Trao Quyền Duy Nhất

Chương 127




"Từ đáy lòng ngươi... luôn coi thường ta, đúng không?"

"Tề Tĩnh, phải làm gì... để em cần anh hơn nữa?"

Tề Tĩnh nao nao.

Hai câu nói khác nhau đến từ hai người khác như, vào thời điểm này lại tạo ra cộng hưởng, cùng lúc vang lên bên tai anh.

Là tự ti.

Trong hai câu này đều mang sự tự ti cùng cực, đều chứa tâm lí muốn được người ta cần, chẳng qua thái độ khác nhau, một cái tiêu cực, một cái tiêu cực.

"Bạch Kha" luôn cô độc một mình, ít khi tỏ ra yếu kém, không dễ dàng thừa nhận sự tự ti của mình.

Kiểu người này giống như phải khoét sâu vào vũng bùn mới có thể hít được không khí trong lành, chỉ bày ra ở trước mặt một người duy nhất – Nếu đó không phải người gã để ý nhất, làm sao nói nên lời? Câu hỏi bật ra, chứng minh người trước mặt chiếm một vị trí cực kì quan trọng trong tim gã.

Hắn lựa chọn nói nhỏ giọng mà không phải rống to câu này... hóa ra là đang xử lí chi tiết kia.

Khác với các thí sinh khác dễ dàng minh họa một kẻ đê hèn, vong ơn phụ nghĩa, nhưng bỏ quên không miêu tả rõ diễn biến tâm lí sau hành động "vong ơn phụ nghĩa" của gã, sẽ phối ra một nhân vật phản diện đúng nghĩa.

Nếu so sánh, "Bạch Kha" của Thẩm Nhạn làm người ta thấy... đồng cảm.

"Ta, chưa bao giờ khinh thường ngươi." Đồng cảm, vì vậy cần phải nói rõ ràng như vậy.

Nhưng "Phương Di Thanh" khác với những người khác. Trải qua biết bao sóng to gió lớn, hắn đã quen với lớp vỏ bọc cứng rắn bên ngoài, cảm xúc đã chết lặng đối với rất nhiều chuyện. Vì vậy, cho dù có đồng cảm, hắn cũng không đồng cảm một cách thông thường, cũng chỉ vì tính cách luôn kiêu ngạo của hắn.

Thương người bất hạnh, giận người không tranh(1): "Là ngươi luôn tự khinh thường chính mình."

Giọng điệu hắn lạnh hơn, cứng rắn hơn, không còn muốn giúp Bạch Kha che lập nước bùn trong lòng gã, mà đào móc càng sâu hơn, tàn nhẫn ép buộc gã phải nhìn thẳng vào sự thật.

Quả nhiên, giọng người kia nặng nề run lên, tức giận như bị nói trúng tim đen: "... Ngươi... câm miệng!"

"Bất kể ở trước mặt ta, hay trước mặt sư phụ ngươi, sư đệ ngươi, người khinh thường người chỉ có chính ngươi." Tề Tĩnh vô thức nhíu hai hàng lông mày theo nội dung lời thoại, vừa phản kích lại cục diện bị đè ép trước đó, khí thế trong giọng nói giống như lưỡi đao lật ngược bắt đầu đâm thẳng vào đối phương. "Coi lòng tốt của người khác là bố thí, đánh đuổi người quan tâm ngươi, xa cách tất cả, cũng là ngươi..."

Từ "ngươi" cuối cùng mới bật ra được nửa âm đã bị tiếng rống lo điên cuồng của người kia cắt đứt: "Câm miệng!"

Các thính giả không dám thở mạnh.

Tề Tĩnh lại càng không để họ thở, dính chặt lấy hai từ "câm miệng" cuối cùng cảu Thẩm Nhạn mà lớn tiếng đáp: "Bạch Kha, đừng tiếp tục tự lừa dối chính mình nữa!"

"Câm miệng..."

