Từ nhỏ đến lớn, mẹ Bạch tính tình bảo thủ không chỉ một lần căn dặn Lăng Lăng: Con gái phải giữ mình trong sạch, biết tôn trọng và yêu quý bản thân, tuyệt đối không được dễ dàng tin vào lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, hồ đồ mê muội mà đem chính mình giao phó cho họ. Nếu không, người chịu thiệt thòi tổn thương chỉ có bản thân mà thôi...
Trong tình cảnh này, vừa nghe thấy tiếng mẹ, Lăng Lăng bỗng thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, máu đông cứng lại như băng.
"Con đang ở đâu? Cùng với ai?" Tiếng chất vấn của mẹ truyền đến.
Lăng Lăng thật sự không có năng khiếu làm chuyện xấu, hai mươi mấy năm tuân thủ khuôn phép, ngày đầu tiên ở chung với đàn ông đã bị mẹ bắt tại trận. Cô không muốn nói dối mẹ, nhưng cũng không biết làm sao khai thẳng sự thật, mong mẹ lượng thứ.
Cô lắp ba lắp bắp đáp: "Con... ở với bạn."
"Bạn trai hả?"
Vừa nghe Lăng Lăng ấp úng, mọi chuyện không cần nói cũng biết. Mẹ Bạch giận đến nỗi giọng nói run lên: "Con! Con làm sao có thể..."
"Mẹ, mẹ nhất định không được nóng giận."
Lăng Lăng không sợ mẹ mắng mình, dẫu sao cô đã làm sai, bị mắng vài câu, đánh vài cái cũng không việc gì, nhưng cô sợ nhất mẹ nổi giận, đau lòng.
"Mẹ, con sai rồi! Sức khỏe mẹ không tốt, tuyệt đối không nên giận dữ, bác sĩ không cho phép mẹ nổi nóng."
Từ sau khi ba mẹ ly hôn, tinh thần mẹ Lăng Lăng vẫn không ổn định, về sau lại mắc phải bệnh tiểu đường. Bác sĩ nói bệnh này được gọi là ung thư không chết, bình thường duy trì tâm trạng vui vẻ, chú ý ăn uống, siêng năng rèn luyện thân thể thì bệnh tình có thể khống chế được. Nếu không, rất có khả năng dẫn đến biến chứng, một khi biến chứng xuất hiện, bệnh sẽ chuyển biến xấu. Vậy nên Lăng Lăng từ nhỏ đã hiểu chuyện, cái gì cũng nghe lời mẹ, không dám làm mẹ giận. Nhưng lần này, cô thật sự đã vô tâm.
"Mẹ có thể không giận sao?" Tiếng của mẹ còn to hơn. "Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, con gái phải giữ mình trong sạch, phải biết tự trọng, sao con không nghe lời vậy hả?!"
Lăng Lăng liếc nhìn cửa phòng làm việc, Dương Lam Hàng đang đứng ở cửa, vẻ mặt lo âu.
Cô hơi quay mặt qua, dùng tay kia che lại di động, giải thích nói: "Mẹ, con đã hai mươi lăm rồi, các bạn học bằng tuổi con giờ này đã có con cả rồi. Mẹ đừng lo cho con, con biết chuyện mà."
"Con biết cái gì?! Lần trước gọi điện, con vẫn còn nói mình không có bạn trai cơ mà? Con quen nó mới vài ngày đúng không? Đàn ông như vậy sao có thể đáng tin được?!"
"Không phải. Bọn con đã thích nhau nhiều năm rồi, chỉ là quan hệ mới được xác định gần đây..." Lăng Lăng không dám nói họ chỉ vừa qua lại với nhau, bèn nói bừa: "Con vốn định chờ quan hệ bọn con ổn định hơn một chút sẽ dẫn về cho mẹ xem mặt."
"Nhiều năm rồi?" Mẹ Bạch hơi khó hiểu. "Không phải con mới chia tay với Uông Đào hơn một năm sao?"
"Con biết anh ấy sớm hơn một chút. Khi đó anh ấy ở Mỹ, con từng kể với mẹ rồi."
Trong điện thoại lập tức truyền đến câu hỏi đầy kinh ngạc của mẹ: "Ở Mỹ? Nó về nước rồi?"
"Dạ. Về làm việc."
"Vậy à!" Giọng điệu mẹ Bạch dịu lại. "Nó làm nghề gì?"
