Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 78




Từ Yến Thời ở Mỹ bảy ngày, chênh lệch với thời gian dự tính ba ngày, thế là anh về thẳng Bắc Kinh tìm giáo sư Lương.

Dù lần trước chia tay trong không vui, nhưng giáo sư Lương thấy anh thì vẫn rất mừng, chắp tay sau lưng dẫn người vào nhà, lại dặn vợ đi chợ mua ít thức ăn. Từ Yến Thời cũng không khách khí, lễ phép nói với cô Lương, “Làm phiền cô rồi ạ.”

Xa cách nhiều năm, gặp lại học trò cưng của tiên sinh nhà mình năm nào, chóp mũi chua xót lệ nóng doanh tròng, bà cúi đầu lau khóe mắt, nói: “Hai thầy trò ông cứ nói chuyện đi, tôi đi mua thức ăn.”

Hai người đàn ông im lặng nhìn bà thay giày đi ra ngoài.

Nhất thời rơi vào im lặng.

Lương Tần nhìn anh, thấp giọng nói: “Vào với thầy nào.”

Nói rồi chắp tay đi vào thư phòng.

Từ Yến Thời đi theo.

Lương Tần bật đèn lên, chỉ vào ghế bảo anh ngồi xuống. Còn mình thì đi đến trước tủ sách, vừa đốt hương vừa hỏi: “Cân nhắc thế nào rồi?”

“Em đã bàn bạc với sếp ——”

Còn chưa nói hết câu đã bị Lương Tần ngắt lời: “Chậc chậc, đừng có dùng mấy lời qua quýt đó để lấy lệ với thầy, còn sếp nữa cơ à, không phải em làm phó giám đốc rồi sao? Ngay đến quyền nói chuyện cũng không có?”

Từ Yến Thời cười, “Từ tháng bảy đến tháng tám thì được, nhưng trễ nhất thì tháng tám em phải về, công ty có một dự án cần em đích thân quản lý.”

Lương Tần thổi tắt mối lửa, quay lại nhìn anh, lạnh lùng nói: “Được rồi, tháng tám sẽ cho em về sớm. Lần này hợp tác với bộ đội, cho nên đến lúc đó sẽ có đặc chủng không quân đi cùng chúng ta. Bộ quốc phòng còn phái hai chuyên gia quân sự đi cùng, mọi người đều rất coi trọng lần này nên em chớ làm chuyện gì không thích đáng. Dự án có quan trọng tới mấy cũng phải nghe theo sự sắp đặt của quốc gia, đến lúc đó thầy sẽ cố gắng giúp em điều hòa. Có được suất này không dễ, em có biết Tư Đồ Minh Thiên tìm thầy mấy dạo không?”

Từ Yến Thời gật đầu: “Biết ạ.”

Căn phòng lần nữa chìm vào yên ắng.

Lương Tần quay đầu lại nói với anh: “Thầy nhớ năm xưa tốt nghiệp em có nói với thầy, ước mơ duy nhất trong đời là trở thành kỹ sư GNSS hàng đầu, còn nhớ không?”

“Nhớ ạ.”

Lương Tần đặt lư hương lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn chậu lan hồ điệp trên bệ cửa mà lòng phiền muộn.

“Hai ngày trước, Phong Tuấn có đến gặp thầy, hỏi thầy mấy năm nay em sống thế nào?” Nói đến đây, Lương Tần ngẩng đầu nhìn Từ Yến Thời, “Từ Yến Thời, em nói xem mấy năm qua em sống thế nào? Em có hài lòng về mình không? Em có nhận thấy bản thân đã thay đổi rồi không?”

Tốt nghiệp gần năm năm, anh sống chẳng được như ý.

Anh cũng từng tự vấn rất nhiều lần, Từ Yến Thời, mày đã thay đổi rồi sao?

Anh không lên tiếng.

Lương Tần dựa vào ghế sofa, khuỷu tay chống lên thành ghế, giơ tay che miệng, ông ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ cậu học trò đã trút bỏ lớp vỏ ngây thơ trước mắt, giữa hai hàng lông mày vẫn còn đó sự lạnh lùng, song đường nét đã lạnh lùng góc cạnh hơn năm xưa, mặt cũng gầy hơn trước, thậm chí đến cả ánh mắt cũng trong sạch, đen trắng rõ ràng.