Tiếng nói cuối cùng điên nhất, cuồng nhất, dứt khoát đình chỉ đoạn đối thoại gay gắt này, đoạn cuối còn kéo dài giống như dã thú gào thét khi bị thương. Tề Tĩnh còn nghe thấy trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng đồ vật trên bàn bị người mạnh mẽ quét sạch xuống đất.

Anh bất giác nhớ tới trong nguyên tác miêu tả đoạn này là "Bạch Kha" mất khống chế đè "Phương Di Thanh" xuống đất, rút dao muốn giết người.

"Ưm..." Hiểu rõ động tác của nhân vật, anh đúng lúc phát ra thanh âm giãy dụa tương ứng.

Trong tai nghe vẫn vang lên tiếng người đàn ông kia thở dốc từng hơi, xuyên qua toàn thể, từng sắc thải đều là biến đổi tâm lí kịch liệt. Thanh âm của hắn dường như gần dán sát bên micro, tiếng thở nho nhỏ vốn không nên xuất hiện trong phối âm chuyên nghiệp lúc này có hiệu quả làm nổi bật mãnh liệt.

"Phương Di Thanh..." Giọng hắn khàn khàn, nửa điên nửa dại, liên tục lảm nhảm, "Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi..."

Hơi thở Tề Tĩnh dần ổn định lại. Anh tưởng tưởng thấy trước mặt có một con dao, nhưng nó chậm chạp không chịu đâm xuống, rốt cuộc là nên mừng hay nên đau, đã không thể phân rõ được nữa. Đối mặt với người đang điên dại mắng mình, dịu dàng nhất thời của mình mới là con dao thật sự đâm sâu vào lòng.

"Nếu như làm vậy có thể giúp ngươi quay đầu lại..." Anh bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, tiếng thở dài khó mà nghe rõ được, "... Vậy ngươi giết ta đi."

"Tít!"

60 giây tới đây là kết thúc.

Tiếng thở dài cuối cùng của Tề Tĩnh cũng kết thúc màn diễn này, chậm rãi hóa thành tiếng thở thư thái. Anh nhắm hai mắt, gục xuống bàn. Kết thúc rồi, anh đã kiên trì tới cuối cùng.

Đang định yên lặng nằm úp sâu trên bàn một chút, chợt nghe Viên Tranh Minh lo âu bật ra một tiếng: "... CUT..."

Chờ chút...

Tề Tĩnh muốn gục xuống cũng không gục được nữa, kinh hãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ID của vị giám khảo này. Hết 60 giây rồi, Viên Tranh Minh nói "cut" thì có ý nghĩa gì chứ?

Người nghe cũng náo loạn ồn ào.

Người nghe 1: 〒▽〒Tôi đang nước mắt lưng tròng cắn khăn tay, thầy vượn CUT cái gì mà CUT!! Đi tìm chỗ nào mát mẻ trong Hoa quả sơn mà ngồi đi!! (← không lễ phép gì cả)

Người nghe 2: 〒▽〒Bọn họ đâu cần phải CUT!! Thầy vượn, nếu thầy mà không đưa ra được lí do thuyết phục thì em sẽ ăn thịt khỉ mỗi ngày!!

Người nghe 3: 〒▽〒Hết giờ rồi mới CUT là có ý gì?? Thầy ơi tỉnh lại đi!!

Người nghe 4: 〒▽〒Đã bị ngược thành một đống cặn bã không rảnh để mắng thầy vượn...

Người nghe 5: 〒▽〒Đã bị ngược thành một đống cặn bã không rảnh để mắng thầy vượn...+1

Người nghe 6: 〒▽〒 Đã bị ngược thành một đống cặn bã không rảnh để mắng thầy vượn...+2

...

...

Đối mặt với rất nhiều lời oán thán, Viên Tranh Minh giải thích: "... Tôi, nghe quá chăm chú, chờ tới khi hết giờ mới nhận ra có gì đó sai sai."

Thầy Viên, thầy...

Tề Tĩnh yên lặng đỡ trán.

Nhưng Viên Tranh Minh nói vậy tất nhiên có lí do của ông.