Lăng Lăng vừa nghe thấy câu hỏi thăm chi tiết của mẹ, rốt cuộc cũng thở phào, cô không hề do dự đáp: "Anh ấy là giảng viên đại học."
"Đại học nào?"
Lăng Lăng ngập ngừng giây lát, có thể nói dối được một lúc chứ không dối được cả đời, có một số việc sớm muộn gì cũng phải biết. "Đại học T ạ."
"Đại học T, không phải thầy giáo con đấy chứ."
"Dạ! Là giáo viên của con." Cô nghe thấy mẹ thở dài một tiếng trong điện thoại, bèn cúi đầu nghịch ngón tay.
Anh còn là thầy giáo "ruột thịt" của cô, tình yêu thầy trò "cận huyết". Thật không biết khi mẹ nghe được chuyện này sẽ có phản ứng mạnh cỡ nào.
"Bao nhiêu tuổi? Chưa kết hôn chứ?" Mẹ lại hỏi.
"Ba mươi tuổi, chưa kết hôn ạ."
"Tuổi hơi lớn chút, lớn hơn con bốn tuổi."
Lăng Lăng vội vàng nói: "Tuổi rất tốt mà, trưởng thành chín chắn."
"Ừ." Mẹ Bạch nghĩ nghĩ, cũng không có phản đối, tiếp tục hỏi: "Nhân phẩm thế nào?"
"Con người rất tốt, các bạn nữ trường con đều nói anh ấy phẩm cách đặc biệt tốt, rất kiên định, rất đáng tin cậy."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Kiên định, đáng tin cậy vẫn luôn là tiêu chuẩn tối cao để xét chọn con rể tương lai của mẹ Bạch.
Lăng Lăng lén nhìn gương mặt Dương Lam Hàng, nếu như làm việc chăm chỉ đồng nghĩa với kiên định, trầm tĩnh thận trọng đồng nghĩa với đáng tin cậy, Dương Lam Hàng cũng coi như phù hợp với tiêu chuẩn.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, tuy bề ngoài anh ấy nhìn qua có hơi... nhưng nhân phẩm rất tốt."
"Không thể xem mặt mà bắt hình dong, chỉ cần nhân cách tốt, mặt mũi có xấu chút cũng không sao."
"Con biết rồi ạ." Mặt mũi xấu không sao, mặt mũi đẹp trai thế này mới có vấn đề, tuy nhiên cũng không phải không có cách nào. Khi gặp phụ huynh, có thể bảo anh đeo thêm cặp kính đen, tóc để dài ra chút, rồi cho anh mặc áo thun giá năm tệ mua ở chợ đêm, chắc là có thể khắc phục được ít nhiều!
Lăng Lăng nhìn nhìn Dương Lam Hàng lần nữa, không kìm được mà tưởng tượng ra bộ dáng anh đeo kính, tóc tai bù xù, quần áo luộm thuộm. Nói không chừng... càng đẹp trai!
"Lăng Lăng, nói gì đi nữa con cũng là con gái, làm việc gì cũng phải cân nhắc, đừng để người ta lừa gạt. Còn nữa, con cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút... Con để người khác nhìn mình ra sao chứ."
Nghe lời khuyên sốt sắng của mẹ, Lăng Lăng thấy hốc mũi cay cay, bèn xoa xoa mũi gật đầu thật mạnh: "Mẹ, mẹ đừng lo, con biết phải làm gì mà."
...
Mẹ Bạch hỏi han tỉ mỉ đôi điều về hoàn cảnh của Dương Lam Hàng rồi mới chịu dặn đi dò lại mà cúp điện thoại.
"Em không sao chứ?" Dương Lam Hàng ngồi cạnh Lăng Lăng đang ngẩn người, ôm lấy cô, để cô tựa vào vai anh. Rồi gỡ lấy di động nóng ran khỏi tay cô. Anh hiểu rõ, sự sốt sắng này chính là tấm lòng quan tâm của mẹ đối với con gái, và cũng là lo âu.
"Lăng Lăng, anh xin lỗi, anh không biết em..." Dương Lam Hàng ngập ngừng, thay đổi cách diễn đạt: "Không biết nhà em dạy dỗ nghiêm khắc như vậy."
Lăng Lăng lắc đầu: "Không phải mẹ em bảo thủ, mà những người ở tuổi đó đều bảo thủ."