Chỉ có điều, đã không còn thấy sự cố chấp trong đôi mắt nữa rồi.

Lương Tần mỉm cười, rót một ly trà cho mình.

“Nói không thất vọng là giả, thầy đến tìm em với biết bao hy vọng, thầy cho rằng em sẽ coi trọng cơ hội lập tức từ chức để đi Tuslan với thầy, nhưng thầy không ngờ em lại bảo với thầy là mình phải cân nhắc. Dĩ nhiên, thầy không chỉ trích em gì cảm, chẳng qua thầy già rồi, tư tưởng có phần cứng ngắc.”

“Từ Yến Thời, con người muốn sống rất đơn giản, nhưng muốn ôm mộng mà sống thì lại rất khó.”

“Thầy cũng coi như giáo sư già, cũng chỉ có thể giúp em được đến đây, quãng đường còn lại chính em phải tự bước đi, nhưng bất kể em đi con đường nào, thầy cũng thật lòng tôn trọng em. Không giấu gì em, thầy đã gặp quá nhiều bạn cũ hy sinh gia đình, hy sinh con nhỏ, hy sinh tình yêu để bôn tẩu trên con đường nghiên cứu khoa học, nhưng cuối cùng thì sao, thành quả nghiên cứu ở Trung Quốc chỉ cống hiến được một phần rất nhỏ, lịch sử không nhớ đến chúng ta ——”

“Thầy, em hiểu rồi.”

Lương Tần không nói tiếp nữa, cuối cùng chỉ gật đầu, như muốn nói thêm gì đấy song lại nghe thấy anh nói…

Chư quân đi phía Bắc, tự ta về hướng Tây*, chỉ cần còn có người trước hy sinh người sau tiếp bước, thì sẽ không ai rời đi cả. Em như thế, lão Quỷ cũng thế, mà Trương Nghị cũng vậy.”

(*Đây là một câu nói của Tào Tháo, thể hiện quyết tâm mỗi người một ngã với đám người Viên Thiệu.)



Ăn cơm xong, Từ Yến Thời chào tạm biệt.

Đợi anh đi khuất, cô Lương mới không nhịn được ném đũa đi.

“Tôi nghe thấy cả rồi, ông nói gì với cậu ấy thế hả! Bộ mấy năm qua cậu ấy muốn như vậy lắm hả? Cũng không phải ông không biết chuyện của cậu ấy, ông nói như thế, trong lòng cậu ấy khó chịu bao nhiêu?”

“Được rồi, đừng nói nữa, còn không phải tôi sợ cậu ấy trở nên giống ——”

Cô Lương: “Giống người đó? Là cậu học trò cưng vừa có tiền đã mất gốc, về sau cũng vì dùng tiền công quỹ mà bị bắt đi tù? Từ Yến Thời có thể giống cậu ta được sao? Đức hạnh thế nào ông không nhìn ra hả? Bây giờ cậu ấy kiếm được không ít tiền, nhưng ông xem cậu ấy có không kính trọng ông điểm nào không? Tôi thật sự đau lòng thay cậu ấy.”

Lương Tần im lặng, cũng biết vừa rồi mình hơi quá đáng.

Chỉ là ông sợ thật. Quá nhiều người đã bước lạc trên con đường ước mơ, ông sợ ngay đến Từ Yến Thời cũng quên trái tim thuở đầu.



***

Đi ra đến hành lang.

Từ Yến Thời nhận được tin nhắn của giáo sư Lương, anh cúi đầu nhìn rồi nhắn lại, không sao ạ, thầy bảo trọng.

Tuy lời Lương Tần nói rất tổn thương, nhưng quả thật cũng cảnh tỉnh anh phần nào.

Thời gian đó tâm trạng của Từ Yến Thời không được tốt lắm.

Ngoại trừ buổi tối thỉnh thoảng gọi video với Hướng Viên thì anh không có cảm xúc gì, rất rất bình thường, đến Lâm Khải Thụy cũng cảm thấy anh sắp trở thành một chiếc tủ lạnh biết đi, nhìn ai cũng lạnh lùng.

