Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 59




Tối ngày thứ ba, Hướng Viên lên máy bay quay về Bắc Kinh.

Từ Yến Thời lái xe đưa cô đến sân bay, lúc đến nơi vẫn cách giờ lên máy bay hai tiếng. Ở cửa kiểm tra an ninh toàn người là người, cái giờ này là giờ người thân hoặc tình nhân sắp rời xa nhau, cả đại sảnh vô cùng im ắng, bên tai là những tiếng nói chuyện rầm rì, lời tỏ tình lưu luyến đắm say cùng lời dặn dò của trưởng bối trong nhà… Những cảm xúc bình thường chưa bao giờ nói ra lại cứ tuôn trào vào khoảnh khắc này như lửa đốt trong dòng người qua lại.

Chia ly, trùng phùng, tạm biệt, ôm ấp, từng cảnh phim nối tiếp diễn ra như thủy triều. Nỗi buồn xa cách tắc nghẽn trong cổ họng, thổn thức liên hồi lại khó dằn lòng kiềm chế.

Mà thật ra khi còn ngồi trong xe đến sân bay, Hướng Viên vẫn còn không tim không phổi ngồi bên ghế lái kể chuyện vui ở Tây An cho Từ Yến Thời nghe: “Tự dưng có một hôm Thi Thiên Hữu bắt đầu dừng uống Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch, có điều cậu ta với Vưu Trí vẫn cứ cãi nhau. Có một hôm chỉ vì chuyện rốt cuộc Lục Nhĩ Mỹ Hầu có biết mình là Lục Nhĩ Mỹ Hầu* hay không mà cãi ầm một trận. Cả trong đội có tổ trưởng mới thay vị trí của anh, cậu ta tên là Tiết Dật Trình, à anh biết đấy, chính là người rất giỏi Taekwando ấy… Đúng, cậu ta lại còn là người Thượng Hải nữa chứ, tuy cậu ta biết đánh nhau như vậy chứ xấu hổ lắm, cho nên mọi người không nghe lời cậu ta, nhất là Cao Lãnh, thường xuyên bắt nạt cậu ta, Tiết Dật Trình nói gì là Cao Lãnh bắt chước theo, làm Tiết Dật Trình nổi nóng sống chết cũng không chịu đi họp. Tuần nào em cũng phải làm công tác tư tưởng cho cậu ta rất lâu…”

(*Lục Nhĩ Mỹ Hầu giả dạng Tôn Ngộ Không từ pháp bảo đến thần thông đều ngang tay. Cuối cùng nhờ Như Lai phật tổ phân biệt ra dùng Kim Bát bao lại rồi bị Tôn Ngộ Không đánh chết.)

Ở cửa kiểm tra an ninh có một quán cà phê nhỏ, người không đông mấy chỉ có đôi ba cặp tình nhân, Từ Yến Thời dẫn cô đến đó.

Hai người ngồi đối diện nhau, Hướng Viên nhìn anh với tâm tình phức tạp, “Tối nay các anh còn đi nhậu nữa hả?”

Từ Yến Thời phanh chân ngả người ra sau, khoanh tay nhìn cô ừ một tiếng. Đúng lúc nhân viên đưa hai ly cà phê đến, Từ Yến Thời không nói một lời đẩy cả hai ly cà phê qua.

Hướng Viên ngạc nhiên, “Anh không uống hả?”

Người đàn ông vô cùng hiểu cô, “Không phải vừa rồi em muốn uống hai ly này à?”

Thật vậy, lúc nãy gọi đồ Hướng Viên còn đang do dự giữa hai ly này, muốn uống Latte mà cũng muốn uống Mocha.

“Nhưng em đâu uống hết hai ly được.”

Thế là sau khi Hướng Viên chọn Latte, Từ Yến Thời uống Mocha.

Lúc ấy Hướng Viên còn lấy làm lạ một lúc lâu, không phải trước kia anh không thích uống ngọt sao?

Nào ngờ lại là gọi cho cô.

