một vòng.

“Đừng để tôi thấy và nghe được lần thứ hai. Nếu không thì, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

“Còn nữa, sau này tất cả mọi người, lúc bắt nạt Bạch Đồ thì suy nghĩ một chút, phía sau Bạch Đồ là Tần Thâm, nhớ kỹ câu nói này.” Tần Thâm bỏ lại câu nói này rồi dắt Bạch Đồ đi.

Đi đến chỗ quẹo cầu thang, Bạch Đồ hất tay Tần Thâm ra.

“Được rồi, buông ra đi.” Bạch Đồ nói xong liền giẫy tay ra.

Tần Thâm vốn bởi vì nắm tay Bạch Đồ mà tim bay lên, thời khắc này lại rớt xuống.

Có phần luyến tiếc tóm lấy không khí, giống như muốn bắt lấy thứ gì.

Bạch Đồ thần kinh thô không có chú ý, còn hào sảng vỗ vỗ vai Tần Thâm, cũng không cảm thấy bất thường chỗ nào.

“Cảm ơn cậu, bằng hữu của tớ.” Chớp chớp mắt về phía Tần Thâm.

Tần Thâm có phần giận dỗi đi lên trước mấy bước. Rồi lại thụt lùi quay lại nhìn Bạch Đồ.

“Cậu đã vỗ vai mấy nam sinh rồi?” Câu hỏi quái lạ, Bạch Đồ đần độn ngây ngốc tại chỗ.

Bạch Đồ chau mày nhìn Tần Thâm đột nhiên lên cơn, lắc đầu, “Không có.”

Lúc này sắc mặt Tần Thâm mới trở lại bình thường quay về phía Bạch Đồ.

“Xem như cậu thức thời.” Tần Thâm bỏ lại câu nói này rồi một thân một mình đi đến phòng học.

Bạch Đồ ở phía sau vẫn không kịp phản ứng.

Khoát khoát tay, được rồi, dù sao cậu ta cũng là đồ ngốc, mình làm bạn của cậu ta, cần thông cảm cho cậu.

Lúc Bạch Đồ ở ngã rẽ trông thấy Tần Thâm.

Người nọ tựa vào cầu thang, ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ.

Bạch Đồ đứng ở bậc thang trên cao, nhìn xuống Tần Thâm.

“Đi thôi.” Tần Thâm nói.

Tâm tình của người này thay đổi khiến Bạch Đồ trở tay không kịp. Cô nhìn cậu, mơ hồ cảm thấy bất an.

Tần Thâm cũng lờ ánh mắt của Bạch Đồ, ngoắc tay với cô.

“Nhanh lên, tớ cũng không ăn cậu.”

“Không ăn tớ cậu ở chỗ này làm gì?” Bạch Đồ lùi về sau rụt cổ một cái hỏi.

“Ở đây không thể ăn cậu, chỉ có thể chờ cậu.” Tần Thâm ý tứ sâu xa cười cười với Bạch Đồ, ngữ khí có phần kéo dài.

Chẳng hiểu cái gì, Bạch Đồ nhỏ giọng thầm thì.