Nhưng dường như đây mới thật sự là Từ Yến Thời.

Hướng Viên lên Wechat đếm ngược cho anh.

Hướng Viên: “Xuxuxuxuxu, còn năm ngày nữa nha.”

Hướng Viên: “Xuxuxuxuxu, còn ba ngày nữa nha.”

Hướng Viên: “Xuxuxuxuxu, còn một ngày nữa nha.”

Đếm ngược đến đây thì bỗng nhiên đứt quãng, càng tới gần thì càng mong đợi, Hướng Viên nổi cơn đùa dai, bắt đầu trêu anh.

Hướng Viên: “Từ Yến Thời, cuối tuần này bọn em phải tăng ca.”

Mấy phút sau XYS trả lời: “Vưu Trí nói không có.”

Hướng Viên: “Tiêu đời rồi, ngày mai em đến kỳ.”

XYS: “Anh nhớ em là ngày mười hai mới đến, kinh nguyệt không đều?”

Hướng Viên: “… Sao anh nhớ được?”

XYS: “Vưu Trí nói hôm đó em không đi làm.”

Hướng Viên: “Sao trí nhớ của anh lại lợi hại vậy, có điều cũng tốt, em thường hay không nhớ được ngày đến kỳ của mình, sau này anh nhớ giúp em nhé!”



Hướng Viên lấy điện thoại ra, nhìn con số hai mươi tám trên lịch mà tim đập thình thịch không ngừng, mặt bất giác đỏ ửng lên, cô sốt ruột mong đợi, sao hôm nay đi làm lại dài thế… Vì sao vẫn chưa đến ngày ba mươi, nhớ anh quá đi.

So với Hướng Viên nhốn nháo hoảng loạn, thì người đàn ông Từ Yến Thời là người đầu tiên làm đếm ngược trên điện thoại lại không còn nhìn thời gian nữa, đồng hồ đếm ngược cũng không được mở ra kể từ ngày ghi lại, cho nên chẳng hề tính xem còn bao nhiêu ngày.

Suốt thời gian qua anh đều bình tĩnh làm việc, đi gặp khách hàng, bàn chuyện dự án.

Trong ngày sắp xếp lịch kín mít, đối với chuyện kia, anh hoàn toàn không để trong lòng.

Lâm Khải Thụy là người đầu tiên phát hiện ra hình xăm của Từ Yến Thời, hôm đó hai người ra ngoài xã giao, Từ Yến Thời uống nhiều nên thay quần áo ở văn phòng. Lâm Khải Thụy thèm thuồng cơ bụng của anh đã lâu, nhân lúc anh không để ý cứ đưa mắt nhìn hông anh.

Kết quả là trông thấy một hình xăm màu đen.

Không được, anh ta chậc chậc than: “Cậu lại có cả hình xăm à.”

Từ Yến Thời tiện tay mặc áo khoác vào, ừ một tiếng. Đúng hôm ngày mới xăm thì Hướng Viên gọi video với anh, muốn nhìn cơ bụng của anh, những chỗ bình thường muốn nhìn đều đã được nhìn, nhưng hôm đó hình xăm còn sưng, sợ dọa cô nên không đồng ý.

Ba chữ cái tiếng Anh nửa kín nửa lộ nằm ở lưng quần.

Cả người Từ Yến Thời từ trên xuống dưới đều toát lên sự lạnh lùng, vùng bụng vốn bằng phẳng đã có cơ rồi, vai rộng eo hẹp, đường cong vóc dáng mượt mả, quả thực đã săn chắc hơn và trông cũng cao ráo hơn, khi mặc quần áo vào lại có vẻ gầy đi.

Lâm Khải Thụy không nói hai lời lập tức xuống lầu làm một tấm thẻ tập gym.

***

Không biết là bị cái miệng quạ Hướng Viên nói trúng, hay là trong số mệnh phải có nhiều chuyện sai sót thì mới biết thành công đáng quý đến nhường nào.