TỀ Tĩnh không quan tâm điểm thấp hay cao, thân là CV, anh muốn biết màn phối hợp của anh và Thẩm Nhạn có vấn đề gì. Thành thật mà nói, anh thấy màn biểu diễn vừa rồi của họ đã đẩy đủ rồi, nếu bảo anh diễn lại lần nữa cũng không tiến bộ thêm được. Nhưng các giảng viên chuyên nghiệp hẳn có thể đưa ra những ý kiến chuyên nghiệp...

Không ngờ, lời Viên Tranh Minh nói ra khiến anh không thể tưởng tượng được: "Tôi thấy... các cậu phối "Bạch Kha" và "Phương Di Thanh" cứ như một đôi."

Tề Tĩnh sửng sốt, nhất thời "roẹt" một cái, mặt mũi đỏ bùng, bất giác che miệng lại, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Không ngờ là loại lí do này.

Phối "kẻ thù" thành "người yêu" — Quả thật là lí do bị CUT làm người ta vui vẻ vô cùng.

Hơn nữa, nghe xong mới nhớ ra phải CUT, chứng tỏ Viên Tranh Minh cũng cảm thấy họ phối như thế rất tự nhiên.

Anh hoàn toàn tự giác ý thức rằng mình đang bị thầy giáo phê bình, khóe môi không ngừng giương cao lên.

Người nghe 1: Phụt... Phối thành một đôi... Lí do này không thể không like!! ~(≧▽≦)/~

Người nghe 2: Phụt ha ha ha thầy vượn quá tuyệt!! Loại lí do như phối thành một đôi làm người ta vui mừng vô cùng!! (xin lỗi, thân là đảng nguyên tác thì nên tôn trọng tính chất bình thường của nguyên tác, không nên YY bậy bạ như vậy... nhưng khi tôi đọc nguyên tác cũng cảm thấy hai người này hơi mờ ám, khụ khụ...)

Người nghe 3: (* 艹 "*)Thích hóng hớt~ cực kì thích hóng hớt~

Người nghe 4: (* 艹 "*)Rất thích tiết mục yêu nhau lắm cắn nhau đau này... Hu hu hu không ngờ thầy vượn cũng thấy vậy. Mặc dù trong nguyên tác không nói rõ, nhưng tôi luôn cảm thấy giữa họ có chuyện gì đó...

Người nghe 5: (* 艹 "*)Lúc Ba ba mèo và Chẳng hỏi ngày về nói chuyện với nhau, tôi vẫn luôn ôm ngực a a a a a. Cầu hai người làm CP một lần!! (lăn qua lăn lại)

Người nghe 6: Mấy người các cô... còn cả thầy Viên nữa... Một người đã quyết định sẽ lén lút ship CP này biết phải làm sao đây... _(:з" ∠)_ (quên đi, nào nào nào, mọi người cùng ship ←)

...

...

"Cực kì, cực kì giống như một đôi, khiến tôi suýt nữa quên mất thực ra họ không phải như vậy." Viên Tranh Minh vẫn tiếp tục lảm nhảm. Thân là tổng đạo diễn, ông nhất định phải duy trì bản chất của nhân vật theo nguyên tác.

Tề Tĩnh mím môi, ý cười càng ngày càng nồng.

"Xin lỗi." Lúc này, Thẩm Nhạn nhỏ giọng nhận lỗi.

"Ối chà chà, dù diễn thành một đôi, nhưng thật ra diễn xuất và lời thoại đều dựa theo kịch bản mà, đừng cảm thấy mình đã phạm sai lầm."

Tề Tĩnh không lên tiếng, vừa nghe vừa khẽ mỉm cười.

Anh biết, Thẩm Nhạn xin lỗi không phải vì mình đã để cảm xúc vượt qua ngoài nguyên tác, cũng không phải vì hắn hối hận khi đã diễn như vậy... Anh cũng không hối hận.

Về phần kết quả thế nào, cứ để người ngoài chậm rãi đánh giá đi.