“Em uống trước đi, không uống hết thì để anh.” Anh đặt tay lên bàn, đưa mắt nhìn cửa an ninh rồi nói.

Thỏa mãn quá đi.

Thế là Hướng Viên hài lòng nhấp một hớp Latte, lại uống một ngụm Mocha.

Trong lòng cảm khái không thôi, trước kia cô toàn gặp phải yêu ma quỷ quái nào vậy, đây mới là người đàn ông thần tiên nè. Nhưng nghĩ như vậy thì lại càng bi ai hơn, ánh mắt nhìn anh như phủ một lớp lụa mỏng đầy đáng thương, “Lát nữa anh phải đi rồi ạ?”

Từ Yến Thời quay đầu về, nhìn cô đáp, “Ừ, đợi em uống xong rồi đi.”

Vốn tâm tư của phụ nữ và đàn ông không giống nhau, có lẽ cũng là điểm khác biệt giữa Từ Yến Thời và Hướng Viên. Hướng Viên là người vô tư, còn chưa đến thời khắc chia xa thật sự thì sẽ không cảm nhận được gì. Thậm chí tối qua còn kéo anh xem phim, bảo là muốn xem đến hai giờ rưỡi, kết quả chưa tới mười hai giờ đã ngủ gục trên vai anh. Từ Yến Thời dựa vào ghế không nhúc nhích, làm đệm lót cho cô gần ba tiếng, xem hết cả bộ phim từ đầu tới cuối, lại còn xem hai lần rồi mới ôm cô đi ngủ.

Sau nửa đêm, một mình Từ Yến Thời đứng ngoài ban công phòng ngủ nhìn cô nàng vô tư lự ngủ say sưa, còn mình thì im lặng hút nửa điếu thuốc, và cũng trong lúc này tiêu hóa hết mọi cảm xúc về chuyện ngày mai cô phải đi. Vì anh biết cô là người phản ứng chậm, đoán chừng hôm nay sẽ khó chịu.

Anh không thể đổ thêm dầu vào lửa được, phải dỗ cô vui vẻ. Chút cảm xúc kia của đàn ông phải tiêu hóa hết, nếu không yêu xa sẽ rất khổ, sợ cô không chịu nổi.

“Anh đã nói với em trước kia anh và Cao Lãnh là bạn học chưa?” Anh bình tĩnh đổi chủ đề.

Từ Yến Thời là người chẳng mấy khi chủ động kể về chuyện cũ với cô, Hướng Viên ngạc nhiên, thuận miệng nói: “Chưa ạ, nhưng em nghe Cao Lãnh nói rồi, các anh đều học ở đại học Vũ Hán. Vưu Trí là trai Bách Khoa? Thật ra em thấy Vưu Trí giống anh hơn, Cao Lãnh hơi ngây thơ, Trần Thư cũng sắp tức chết rồi.”

Anh gật đầu, “Đại khái đó cũng là quan điểm tình yêu của lập trình viên, không bỏ qua một lỗi bug nào. Cao Lãnh và Trần Thư không hợp nhau, Cao Lãnh quá ngây thơ, còn Trần Thư lại quá chín chắn, nói thế này hơi khó nghe, nhưng nếu Lý Trì không xảy ra mấy chuyện đó thì cậu ta còn hợp với Trần Thư hơn Cao Lãnh. Trần Thư là người ở hai trạng thái cực đoan, kích thích và ổn định, mà Cao Lãnh đều không thuộc hai phạm trù nào hết.”

“Đàn ông trưởng thành hơn phụ nữ mà nhỉ?” Lần đầu tiên Hướng Viên nghiêm túc thảo luận về cái nhìn về tình yêu với anh, hứng thú nhìn anh, “Anh cũng là một lập trình viên, vậy quan điểm tình yêu của anh là gì?”

Hai người mặt đối mặt ngồi trong quán cà phê yên tĩnh, ánh mắt rực cháy nóng bỏng. Ngoài cánh cửa kính là dòng người xôn xao và âm thanh hành lý được đặt lên băng chuyền.