Tối ngày 29/5, Hướng Viên nhận được điện thoại của đội phi hành, năm xưa cô từng thi lấy bằng phi hành, sau đó vừa hay có lô hàng dẫn đường dừng sản xuất không có nơi xử lý, cô bèn tặng lại số lô hàng đó cho đội phi hành ngày trước của cô.

Kết quả là bây giờ số hàng dẫn đường này xảy ra vấn đề, cô phải dẫn người đến kiểm tra nên cần về Bắc Kinh một chuyến.

Hướng Viên: “Đội phi hành có lô hàng dẫn đường cứu viện xảy ra vấn đề, huấn luyện viên bảo em đưa kỹ sư đến xem sao, anh nói xem nếu em không đi thì huấn luyện viên có tức giận không?”

XYS: “Không cần dẫn theo kỹ sư, cứ để anh sửa.”



Hai người không ngờ, ngày 30/5 gặp lại nhau lại có cảnh tượng như thế.

Từ Yến Thời đeo balo màu đen sau lưng, người bận đồ đen đội mũ lưỡi trai đứng trong sân ga sóng người đông đảo, một tay đút trong túi, tay kia cầm điện thoại bằng hai ngón xoay xoay qua lại, vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng.

Hướng Viên kéo vali, mặc áo tay ngắn váy chữ A, dung mạo dịu dàng lại nghịch ngợm trừng mắt nhìn người đàn ông cao gầy kia.

Ga sân bay rộn rã người đến người đi, âm thanh nhắc nhở lạnh băng trong radio vọng về trong đám đông.

Giữa chốn đông người, cả hai vẫn có thể chính xác tìm thấy nhau, sau đó sải bước đi về phía đối phương, không hề che giấu nụ cười trên môi.

Như thể đang cười vận mệnh sắp đặt, lại như đang cười chính cái bọn họ gọi là cảm giác nghi lễ.

Từ Yến Thời đứng thẳng người dậy, rảo bước tiến về phía cô.

Hướng Viên cũng kéo vali qua, chạy thẳng đến chỗ anh.

Trong sóng người mãnh liệt, cách những đầu người nhốn nháo kia, ngay trước những ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc tò mò, cả hai kiên định bước về phía nhau.

***

“Các thiết bị dẫn đường đều không bị hư, chỉ là đã hết hạn đánh giá, cần phải đăng ký mã đăng ký lần nữa.” Từ Yến Thời khảo sát xong thì tháo tai nghe ra nói với huấn luyện viên, “Có điều lô hàng này đã dừng sản xuất rồi, để tôi tìm nhà máy hỏi mã đăng ký xem sao, không chừng có đấy, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.”

Huấn luyện viên người mập mặt vuông, cười cười đáp: “Vậy thật sự cám ơn anh rồi.”

Từ Yến Thời ngồi ở ghế phụ máy bay, nhìn Hướng Viên cách đó không xa chuẩn bị lên trực thăng, thấp giọng hỏi: “Các anh là đội cứu viện chuyên nghiệp à?”

Huấn luyện viên cũng nhìn chằm chằm Hướng Viên, đáp: “Đúng, là cứu viện phi hành, vận chuyển nguyên vật liệu các thứ. Hướng tiểu thư cũng có thi bằng lái phi hành ở chỗ tôi. Hướng tiểu thư tốt bụng lắm, hễ cô ấy có rảnh là lại quay về tham gia cứu viện với chúng tôi, bình thường còn quyên góp đồ dùng nữa.”

Từ Yến Thời đưa tai nghe cho anh ta: “Liên lạc với mặt đất.”

Huấn luyện viên làm theo, ngay sau đó đưa tai nghe qua cho anh, Từ Yến Thời: “Hướng dẫn viên, phiền toái hỏi Hướng tiểu thư giùm tôi, cô ấy đang làm gì vậy?”

Không bao lâu sau, ở bên kia tai nghe truyền đến âm thanh dễ nghe của Hướng Viên: “Từ tiên sinh, cô ấy đang tỏ tình.”

Anh nhíu mày, “Đừng làm rộn, xuống đi.”