Điểm phối hợp: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm

Thời gian sử dụng: 60 giây = 0.60 điểm

Tỷ lệ bỏ phiếu: 90.7% = 0.907 điểm

———————————-

Tổng điểm nhóm: 4.5 + 0.60 + 0.907 = 6.007 điểm

Điểm nhóm vừa được công bố, Tề Tĩnh giật mình bối rối, nghiêng người về phía trước để nhìn cho rõ hơn. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng điểm nhóm đầu "6" xuất hiện trên màn hình.

Vượt qua rồi.

Vượt qua điểm nhóm cao nhất của Thẩm Nhạn và "Lão nhị". Ban giám khảo cho điểm giống nhau, tỷ lệ phiếu bầu cao hơn, dùng ưu thế vô cùng nhỏ để đuổi kịp và vượt qua. Lúc này, cuối cùng Tề Tĩnh cũng hiểu, vì sao người ta thường nói lúc quá mừng rỡ phấn khích thường muốn xông ra ngoài chạy vòng vòng, bởi vì bây giờ anh cũng đứng ngồi không yên, phải bật dậy đi lại mấy bước.

Nhưng, điểm cá nhân của anh vẫn kém Lão nhị một chút.

Điểm cá nhân – "Chẳng hỏi ngày về"

Chất giọng: 4.0, 4.0. Điểm trung bình 4.0 điểm

Phát âm: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm

Kỹ năng cơ bản: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm

Sức hấp dẫn: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm

———————————-

Tổng điểm trung bình: 4.0 + 4.25 + 4.25 + 4.5 = 17.0 điểm

Tỷ lệ bỏ phiếu: 85.3% = 0.853điểm

Tổng điểm: 17.0 + 0.853 + 6.007 = 23.860 điểm

Điểm cá nhân – "Ba baの mèo"

Chất giọng: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm

Phát âm: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm

Kỹ năng cơ bản: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm

Sức hấp dẫn: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm

———————————-

Tổng điểm trung bình: 4.25 + 4.25 + 4.5 + 4.5 = 17.5 điểm

Tỷ lệ bỏ phiếu: 88.4% = 0.884 điểm

Tổng điểm: 17.5 + 0.884 + 6.007 = 24.391 điểm

Khi thấy số điểm, Lão nhị cũng gửi tới hai tin nhắn.

Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi nói với bạn: Ha ha, lúc trước còn sợ này sợ nọ, chẳng phải phối rất tốt hay sao?

Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi nói với bạn: Đương nhiên vẫn thua tôi, còn cần tiến bộ hơn~

"Phụt."

Không cố tình nhấn mạnh câu cuối là được.

Vừa phát huy đã cao hơn mức bình thường, anh không có gì tiếc nuối. Thật sự, không hề.

Nụ cười của anh dần tan, tâm trạng buồn bực vô cớ như phải nhường ngôi, giống như pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời rồi chậm rãi phai màu, từ từ rơi xuống. Không có tiếc nuôi, nhưng không thể phủ nhận vào giờ khắc này, anh cực kì lưu luyến... Không nỡ kết thúc, không nỡ tạm biệt.

Ngàn lời vạn tiếng không nói nên lời, cũng không tài nào nói hết, chỉ đúc kết lại bằng hai từ.

"Cảm ơn..." Thanh âm của anh hơi run.

Cảm ơn những anti fan đã chửi rủa, những fan hâm mộ yếu ớt đã ủng hộ, để anh nhận ra hóa ra phía sau vẫn còn rất nhiều người yên lặng cổ vũ anh.

Cảm ơn thầy Trường Cung đã bỏ qua mọi người dèm pha của fan đại thần, vạch rõ chân tướng khi anh bị bắt chước.

Cảm ơn cô Bồ, khi anh không biết phải giúp Thẩm Nhạn bước ra ngoài ánh sáng như thế nào, đã dịu dàng dẫn dắt hắn chậm rãi rời khỏi bóng tối, đặt chân lên sân khấu.

Cảm ơn thầy Viên, luôn ở thời khắc quan trọng nhất, dùng phương pháp của riêng mình giúp đỡ anh.

Còn có...

Cảm ơn Thẩm Nhạn.