Gương mặt Từ Yến Thời như núi xa sừng sững, sâu hoắm hời hợt, nhìn cô một hồi rồi khẽ quay đầu đi, mím môi nói: “Không biết, nhưng chắc hẳn anh không có bug, nên một khi đã chạy thì sẽ là vòng lặp vô hạn.”

Hướng Viên đột ngột hỏi: “Vậy bây giờ đã chạy chưa?”

“Em nói xem?” Anh quay đầu về, khoanh tay cười khẽ.

Hướng Viên cúi đầu cắn ly, im lặng không lên tiếng. Rồi cô lại nghe thấy anh nói: “Ngày trước có một giáo sư lập trình từng khuyên bọn anh nên tìm bạn gái lúc còn học đại học, nếu không đợi đến khi tốt nghiệp thì sẽ rất khó tìm, lại còn cho bọn anh xem dữ liệu tỷ lệ độc thân của lập trình viên trong hai năm qua. Thậm chí, còn đề nghị bọn anh nếu đang theo đuổi ai thì đừng nói người khác biết mình học lập trình, vì đa số con gái nghe thấy là lập trình viên thì sẽ cảm thấy người đó là trai thẳng không thú vị.”

Hướng Viên rất thích nghe anh nói chuyện, giọng điệu chậm rãi nhưng lại có chất rất riêng của đàn ông, nghe tới mức xuất thần, miệng vẫn cắn ly ậm ờ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Từ Yến Thời nói tiếp, “Sau đó Cao Lãnh quen một cô gái trong một buổi họp ngoại giao, ở khoa truyền thông, đối phương hỏi cậu ta học gì, cậu ta nhớ đến lời dặn bảo của thầy nên không nói, chỉ đưa cho đối phương một quyển sách. Về sau cô ấy biết được chân tướng thì vô cùng tức giận.”

“Sách gì ạ?”

““Biên thành” của Thẩm Tùng Văn.” Từ Yến Thời nói, “Cô gái kia muốn tìm một người học Văn, Cao Lãnh đưa sách đó thì đối phương tưởng cậu ta học văn thật.”

Mà dịp đó Cao Lãnh lại rất thích ra vẻ nho nhã, hồi ấy vẫn còn đang dùng QQ, ở phần chữ ký luôn dùng danh ngôn văn nhân tìm được trên mạng. Cứ một thời gian lại đổi một lần, đến mùa hoa dành dành nở, cậu ta lại viết mấy câu của Uông Tăng Kỳ như hoa dành dành vừa to vừa thô, hương muốn tỏa cũng tỏa chẳng nổi, đại loại vậy.

Biên thành, lập trình.*

(*Biên thành phát âm là biānchéng, đồng âm với từ lập trình cũng là biānchéng.)

Hướng Viên cười phì, lúc cười đôi mắt cong cong tựa trăng sáng, cô gập mình nghiêng ngả, còn anh chỉ khoanh tay dựa vào ghế nhìn cô.

Hướng Viên nhấp một hớp cà phê, “Sao anh lại muốn nói chuyện này với em?”

“Không có gì cả.” Anh cầm Mocha lên nhấp một ngụm, thờ ơ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi.”

Lúc ấy Hướng Viên vẫn chưa phát hiện ra, mà từ trước tới nay anh cũng không nói, phải rất rất lâu về sau, mỗi khi hai người lại biệt ly như thế này, bất kể là anh từ Thượng Hải đến hay cô từ Tây An qua, thì khi ở cửa kiểm tra an ninh, anh sẽ luôn kể cô nghe những chuyện lý thú mà cô chưa từng nghe được, chọc cô cười nghiêng ngả. Đến lúc đó cô mới chợt nhận ra, chỉ là anh không muốn cô phải buồn. Bình thường anh không nói nhiều, nhưng trong đầu luôn có rất nhiều câu chuyện quái lạ khác nhau, cứ kể một chuyện thì dù đang ở đâu lúc nào cũng có thể chọc cô cười được. Thậm chí là về sau, có một lần Hướng Viên trả lời một câu hỏi nào đó trên trang zhihu: Có một bạn trai biết kể chuyện thì sẽ có cảm giác như thế nào?