Âm thanh yêu kiều bên kia lại truyền đến: “Nhớ xem dẫn đường nhé, em đã nhờ hướng dẫn viên kết nối với định vị dẫn đường bên anh rồi.” Sau đó lại nghe thấy cô hỏi người bên cạnh: “Đã định hình đường bay xong chưa?”

“Xong rồi.”

Vừa dứt lời, máy bay trực thăng trong bãi đầu bỗng cất cánh, bốn phía gió lớn nổi lên.

Từ Yến Thời cúi đầu.

Trên màn hình dẫn đường, một đường nét màu xanh từ từ được vạch ra theo đường đi của trực thăng.

Ở đầu kia tai nghe, có người từ từ nói: “Từ Yến Thời, anh nhìn đi.”

“Nhìn thấy rồi.”

“Biết là gì không?”

“Trái tim.”

“Oa, em vẽ đẹp thế hả?!”

“Ừ, rất chuẩn.” Từ Yến Thời mặt không đổi sắc nói.

Đợi đến lúc ngắt tín hiệu, huấn luyện viên nhìn mấy đường vẽ lung tung ngoằn ngoèo kia, không nhịn được mở lời: “Người anh em à, đừng đùa nữa, đây mà là hình trái tim hả?”

Từ Yến Thời: “Anh có bạn gái không?”

“Không có.”

“Hèn gì.”

Huấn luyện viên nheo mắt nhìn anh chàng lạnh lùng đẹp trai này, cảm thấy nhất định đây là người rất biết cách tán gái, thế là như bắt được cọng rơm cứu mạng, xấu hổ gãi đầu thỉnh giáo người ta: “Anh có bí quyết theo đuổi con gái nào có thể truyền thụ được không?”

“Đợi tới lúc anh có thể nhìn ra đây là hình trái tim thì sẽ có.”

“..”

***

Buổi tối, vì Từ Yến Thời không phải là người của đội phi hành nên chỉ có thể cùng Hướng Viên quay về căn cứ.

Gia Miện sắp xếp cho anh ở một phòng riêng, không biết lấy đâu ra cảnh giác, sau khi sắp đặt xong thì vội kéo em gái ra. Hướng Viên còn muốn ở riêng nói chuyện với Từ Yến Thời một lúc, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Gia Miện không nhịn được lôi đi, “Được rồi, tự cậu ta biết chăm sóc mình, em chạy loạn ở đây làm gì, về phòng em đi!”

“Anh, anh tránh ra cái coi, em muốn nói chuyện với anh ấy hai câu.”

Gia Miện không cho: “Nửa đêm nửa hôm có gì hay mà nói, ngày mai nói tiếp.”

“…”

Thế là, Hướng Viên chỉ có thể nghiêm túc đứng ở cửa tạm biệt Từ Yến Thời: “Từ tiên sinh, đi ngủ sớm đi nhé, hôm nay rất cám ơn sự giúp đỡ của anh.”

Từ Yến Thời cụp mắt liếc cô, lạnh lùng nói: “Khách khí rồi.”

Ngay đến Lục Hoài Chinh đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn chăm chú, cười nói với Gia Miện: “Hướng Viên trưởng thành rồi nhỉ, lễ phép quá.”

Hướng Viên: “Chúc ngủ ngon, Từ tiên sinh.”

Từ Yến Thời: “Chúc ngủ ngon, Hướng tiểu thư.”



Mười hai giờ đêm.

Lục Hoài Chinh nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng gõ cửa rất khẽ.

Anh rất nhạy cảm, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng không ngủ được, dứt khoát cầm áo quần vào phòng tắm tắm rửa.

***

Từ Yến Thời nửa ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc, tầng hai là gác lửng, tầng lầu không cao nên bệ cửa cũng thấp, một chân anh chống xuống đất còn một chân gác trên cửa sổ, bên cạnh đặt gạt tàn, tay kẹp thuốc, thả lỏng đặt trên gạt tàn.

Anh nhìn bóng đêm đen kịt ngoài khung cửa, đèn đuốc lóe lên trong đáy mắt anh, ánh mắt như mặt nước chiều hôm, chậm rãi rơi lên người Hướng Viên.