Anh giơ điện thoại trong tay lên, nhìn tin nhắn mới được gửi tới mấy giây trước: "Hiện tại, cúc áo đã bị anh nắm tới nóng lên."

Anh cúi đầu cười, dùng ngón tay đang phát run kiên trì gõ từng chữ, từng chữ đáp lại hắn, "Đồ thay thế thì nói làm gì. Lần sau anh cũng phải làm người thật nóng lên mới tính."

Đúng vậy, cảm ơn "A Nhạn".

Hàng loạt lí do không tài nào liệt kê được, chỉ cần hắn xuất hiện trong cuộc đời này của anh, đã là món quà tốt đẹp nhất mà cuộc sống ban tặng...

"Em yêu anh." Anh nhỏ giọng nói. "Không tiếc nuối."

Nhưng Ninh Tiêu Tiêu lại không thể chấp nhận được.

"... Quá... tiếc... nuối..."

Khi cô phát ra thanh âm yếu ớt từ kẽ răng, cô vẫn còn cực kì kích động mở trang chủ của "Tru thiên lệnh 5" một ngày sau khi cuộc thi kết thúc.

Hai ngày nay, cô cùng bạn trai về quê. Nhà bố mẹ bạn trai cô không có mạng, hơn nữa phải lo biểu hiện tốt trước mặt cha mẹ chồng tương lai, cô đã bỏ lỡ cơ hội được nghe cuộc thi tại hiện trường. Cho tới ngày hôm nay mới rảnh rỗi mở điện thoại lên mạng, cực kì muốn biết người chiến thắng là ai.

Nhưng khi vội vã đảo qua đảo lại danh sách một lần, hai lần, ba lần, vẫn không nhìn thấy ID mà mình muốn thấy. Cô vác vẻ mặt "vô cảm" tàn khốc gọi điện thoại cho Tề Tĩnh.

Bắt đầu gọi từ sáng sớm, mà mãi vẫn không gọi được.

Điện thoại của Tề Tĩnh luôn ở trong trạng thái tắt máy.

Cô hoảng hốt nhớ ra hôm nay là ngày Tề Tĩnh trở về từ Bắc Kinh, có lẽ anh vẫn đang ở trên máy bay, không thể mở điện thoại nên không để ý lắm. Nhưng tới lúc đến tận trưa vẫn không gọi được, đến chiều vẫn không gọi được, cô bỗng lo lắng.

Tới tận buổi tối sáu giờ, Ninh Tiêu Tiêu vô cùng tuyệt vọng gọi lại lần nữa vào số máy của anh. Không ngờ điện thoại kêu "tít... tít..." hai tiếng rồi bất ngờ ngừng lại, hiển nhiên là đầu dây bên kia có người bắt máy. Nhưng trong loa không có tiếng người nói, chỉ có tiếng vải vóc cọ xát rất nhỏ.

"Alô?"

Lần này, tiếng sột soạt đã biến thành tiếng vuốt ve, va chạm nhẹ nhàng.

"Alô? Đàn anh?"

Cô đang thấp thỏm không ngớt, cuối cùng cũng có giọng nói quen thuộc khàn khàn vang lên bên kia: "... Tiêu Tiêu?"

Ninh Tiêu Tiêu nghe thấy anh nói, thở dài một hơi.

"Đàn anh, vì sao đến giờ anh mới mở máy?" Thở dài xong, cô nhịn không được bắt đầu lải nhải, oán giận, "Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, còn đang định báo cảnh sát đây!"

Đương nhiên, báo cảnh sát chỉ là nói quá, nhưng lo lắng là thật.

Cô lảm nhảm một mình mãi, người ở đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng nghe. Sau đó, anh lười biến vui vẻ ngáp một cái, giọng nói không rõ ràng.

"Ừ... Xin lỗi, giờ anh mới tỉnh."

"Hả, đàn anh, anh đang ngủ à?" Ninh Tiêu Tiêu vội vàng che miệng, thấy mình hơi mất lịch sự. Cô đột nhiên nhớ ra đàn anh của cô thường xuyên đảo lộn ngày đêm, không phân biệt làm việc và nghỉ ngơi vì công việc. Chắc anh đang ngủ bù... Cô chợt thấy áy náy vô cùng.