Câu trả lời của Hướng Viên được rất nhiều like: Mỗi một lần gặp đều toàn là sự ngạc nhiên mừng rỡ, hễ mỗi lần chia xa, tôi còn chưa kịp đau lòng thì đã bị anh chọc cười mà lên máy bay. Anh ấy là người duy nhất khiến tôi không muốn chia tay.

Từ Yến Thời đưa Hướng Viên đến trước cửa an ninh, anh không đi ngay mà ngồi trong quán cà phê một lúc, uống xong hết hai ly cà phê còn dư thì mới đứng dậy ra về.

Ánh mắt của nhân viên cứ nhìn anh mãi.

Hình như người kia là Down thì phải, hôm đó cũng chỉ mới thấy qua trong buổi phát sóng trực tiếp nên không dám xác nhận, nhưng vẻ mặt lạnh lùng ấy lại giống hệt người đàn ông hôm đó, thế là anh ta lặng lẽ đi qua, thấp giọng hỏi, “Chào anh…”

Từ Yến Thời quay đầu nhìn sang, thật sự vô cùng lạnh lùng, rõ ràng vừa nãy ở chung với bạn gái còn dịu dàng thế mà.

Nhân viên sợ hãi suýt nữa lùi về, thấp thỏm bất an nhìn anh, cuối cùng vẫn lấy hết sức nhắm mắt hỏi: “Có phải anh chính là Down trong buổi phát sóng trực tiếp ngày đó, trước kia chơi Ma Thú không?”

“Ừ.”

Hình như tâm trạng đang không tốt lắm, nghe có vẻ không thoải mái.

Nhân viên lôi ra một cuốn sổ nhỏ, ấp úng nói: “Có thể ký tên cho tôi được không, bạn gái tôi rất thích anh…”

***

Hướng Viên mang theo ý chí chiến đấu sục sôi quay về Bắc Kinh, đến tổng công ty một chuyến, còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy ông cụ tinh thần sung mãn lớn tiếng trách móc: “Bên Cao Tường xảy ra chuyện gì vậy hả, tôi nghe nói bọn họ không ký tiếp dự án sang năm.”

Đúng lúc Hướng Viên vừa đi đến, cửa đã đẩy ra, hai người bên trong đều giật mình quay đầu lại, trông thấy gương mặt nhỏ nhắn híp mắt cười của cô, Tư Đồ Minh Thiên tiện tay với lấy cuốn sách ném thẳng về phía cô.

“Không biết gõ cửa hả?”

Hướng Viên nhanh tay khóa cửa lại.

Sách đập thẳng lên cửa kêu *bịch* một tiếng rồi rơi xuống, trang vở xòe ra nằm trên sàn.

Ba giây sau, Hướng Viên hắng giọng, dè dặt gõ cửa.

Tư Đồ Minh Thiên vẫn còn giận: “Cút về thắp hương cho bà của cô đi.”

Lúc này cô mới chợt nhớ ra mấy hôm trước là ngày giỗ của bà cô, vì chuyện Lâm Khanh Khanh đả kích mà giờ tới chuyện quan trọng như vậy cô cũng quên khuấy luôn.

“Đợi lát nữa cháu đi, cháu có chuyện muốn thương lượng với ông.” Cô mặt dày ngồi xuống trước mặt ông cụ, cười híp mắt nhìn ông nói.

Tư Đồ Minh Thiên phớt lờ cô, tiếp tục thảo luận về chuyện của Cao Tường với Lại Phi Bạch.

Nói đến phần sau, Hướng Viên biến sắc như đang ngồi trên bàn chông.