Ngay sau đó anh nhanh chóng cụp mắt, cúi đầu búng tàn thuốc, “Anh trai em ngủ rồi à?”

Hướng Viên ừ đáp.

“Em đến đưa chăn cho anh, bên này buổi tối hơi lạnh.”

Người đàn ông mặc áo trắng để mở cổ áo, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra lộ ra một đoạn cánh tay sạch sẽ khỏe khoắn, anh cài nút áo còn ẩn thận hơn bình thường nhiều, trông có vẻ cấm dục song cũng nhiều hơn sự lười biếng và hấp dẫn.

Anh dí thuốc vào gạt tàn, cúi đầu cười cười: “Đến đây.”

Hướng Viên ngoan ngoãn đi tới.

Anh vẫn nửa ngồi trên bệ cửa sổ, đợi cô đến gần thì anh kéo rèm cửa sổ lên, khoanh tay dựa lưng vào khung cửa, hất cằm nhìn cô: “Chỉ đến đưa chăn thôi à?”

Nhìn thấy ánh mắt nhạo báng không chút đếm xỉa của anh, con tim Hướng Viên bất giác đập thình thịch như trống đánh mạnh trong lồng ngực, đến tai cũng nóng bừng.

Bên trong phòng chỉ bật một ngọn đèn mờ ảo hắt ra ánh sáng vàng vàng, rèm cửa sổ kéo kín, vô cùng yên tĩnh và ấm áp, huyết dịch chảy thẳng lên đầu Hướng Viên, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Ngày mai anh đi hả?”

Từ Yến Thời ừ một tiếng, rồi ngay sau đó kéo tay cô vòng ra sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, như có viên đường không tan, đặc quánh nhìn đối phương chăm chú.



Một giây sau đó.

Cũng không biết là ai chủ động, hai người hôn nhau quay cuồng, trong căn phòng trống rỗng quanh quẩn tiếng hôn môi, thậm chí còn cả tiếng mút mát ngâm nga đầy mập mờ làm rung động lòng người… lúc nhẹ lúc nặng.

Lòng Hướng Viên như lửa đốt, tay luồn vào trong áo sơ mi anh, nhưng rồi lại bị anh nắm lấy kéo vòng ra sau lưng. Từ Yến Thời vẫn nửa ngồi trên cửa sổ, vừa hôn cô vừa bắt đầu dùng một tay cởi nút áo, cởi hết nút rồi song vẫn không cởi hẳn áo ra, cứ thế ôm cô hôn liên tục, như muốn hít lấy hơi thở của cô vào cơ thể mình. Hơi thở bên tai ngày càng rối loạn, Hướng Viên choáng váng, thấp giọng gọi tên anh.

“Ừ?”

Anh thấp giọng đáp lại, vùi đầu vào giữa cổ cô rồi hôn dần xuống dưới.

Hướng Viên lùa tay vào mái tóc ngắn cũn của anh, bị anh hôn đến nỗi phải ngưỡng cổ, thở dốc liên hồi như chú cá nhỏ thiếu dưỡng khí…

Chỉ vài ba bận đã bị lột sạch sẽ, đẩy xuống giường…

***

Trải nghiệm đêm đó không hẳn là tốt đẹp lắm, bởi vì anh vẫn chưa ra, Từ Yến Thời không ngờ chỉ trong vòng ba phút mà cô nàng này đã “lên” hai lần, sau lại còn khóc vì đau.

Thế là đành kết thúc qua loa.



Ngày hôm sau anh quay về sớm, về Bắc Kinh chờ cô trước.

Trên xe về nội thành, đường phố càng ngày càng rộng rãi, cây cối hai bên cũng càng lúc càng cao, đèn đường xếp thành một hàng dựa vào đường đi, anh từ từ lái xe hòa vào dòng xe chạy.

Trong điện thoại còn nhảy ra một tin nhắn của cô, có vẻ tò mò khó hiểu lại còn mang theo chút tự tin thăm hỏi: “Tối hôm qua anh có thoải mái không?”

Từ Yến Thời lái xe bằng một tay, làm trái lương tâm đáp lại ——

XYS: “Thoải mái.”