"À... Em gọi điện thế này có..."

"Không sao đâu. Dù sao anh cũng tỉnh rồi." Tề Tĩnh khẽ mỉm cười một cái. Tiếng hít thở của anh rất nồng, có cảm giác như thở vào loa, thỉnh thoảng còn có tiếng cái gì đó nhẹ nhàng ma sát trên gối. Ninh Tiêu Tiêu đoán anh còn nằm trong chăn, đang nằm nói chuyện điện thoại với cô.

"Chờ chút..." Áy náy gấp bội. "Đàn anh, hóa ra anh vẫn nằm trên giường sao... Em xin lỗi."

"Không sao, em nói đi."

Ninh Tiêu Tiêu được anh đồng ý, chuyện nhịn một ngày cuối cùng cũng được xả ra như tháo cống: "Đàn anh, thật sự quá quá quá quá đáng tiếc..."

Người bên kia giật mình, sau đó nhẹ nhàng bật ra tiếng "hì" một cái. Hẳn là anh đang cười.

"Ngay cả em mà cũng nói vậy à?"

"Đương nhiên!"

Trận chung kết kết thúc chưa tới hai mươi bốn tiếng, ngoại trừ Ninh Tiểu Tiêu, còn rất nhiều người khóc lóc, ai oán trên weibo, QQ, diễn đàn, đều không hẹn mà cùng sử dụng từ "đáng tiếc", hơn nữa trăm phần trăm đều đính kèm một icon nước mắt mì sợi, lí do rất đơn giản.

"Đàn anh, anh..." Ninh Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, run rẩy suýt khóc, "Không thắng được vai nào cả!!!!"

Tề Tĩnh cười ha ha.

Đúng vậy.

Cuộc thi casting lần thứ ba của "Tru thiên lệnh", "Chẳng hỏi ngày về" giữ hai vị trí á quân, hoàn thành một bài thi mà anh tự thấy hài lòng.

Nhưng bài thi này khiến những người ủng hộ anh đều tức tới mức đấm ngực giậm chân, không thể nào hài lòng được.

Nhân vật "Xương đế" diễn sai, điểm số bị các thí sinh khác vượt qua, nhưng tới trận chung kết tổng hợp thi đấu giữa nam và nữ, anh đã dốc hết sức để cứu vãn, nâng lên vị trí thứ hai đã là cố gắng hết mình rồi.

Nhân vật "Phương Di Thanh" giữ hạng nhất trong trận chung kết vai nam, đáng tiếc ở trận chung kết tổng hợp giữa nam và nữ, anh phối hợp với nhân vật nữ chính số 2, biểu hiện bình thường, không phạm sai lầm cũng không có điểm đột phá, tổng điểm cuối cùng bị rớt xuống hạng hai.

Về phần lí do vì sao bị trừ điểm, mượn lời Viên Tranh Minh đã nói thì là...

"Phối kẻ thù thành người yêu, phối người yêu thành anh em."

Tề Tĩnh bắt chước theo giọng điệu bất đắc dĩ của Viên Tranh Minh khi nói câu đó, lặp lại một lần. Ninh Tiêu Tiêu thật sự hận không thể biến thành một con hamster gặm khăn tay.

"Đừng buồn, anh không có gì tiếc nuối. Cuộc thi phối âm thương mại không chỉ cần thực lực, mà còn cần may mắn." Trong trận chung kết tổng hợp nam nữ, CV phối hợp với anh chỉ thuộc bậc trung, hiệu quả hợp tác cũng không được xuất sắc. Anh lười biếng cười, "Nhiều người tài giỏi như vậy, thành thật mà nói, chiếm được hai giải á quân đã là vượt qua mong muốn của anh... Anh rất thỏa mãn. Hơn nữa, anh cũng rất thích phần thưởng giải á quân, cái micro điện tử này anh muốn thử từ lâu rồi, bây giờ không cần mất tiên đã có hai cái."