Suốt cả buổi Lại Phi Bạch không hề nhìn Hướng Viên, tóc tai gọn gàng, gập lưng cung kính báo cáo với ông cụ: “Tôi nghe nói, trước đó Cao Tường đã bàn bạc với Khải Thịnh ở Thượng Hải xong xuôi rồi, nhưng gần đây lại có vẻ cũng chưa bàn xong chuyện hợp đồng, vẫn đang thảo luận chi tiết, cụ thể là gì thì người ta không tiết lộ. Hơn nữa còn có chuyện này rất trùng hợp, vị phó giám đốc mới nhậm chức ở Khải Thịnh chính là tổ trưởng phòng kỹ thuật vừa từ chức cách đây không lâu của chi nhánh chúng ta ở Tây An, Từ Yến Thời.”

“Là học trò của Trần San?” Ông cụ hừ lạnh, “Có phải thằng oắt này có giao dịch gì ở đằng sau không? Phó giám đốc? Tốt thế kia à?”

Vẻ mặt Lại Phi Bạch có ý tứ sâu xa, ngoài miệng lại nói: “Cái này thì không biết được.”

Hướng Viên nghe không nổi nữa, “Chuyện này không liên quan đến Từ Yến Thời mà, hai người đừng chụp mũ lung tung cho người khác như thế. Trước khi Từ Yến Thời rời đi thì Cao Tường và Khải Thịnh đã bắt tay nhau rồi, vốn Cao Tường không hề có ý định hợp tác với chúng ta ——”

“Thế cháu có biết, giám đốc Đoàn sẽ phải bồi thường vì phá hợp đồng với chúng ta không? Hợp đồng có thời hạn, trong thời gian đó không thông báo với chúng ta mà bỗng hủy hợp đồng thì phải trả tiền bồi thường, cái đồ đàn ông nhỏ mọn như gã giám đốc Đoàn đó, liệu có bất chấp nguy hiểm phải bồi thường bằng tiền mà phá hợp đồng vào lúc này không?” Lúc này Tư Đồ Minh Thiên mới nhìn sang cô, “Hơn nữa lại còn trùng hợp như thế, Từ Yến Thời vừa đi thì người ta cũng đi theo, nguy hiểm thật, lại còn trúng cái công ty cậu ta đến, cháu nói xem chuyện này có trùng hợp không? Có đáng tức không?”

Hướng Viên đã chuẩn bị nói lý với ông một phen, nhưng Tư Đồ Minh Thiên đã vung tay lên, “Được rồi, ông không muốn tranh cãi với cháu, từ nhỏ đã không nói lại cháu rồi. Về hợp đồng với Cao Tường, mất thì mất cũng được, nhưng con người Từ Yến Thời, ông nghi ngờ nhân phẩm là hợp lý. Cháu nói giúp làm cái gì? Có liên quan gì đến cháu không?”

“Được thôi, cháu không nói lại ông, cháu đi tìm bà nội nói đây.” Hướng Viên giả vờ muốn đi, “Cháu sẽ thắp hương cho bà, thuận tiện kể cho bà nghe mấy năm nay ông càng lúc càng không ra gì, hút thuốc uống rượu uốn tóc, làm gì nữa nhỉ? Ông tưởng ông mới hai mươi ba mươi tuổi chắc? Uốn bằng giấy bạc, cũng không sợ người ta cười cho, đã bảy mươi mấy rồi mà còn uốn tóc, ông không sợ mình biến thành “tra nam già” hả, không đúng, bây giờ ông chính là “tra nam già” mà, ác ý suy đoán người khác, chụp cho người ta cái tội danh lớn đến vậy, lại còn bình thản bảo chỉ là nghi ngờ hợp lý. Ông có biết tung tin đồn thì sướng mồm nhất thời, nhưng để cải chính tin đồn thì phải chạy gãy chân không? Ông có bằng chứng thì đem bằng chứng ra đi, còn không có thì đừng nói gì hết! Không phải ông sống bảy mươi năm rồi à? Ông đã quên bà nội nói gì rồi sao? Bất kể ông có sống một trăm hay hai trăm năm, thì ông cũng không có tư cách đưa ra phán đoán bừa bãi về một người không quen không biết. Từ Yến Thời là người như thế nào, cháu làm việc với anh ấy lâu rồi nên cháu hiểu, anh ấy sẽ không phản bội, mãi mãi sẽ không làm như vậy.”