"Vậy sao?" Dương Lam Hàng hơi chau mày: "Vậy mẹ em liệu có bắt anh chịu trách nhiệm với em, cho em một danh phận không?!"
Lăng Lăng bị hỏi liền sửng sốt, nhướng mắt nhìn ý cười khó dò trên khóe môi anh không khỏi bật cười, lồng ngực cũng không còn thấy ngột ngạt nữa.
"Anh nằm mơ hả? Với diện mạo này, điều kiện này của anh, đủ khiến cho mẹ em vừa nhìn thấy anh là lập tức bắt chúng ta đoạn tuyệt quan hệ."
"Tại sao? Anh có chỗ nào không tốt?"
"Anh không phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ! Mẹ muốn tìm cho em một người đàn ông kiên định đáng tin cậy, cần cù có năng lực, không giỏi ăn nói, nhưng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em..."
Lăng Lăng phát hiện Dương Lam Hàng đang dùng loại ánh mắt "Anh mà không hợp tiêu chuẩn thì còn đứa nào hợp hơn anh sao?" nhìn mình đầy ngờ vực, cô liền bổ sung một câu: "Nói cụ thể hơn, chính là loại mà phụ nữ hiện đại đều không cần!"
"Vậy phụ nữ hiện đại thích loại nào?"
"Haiz! Là loại như anh, đẹp trai, nhà giàu..." Lăng Lăng cố ý vờ như chau mày lo lắng.
"Anh còn có những ưu điểm khác..."
"Em biết anh có rất nhiều ưu điểm." Lăng Lăng làm ra vẻ ngửa đầu thở dài: "Ai da! Nhưng chỉ hai điều này thôi đã đủ để mẹ em loại anh một trăm lần!"
Dương Lam Hàng trầm mặc.
Cô huých huých anh. "Anh sao thế?"
"Anh tự ti!"
Lăng Lăng không nhịn được cười phá lên, trận cười này, cười đến sái quai hàm. Có Dương Lam Hàng bên cạnh, bất kỳ làn sương mù nào cũng không thể che khuất ánh mặt trời trên cao. Cho dù gặp phải chuyện gì, cô đều có thể cười đến vô ưu vô lo!
******
Đêm khuya, Lăng Lăng nằm trên giường, lại mất ngủ.
Vì không muốn đánh thức người nằm bên, cô đến trở mình cũng không dám, đành nằm thẳng tắp trên giường. Càng mất ngủ, càng nhớ đến những chuyện phiền muộn, cô sợ mẹ lo buồn, càng lo lắng mẹ sẽ phản đối cô và Dương Lam Hàng bên nhau.
Không biết qua bao lâu, Dương Lam Hàng từ sau lưng ôm cô vào lòng, hơi thở phả ra thổi vào sau tai cô.
Cô hoảng hốt. "Em đánh thức anh à?"
"Không. Anh không ngủ được." Anh nhỏ giọng hỏi: "Lăng Lăng, anh biết em rất hiếu thảo, nếu mẹ em phản đối chúng ta bên nhau, em làm sao bây giờ?"
Đêm không ngủ, hai người ôm ấp nhau lại ấm áp đến thế. Vì sự ấm áp này, dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ không buông tay!
"Em..." Lăng Lăng xoay người, nương theo ánh trăng sau rèm cửa để nhìn rõ đường nét mờ nhạt của anh, cô vươn tay vuốt ve nếp gấp nhíu lên giữa hai hàng lông mày anh, vừa cười vừa nói: "Em sẽ không từ bỏ, em sẽ nói với mẹ, anh có rất nhiều ưu điểm. Tỉ như, suy nghĩ thâm sâu, bụng dạ khó lường! Tỉ như, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, ngấm ngầm dụ dỗ các nữ sinh ngây thơ... Còn có, xuống giường là giáo viên, trên giường, chính là đồ cầm thú... Á!"
Câu nói kế tiếp của Lăng Lăng bị thân hình cao ngất của anh đè ngược lại: "Anh làm gì vậy?"
"Làm chuyện cầm thú nên làm!"
Dưới ánh trăng yên tĩnh, không nhìn rõ vẻ mặt nhau, chỉ nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ ấm áp bên gối.
...
"Đừng quậy nữa! Mình nói chuyện phiếm đi." Cô nói.