"Nhưng anh cần hai cái làm gì chứ..." Một người dùng hai cái?

"Đồ dự phòng." Anh hơi ngập ngừng, sau đó khẽ cười.

Cô luôn cảm thấy trong lời anh nói có ý khác.

"Nhưng vẫn thật đáng tiếc... Nếu lúc đó anh không phối thành "tình anh em" thì tốt rồi..." Ninh Tiêu Tiêu quay lại vấn đề cũ, không cam lòng nói, cô không thể chấp nhận được vị trí á quân này.

Nếu bây giờ có cái khăn tay nào, chắc chắn sẽ bị cô cắn rách.

Nghe vậy, Tề Tĩnh nửa cười nửa không đáp lại cô.

"Y như lời chị Ngọc của em đã nói, anh không thích hợp phối ngôn tình."

Trước trận chung kết, anh đã kể hết mọi chuyện liên quan tới Bươm Bướm Ngọc cho đàn em, còn trêu chọc cô, dùng xưng hô "chị Ngọc" mà cô thường dùng hồi còn sùng bái Bươm Bươm Ngọc để chế nhạo.

Quả nhiên, Ninh Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức biến thành con hamster nhỏ yếu ớt giơ hai móng vuốt ôm chặt ngực, đáng thương xin tha, "Hu hu... Em sai rồi. Trước đây em bị cô ta vừa dỗ vừa lừa để liên hệ với anh, đều là lỗi của em, gây phiền phức lớn cho đàn anh."

"Ha ha, không thể trách em. Ngay từ đầu em cũng không biết "chị Ngọc" là người như vậy, trong lòng có âm mưu gì, đúng không?"

"Nhưng..."

"Được rồi, đừng để bụng." Tề Tĩnh chỉ tóm tắt lại, "Lần này cô ta không lấy được vai nữ chính, coi như quả báo."

Thật trùng hợp là trong trận chung kết, Bươm Bướm Ngọc đăng kí vai nữ chính số một "Tô Diệu Ngữ", tình cờ gặp đúng "Ba ba のmèo" mà cô mong nhớ.

Nhưng, cô ta đã quên mất, người này là "Bạch Kha"...

Lúc dạo đầu, cô ta vừa thấy "Ba ba のmèo", trong giọng nói tràn ngập mừng rõ, bộc lộ hết thảy yêu thích, chất giọng vừa cao vừa sáng, ý đồ muốn "bẻ cong thành thẳng". Theo lời cô ta nói lúc đó thì nguyên văn là "Đừng để Chẳng hỏi ngày về làm hỏng anh".

Không ngờ chưa kịp nói hết lời, đối phương đã nhẹ nhàng ngắt lời, cứ như không nghe thấy gì mà yêu cầu MC bắt đầu. Khi cô phẫn nộ nhập vai, đúng cảnh "Bạch Kha" uy hiếp "Tô Diệu Ngữ", hơn nữa giọng của "Ba ba のmèo" rất... chân thật.

Kết quả có thể đoán được.

"Cô ta bị Ba ba mèo hù phát quên cả lời..." Nửa đoạn kịch sau đều lắp ba lắp bắp, thất bại hoàn toàn.

Ninh Tiêu Tiêu lặng lẽ thắp một ngọn nến cho nữ thần một thời trong lòng mình.

Tề Tĩnh yên lặng không nói, chỉ khẽ cười nhẹ nhàng. Nhưng Ninh Tiêu Tiêu rất hiểu anh, có thể tưởng tượng ra nụ cười tự nhiên, không thèm đếm xỉa gì tới màn kịch đó.

Cô nói tới đây, chợt nhớ ra hôm nay mình gọi điện thoại cho anh vì một nguyên nhân rất quan trọng khác.

"Đàn anh! Đàn anh!"

"Gì?"

"Nhắc mới nhớ, thế mà Ba ba mèo lại là song quán quân!"

Song quán quân!

NPC "Tiêu Sơn lão tẩu", qua trận chung kết nhóm vai nam đã xếp hạng nhất, không có gì lạ lùng.