***

Hướng Viên quay về nhà cũ một chuyến, trịnh trọng thắp cho bà nội một nén hương, dì Lưu thấy cô như vậy thì cũng đoán được cô lại cãi nhau với ông cụ, thế là đứng ở cửa nghe cô rủ rỉ rất lâu với bà cụ.

Mỗi lần về là Hướng Viên đều cãi nhau với ông cụ, tìm bà nội tố cáo, có lúc ông cụ sẽ mơ thấy bà nội, thế là hôm sau hai người lại làm hòa.

Có lúc linh, có lúc không linh.

Nhưng lần này linh thật, đêm đó Tư Đồ Minh Thiên nằm mơ thấy bà nội cô, mồ hôi chảy nóng đổ đầy đầu, ông lập tức bật dậy, nhưng trong phòng trống trơn, chỉ có rèm cửa phất phơ trong gió.

Tư Đồ Minh Thiên cũng thật ấm ức, vùi trong chăn dẩu môi.

“Cái bà già này, tôi thắp hương cho bà thì bà lại không nghe, Hướng Viên thắp hương cho bà thì đêm đến bà lại về tìm tôi. Suy cho cùng với bà tôi cũng không quan trọng bằng cháu chắt.”

Có điều lần này hai người không nhanh làm hòa như bình thường, Tư Đồ Minh Thiên cảm thấy Hướng Viên đơn giản, cho nên vẫn luôn nghi ngờ về nhân phẩm của Từ Yến Thời.

Có điều, chuyện lần này cũng đã làm ông ít nhiều chú ý, nhất định phải chỉnh đốn lại Tây An mới được, nếu không chỉnh đốn, sợ rằng sẽ phát triển thành sân sau của Dương Bình Sơn. Trước đó ông và Hướng Viên đã từng bàn bạc về chuyện này rồi, lúc ấy Hướng Viên có cho một “ngu” kiến, Tư Đồ Minh Thiên cảm thấy quá xuẩn ngốc, bây giờ cẩn thận xét lại thì dường như cũng có thể đấy. Mạng lưới quan hệ ở Tây An tích lũy nhiều năm nên mới thành loạn, ông với hội đồng quản trị cố ý muốn đóng cửa cũng một phần vì mạng lưới ấy quá lớn, nay chỉ có thể đóng kín rồi đánh sập toàn bộ thì mới có thể dựng lại lần nữa.

Ngu kiến lúc ấy của Hướng Viên là, Trần San nghỉ việc, vừa hay để bác trai Triệu Tiền của Ứng Nhân Nhân tiếp quản dự án phòng kỹ thuật ở đây trước, lấy bớt một phần từ trên tay Dương Bình Sơn, Mà con người Triệu Tiền cũng xảo quyệt tính toán, lòng dạ sâu, nhất định không cam lòng ở dưới trướng người ta, đến lúc đó ngồi xem ông ta với Dương Bình Sơn chó cắn chó là được, mà khi ấy chắc Ứng Nhân Nhân sẽ được Triệu Tiền thăng lên làm trưởng phòng, cô nàng ngốc đó ắt hẳn cũng sẽ muốn xông pha.

Rất nhanh đã có công văn phê chuẩn, khoảng thời gian này công ty điều động nhân viên rất nhiều, không khác gì đang chôn mìn, lâu lâu lại nổ một quả, dần dà mọi người cũng quen rồi.

Cùng lúc đó, công văn phê duyệt Ứng Nhân Nhân trở thành nhân viên chính thức cũng đã có, có điều vẫn phải ở lại Tây An, trước mắt tổng công ty không có dư vị trí để điều cô ta qua. Nhưng sau khi bác trai cô ta thăng chức thì Ứng Nhân Nhân càng khiêm tốn hơn, không hề khoe khoang như trước nữa, đoán chừng là được Triệu Tiền dạy dỗ một phen.