"Được! Anh thích nói chuyện phiếm như này..." Anh nói.
"Hử? Không phải nói chuyện phiếm sao? Anh cởi đồ em làm gì?"
"Áo ngủ em dày quá, ôm vào người không thoải mái."
"..."
"..."
Áo ngủ bị ném ra từ trong chăn.
Trong chăn, họ nằm ôm chặt nhau. "Hàng, thói quen sinh hoạt thường ngày của anh như thế nào? Mấy giờ thức dậy? Mấy giờ đi ngủ? Có thói quen ngủ trưa không? Mấy giờ ăn cơm?"
"Anh ngoài thời gian đi làm là cố định, những cái khác đều tùy ý."
"..." Lăng Lăng bó tay luôn!
"Em thì sao?"
"Em ngoại trừ thời gian đi học là tùy ý, thời gian còn lại đều cố định."
"Vậy tốt quá, sau này thời gian nghỉ ngơi của chúng ta có thể dựa theo thói quen sinh hoạt của em."
"Giờ làm việc không phải dựa theo anh đấy chứ?" Nếu vậy thì cô thảm luôn.
"Em có thể tiếp tục tùy ý."
"..." Cô đang vui sướng.
Anh liền nói tiếp: "Nếu như "sếp" em cho phép."
"..." Vậy câu trước đấy có khác gì không nói đâu.
"Nè! Em đây đang tâm sự với anh, tay anh... có thể không lộn xộn được không hả."
"Không thích à?"
"Ừm... Không phải." Cô nói khẽ. "Hơi nhột."
"À..."
Chăn trùm kín tiếp tục chuyển động tới lui.
"..."
"..."
Hơn mười phút sau...
"Thích không?"
"Ừm..."
"Ý anh là cái giường."
"..." Cô lại cứng họng rồi. "Rất tốt... Có điều tiết tấu chuyển động hơi dữ dội quá, có thể chậm chút được không."
"Anh còn chưa bật công tắc."
"..."
Trời đất ơi! Cô không đời nào nói gì nữa đâu! Để cô câm luôn cho rồi!
******
Hôm sau, một nụ hôn dịu dàng đánh thức Lăng Lăng đang say ngủ.
Cô him híp mắt nhìn Dương Lam Hàng đã mặc áo khoác đâu vào đấy đứng cạnh giường, ánh nắng sớm rơi trên người anh vàng óng từ đầu đến chân.
Lăng Lăng vội vàng bật dậy: "Chờ chút, để em đi làm điểm tâm cho anh."
"Không cần đâu, em ngủ tiếp đi. "Sếp" em phê chuẩn cho em nửa ngày nghỉ, buổi sáng không cần đến phòng thí nghiệm." Anh dịu dàng lấy chăn bọc kín cô, ấn trở lại giường: "Mười giờ sẽ có người giúp việc theo giờ đến đây, em muốn ăn gì cứ nói cho cô ấy là được."
"Anh bảo cô ấy đừng tới, em nấu cho anh ăn."
"Không cần, mấy ngày nay em cũng không ngủ đủ giấc, hôm nay ngủ thêm chút đi."
"Để em làm vài món đơn giản quê em cho anh nhé, ngon lắm đó."
"Được rồi!" Dương Lam Hàng thấy cô khăng khăng nên cũng không từ chối nữa. Lúc gần đi lại nói với cô lần nữa, với đồ ăn anh không kén chọn gì cả, bảo cô không cần tốn nhiều tâm sức.
Nhưng làm bữa cơm đầu tiên cho người đàn ông mình yêu thương, có ai không tốn tâm sức chứ.
Dương Lam Hàng vừa đi, Lăng Lăng liền rời khỏi giường. Bận bịu suốt một buổi sáng, giặt quần áo, dọn dẹp phòng, cuối cùng làm một bàn các món ăn ngon lành của quê mình. Ai dè lúc mười một giờ, thức ăn đã dọn lên xong xuôi, cô nhận được điện thoại của Dương Lam Hàng.
"Anh mấy giờ mới về? Em chờ..." Cô vội vàng hỏi.
"Anh xin lỗi, có một chuyên gia nước ngoài vừa đến đây, thầy Chu sắp xếp cho anh mời ông ấy đi ăn trưa." Giọng điệu của anh nghe rất áy náy.