Nhân vật "Bạch Kha" từ đầu tới cuối đều giữ vững vị trí hạng nhất, đến trận chung kết tổng hợp cũng giữ chặt ngôi vị quán quân.

Về danh về thực, không có ai bàn cãi vị trí song quán quân của hắn.

"Ba ba mèo kia..." Lúc này, Ninh Tiêu Tiêu hưng phấn kêu lên, làm anh có thể tưởng tưởng ra con hamster nhỏ đang dựng thẳng lỗ tai ngóng chờ đồ ăn ngon, "Đàn anh! Làm ơn giới thiệu Ba ba mèo cho chúng em đi~"

"Hả?" Người ở bên kia nhẹ nhàng trở mình, mặt dán trên gối, bật ra giọng mũi vừa trầm vừa gợi cảm.

"Ba ba mèo ấy! Không ngờ hai anh quen nhau!" Nếu như mắt có thể tỏa sáng, chắc chắn Ninh Tiêu Tiêu có thể đảm nhiệm chức vụ làm đèn pha ở bến tàu. Cô biết người thông minh như Tề Tĩnh chắc chắn hiểu ý cô nói, chẳng qua anh đang cố ý vòng vo với cô, vì vậy càng tích cực truy hỏi.

"Hả?" Lần này, thậm chí cô còn có thể nghe thấy người kia chôn mặt trong gối mà cười.

"Đàn anh, anh anh anh anh..." Tính nôn nóng khiến cô bắt đầu thét chói tai, "Cầu anh giới thiệu! Sao anh có thể quen biết một CV giỏi như vậy nhưng lại lừa em rằng anh không quen. Hôm nay em nghe xong ghi âm, xem diễn đàn mới biết. Thật quá đáng!!! Mau giới thiệu cho em đi, nếu không chúng ta nghỉ chơi!"

Tâm hồn staff của cô đang thiêu đốt hừng hực, khao khát người tài. Hiện tại muốn tìm một CV giỏi quả thật rất khó.

"Ồ? Trên diễn đàn nói thế nào?"

"Họ nói... Khoan đã, có phải em đang bị anh đánh trống lảng không... Mặc kệ!! Mau giới thiệu!! Giới thiệu!!" Hiếm khi nào Ninh Tiêu Tiêu không bị anh lừa.

Trong điện thoại im lặng một lát, sau đó mới nghe Tề Tĩnh khẽ cười. Không biết vì sao, giọng của anh hôm nay thấp hơn bình thường rất nhiều, nghe gợi cảm, trầm khàn như người đang sốt nhẹ: "... Chẳng phải đã giới thiệu với em rồi sao?"

"Hả?"

"Ba ba mèo ý!" Anh chậm rãi nói, cứ như một con mèo lười phơi nắng trong mùa đông, ung dung hưởng thụ, "Chẳng phải hồi trước anh đã giới thiệu với em rồi sao? Em còn gặp anh ấy rồi mà!"

"Hả? Lúc nào...?"

Ninh Tiêu Tiêu hoàn toàn không hiểu, hoang mang hỏi lại, chỉ nghe trong điện thoại phát ra tiếng sột soạt như bị thay đổi phương hướng. Tề Tĩnh không hướng về loa nữa, bởi vì giọng anh nghe khá xa, đối tượng nói chuyện cũng không còn là cô.

Nhưng cô nghe rất rõ ràng anh đã nói, "Ba ba mèo, anh có thể nói gì đó không?"

Trái tim bỗng đập thật mạnh...

Lúc này, cô nghe thấy ván giường cọt kẹt một cái, có người tới gần... Ít nhất là nhích thân thể tới gần Tề Tĩnh hơn. Tiếng chăn đệm cọ sát qua đi, giọng của một người đàn ông khác thay thế vị trí của Tề Tĩnh.

"Xin chào, Tiêu Tiêu."

Chú thích:

(1) Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Danh ngôn của Lỗ Tấn, có nghĩa là thương người trong cảnh khốn khổ, nhưng lại giận người không chịu đứng lên đấu tranh.