Hôm đó sau khi họp xong, Trần Thư và Hướng Viên lên sân thượng hút thuốc nói chuyện như thường ngày. Gió thổi qua, Trần Thư lắc điếu thuốc chập chờn đốm đỏ, bỏ bật lửa vào lại túi: “Có thể nhận ra, Lê Thấm quyết tâm muốn để Lâm Khanh Khanh làm phó tổ trưởng.”

Hướng Viên cười cười, lơ đễnh đáp: “Thăng thì thăng, cô ta không thăng thì em cũng cho cô ta thăng.”

Trần Thư ngạc nhiên, rồi nhanh chóng mỉm cười, “Sao em đi Thượng Hải chuyến này về lại trở nên thong thả thế? Không lo hả?”

Hướng Viên đưa mắt nhìn ra xa, thở dài đầy phiền muộn: “Nếu không thì vì sao lúc trước phòng kỹ thuật lại lệ thuộc vào anh ấy như thế được?”

“Chậc chậc, cái cậu kia đúng là ở đâu cũng tỏa sáng ánh hào quang của Giê-su, thì ra chỉ có hai ngày mà đã chỉ bảo rõ ràng cho em rồi à?” Trần Thư dừng lại, liếc mắt nhìn cô rồi cố cười đùa: “Gần đây chị cũng đang mù mịt đây, hay chị cũng mua vé máy bay đi Thượng Hải tìm cậu ta trò chuyện một chút nhỉ?”

Trần Thư là người sõi đời, tám phần là muốn dụ cô nói hớ, nhưng bây giờ thời cơ chưa đến, không phải cô không tin Trần Thư mà là bây giờ công ty nhiều chuyện, cộng thêm cả ông cụ đang hiểu lầm rất nhiều về Từ Yến Thời, truyền đến tai ông thì lại thêm phiền nữa. Hướng Viên nhức cả đầu nhưng lại không thể tiết lộ được gì, bèn đáp: “Đi đi, dù gì cũng không phải bạn trai em.”

Công văn thăng chức Lâm Khanh Khanh lên làm phó tổ trưởng đã đến, Hướng Viên không nhìn mà đặt sang một bên, chỉ tới lúc họp sáng mới nói một câu: “Sau này Lâm Khanh Khanh chính là phó tổ trưởng của chúng ta, phó tổ trưởng cũ chính là tôi, cho nên lát nữa cô đến văn phòng để tôi bàn giao công việc.”

Thời gian này điều động nhân sự quá lớn nên mọi người cũng không nhiệt tình gì, im lặng vỗ tay. Chỉ có Vưu Trí hỏi, “Vậy trong tay em còn có mấy dự án của phó tổ trưởng, có cần giao luôn cho cô ấy không?”

Hướng Viên thoáng trầm ngâm, thờ ơ lật giở tài liệu trong tay nói: “Không cần, mấy dự án đó cậu quen rồi thì cứ làm đi, tiền hoa hồng cứ tính toán như trước.”

Ý là để Vưu Trí làm việc, nhưng lại để Lâm Khanh Khanh lấy không tiền hoa hồng?

Tất cả đều bất giác nhìn Lâm Khanh Khanh, mặt cô ta trắng bệch, Vưu Trí tức giận mà không nói được gì, chỉ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Từ Yến Thời ở dưới gầm bàn.

Vưu Trí: Lão đại, em thật sự không phải là người thích tố cáo đâu, nhưng em nói anh hay, từ lúc Hướng Viên lên làm trưởng phòng thì chị ấy thay đổi hẳn rồi! Càng lúc càng lạnh lùng tàn nhẫn! Vô tình vô lý!”

XYS: ?

Vưu Trí: Em thật sự cảm thấy, sau này người phụ nữ này mà cưới ai thì người đó xui chắc.

XYS: ??