"Không sao!" Lăng Lăng nhìn đồ ăn trên bàn nói: "Em vừa thức dậy, vẫn chưa nấu cơm đâu."
"Vậy em muốn ăn gì? Anh gọi cửa hàng mang đến cho em nhé?"
"Anh không cần lo cho em đâu, từ nhỏ đến lớn em toàn tự chăm sóc mình không mà."
"Thầy Chu đến, anh cúp máy trước nhé!" Lăng Lăng còn chưa kịp hỏi anh giữa trưa có về không, điện thoại đã ngắt.
Nhìn đồ ăn trước mắt, Lăng Lăng hít vào một hơi thật sâu, rồi lại thở ra. Để tránh cho Dương Lam Hàng về nhà nhìn thấy thức ăn cô làm sẽ áy náy, cũng như tránh lãng phí mồ hôi nước mắt gian khổ của người nông dân, Lăng Lăng cầm lấy đũa, từng miếng từng miếng liều chết chiến đấu với một bàn đồ ăn.
Nói không thất vọng là giả. Nhưng từ lúc biết Dương Lam Hàng cô đã quen chờ đợi anh, anh là tài nguyên quốc gia quý giá, thời gian quý báu, có thể dành ra cuối tuần cùng cô tận hưởng nữ nhi tình trường đúng là không dễ, cô không thể tham lam vô độ được. Từ hôm nay trở đi, cô muốn học cách kiên nhẫn đợi anh, học cách thông cảm cho anh, học cách tự chăm lo cho bản thân.
Khó khăn ăn xong một miếng thức ăn cuối cùng, chuông cửa vang lên. Cô xoa xoa dạ dày căng đau, đi ra cửa, thấp thoáng thấy một cô gái trẻ tuổi đang đứng bên ngoài.
"Cô tìm ai?" Cô thăm dò hỏi.
"Giao hàng!"
Cô mở cửa, cô gái đứng ngoài vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt to lanh lợi. Cô gái tò mò nhìn Lăng Lăng đánh giá một lượt, vẻ mặt có chút thất vọng khó nén.
"Cảm ơn!" Lăng Lăng nhận lấy đồ ăn cô ta đưa cho, quay vào trong lấy tiền. "Phiền cô chờ một chút, tôi đi lấy tiền."
"Không cần trả tiền, chúng tôi nhận thanh toán rồi." Cô gái lại nhìn kỹ khuôn mặt của Lăng Lăng: "Cô là bạn gái thầy Dương à?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
Cô gái nói: "Thầy Dương bảo tôi nhắn với cô: Dạ dày cô không tốt, phải ăn cơm đúng giờ."
Lăng Lăng bỗng nhiên cảm thấy bụng không căng lên nữa, có khi vẫn còn ăn được đồ ăn cầm trên tay.
"Cảm ơn!" Vẻ ngọt ngào bất giác hé lộ trên gương mặt.
"Không có chi." Lăng Lăng toan đóng cửa, cô gái lại nhớ ra cái gì, gọi cô một tiếng: "Chờ một chút!"
"Có việc gì sao?"
"Ừm... Tôi muốn nói với cô, dạ dày của thầy Dương cũng không tốt, cơm đừng nấu cứng quá, thức ăn tốt nhất đừng quá cay."
Cô gái nói xong, vội vàng chạy xuống lầu, tiếng giày cao gót lanh lảnh ngày càng xa.
Lăng Lăng đứng ở cửa, cảm xúc không biết phải nói sao.
Tại sao? Tại sao ngay cả cô gái giao thức ăn cũng thầm mến bạn trai cô!
Không đợi cô rầu rĩ xong, điện thoại trong phòng lại reo, Lăng Lăng liền chạy vào bắt điện thoại.
"Lăng Lăng." Là tiếng của mẹ. "Con đang ở đâu đấy?"
"Con... ở trường ạ."
"Mẹ đang ở dưới lầu nhà trọ của con."
Lăng Lăng tưởng mình nghe lầm. "Mẹ, mẹ đang ở đâu?"
"Dưới lầu nhà trọ của con. Lăng Lăng, mẹ lo cho con, muốn đến gặp bạn trai con..."
Lăng Lăng ngã ngồi trên sô pha. Mọi thứ đến quá đột ngột, họ chưa chuẩn bị tốt cái gì hết. Nhỡ đâu... Cô không dám nghĩ đến hậu quả.