Vưu Trí vẫn không sợ chết nhắn tiếp: Chị ấy mới xin nghỉ ba ngày, không biết trong ba ngày đó đi gặp đứa ất ơ chết dẫm nào sau khi về như biến thành người khác, trở nên quá máu lạnh tàn nhẫn, không khác gì biến thành Chu Bái Bì* cả.

(*Chu Bái Bì là một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.)

XYS: Có thể là anh.

Vưu Trí kịp thời phản ứng: Chị ấy đến Thượng Hải tìm anh?

XYS: Ừ.

Vưu Trí: … Làm phiền rồi, chúc mừng năm mới.

Vưu Trí lại bổ sung thêm: Vừa rồi trưởng phòng Hướng mới đi qua sau lưng em, còn ngâm nga hát nữa, đáng yêu quá đi.

***

Một tuần sau, Lâm Khanh Khanh xin từ chức.

Hướng Viên bất ngờ khoanh tay nhìn cô ta, “Vất vả lắm mới bám víu được Lê Thấm, sao giờ lại quyết định đi thế này?”

Lâm Khanh Khanh mặc áo khoác len màu đen, tóc dài uốn xoăn đeo kính gọng đen, thoạt có vẻ rất đẹp, song dáng dấp lại không mấy xuất chúng, bình thường đôi mắt kia còn có linh khí nên trông ngây thơ vô hại.

Cô nói chuyện rất bình tĩnh, không hùng hổ như Lê Thấm nhưng lại có cảm giác như ý, Lâm Khanh Khanh bình tĩnh nhìn cô, “Từ ngày tôi đồng ý với Lê Thấm thì đã lường được sẽ có ngày này rồi, chỉ là tôi không ngờ chị lại phát hiện nhanh như thế.”

Hướng Viên cười, cúi đầu lật xem tài liệu trong tay, bỗng không đầu không đuôi thốt ra một câu: “Đối phương cho cô bao nhiêu tiền?”

Lâm Khanh Khanh sửng sốt.

Hướng Viên nói tiếp, “Từ ngày cô đồng ý với Lê Thấm thì đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay rồi ư? Điều cô nghĩ hẳn không chỉ như vậy chứ? Hay để tôi nói thế này, có phải từ lâu cô đã chuẩn bị từ chức rồi không? Có phải cô cho rằng nhất định Tây An sẽ đóng cửa không? Cho nên mới muốn giữ lại đường lui cho mình, kết quả đúng lúc Lê Thấm tìm đến cô, hai người đạt thành thỏa thuận. Cô để Lê thấm giúp cô lên chức phó tổ trưởng, hoặc là thay thế luôn chức trưởng phòng của tôi, như thế khi tìm công ty mới, chí ít trong tay còn có vốn liếng.”

Nói rồi, cô ngồi trên bàn đong đưa đôi chân, chậm rãi ân cần hỏi: “Sao, có hài lòng với điều kiện đối phương cho không? Một phó tổ trưởng thì có thể có được bao nhiêu lương tháng? Năm ngàn? Hay sáu ngàn?”

Nhất thời sắc mặt Lâm Khanh Khanh tái xanh.

Bị cô đoán đúng hết rồi.

“Cô biết đấy, lúc Từ Yến Thời nghỉ việc thì đối phương còn đặc biệt dành ra một tổ dự án để đợi anh ấy, nhưng còn cô? Nếu tôi không phê duyệt thì cô nói xem, đối phương sẽ chờ cô bao lâu? Ba tháng, hay nửa năm?”

Sao có thể lâu như thế được, một tuần không đến nhậm chức thì sợ sẽ bị gạch bỏ thẳng.

“Tôi đã báo cáo lên tổng công ty rồi.” Lâm Khanh Khanh quay đầu đi, tránh cái nhìn sắc bén như dao của cô, thấp giọng nói.

“Tôi bảo tổng công ty trả về rồi. Hơn nữa trong vòng một tháng sẽ không ai thụ lý đơn từ chức của cô đâu.”

Nói đoạn, Hướng Viên thong thả xé nát bức thư, cười lạnh: “Xin lỗi, tạm thời cô không đi được.”