"Lăng Lăng." Giọng điệu của mẹ rất kiên quyết: "Nó có thời gian không, giúp mẹ hẹn gặp mặt một chút."
"Dạ." Lăng Lăng khẽ cắn môi, nếu sớm muộn gì cũng không tránh khỏi một kiếp này, vậy thì cứ đối mặt đi. "Mẹ ngồi ở sô-pha ngoài đại sảnh chờ con một lát, con về giờ đây."
Cúp điện thoại, Lăng Lăng vì không muốn quấy rầy công việc xã giao của Dương Lam Hàng bèn gửi vội một tin nhắn: Mẹ em đến đây, đang chờ em dưới lầu nhà trọ, mẹ nói muốn gặp mặt anh.
Cô vừa định cất di động đã nhận được tin nhắn lại, lời lẽ ngắn gọn mà quả quyết: Dẫn bác đi ăn cơm trưa trước đi, một tiếng nữa anh đến.
******
Trong phòng đơn của nhà hàng, Lăng Lăng nhấp nha nhấp nhổm nhìn mẹ ngồi đối diện, bà vẫn mặc áo chiếc khoác dài ngang hông màu be thường ngày, bên trong mặc một chiếc áo cánh cổ trắng. Năm tháng vô tình cùng cuộc sống đã khắc nên những đường nét hằn sâu không thể xóa mờ trên khóe mắt bà, nhưng vẻ đẹp thời xuân sắc vẫn còn nhìn ra được.
Lăng Lăng chọn hai món ăn đơn giản, vươn tay cầm lấy tay mẹ.
"Mẹ, mẹ muốn gặp anh ấy thì để con dẫn ảnh về nhà là được rồi." Ngón tay bà vẫn khô cứng như vậy, lòng bàn tay vẫn thô ráp như xưa. Cô lại nhớ đến bàn tay ba, đã lâu không sờ tay ba, không biết ngón tay ông có còn thằng tắp, lòng bàn tay có còn mềm mại như ngày nào.
"Các con đã phát triển đến nước này, mẹ không tận mắt nhìn, làm sao có thể yên tâm chứ." Mẹ nói: "Lăng Lăng, con còn trẻ, kinh nghiệm sống còn ít, mẹ phải giúp con kiểm tra."
Lăng Lăng khẩn thiết nhìn mẹ, giọng nói gần như cầu xin: "Con thực sự thích anh ấy, thích từ lâu lắm, con rất khó khăn mới có thể cùng anh ấy đến với nhau. Mẹ, dù gì đi nữa, con xin mẹ đừng phản đối bọn con ở bên nhau, được không ạ?"
Mẹ cười nắm chặt cổ tay cô: "Mẹ chỉ nhìn xem thôi, còn chưa nói không cho bọn con ở bên nhau mà."
Lời của bà vừa dứt, cửa phòng bị người phục vụ mở ra. Dương Lam Hàng đi vào, điệu bộ vẫn thong dong ưu nhã như trước.
Anh vừa vào cửa, trước tiên nhẹ khom người, khuôn mặt mỉm cười, nghi thức diện kiến trưởng bối vô cùng tiêu chuẩn: "Cháu chào bác ạ!"
Tiếp theo, hai tay anh dâng lên một chiếc hộp gói ghém tinh xảo: "Món quà này mẹ cháu bảo cháu tặng bác. Mẹ nói, nếu bác cảm thấy tiện, mẹ sẽ chọn một dịp chính thức cùng bác gặp mặt ạ."
Mẹ Bạch hơi giật mình mất vài giây, tầm mắt mới dời khỏi gương mặt Dương Lam Hàng, nhận lấy món quà trong tay anh. "Cháu ngồi đi."
"Cám ơn bác!" Dương Lam Hàng chậm rãi kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống. Thân người anh nghiêng về trước, duy trì tư thế vô cùng kính cẩn.
"Bác vẫn chưa biết tên cháu là gì?" Mẹ Bạch hỏi.
Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua Lăng Lăng, từ ánh mắt chột dạ của cô đã hiểu ra vì sao cô phải cố tình giấu diếm.
"Cháu họ Dương, Dương Lam Hàng ạ!"
"Cái gì?!" Sắc mặt mẹ Bạch lập tức thay đổi. "Dương Lam Hàng?! Anh là giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh của Lăng Lăng ư?!"