Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 35




Lão đại trong giới khoa học kỹ thuật là Dịch Thạch, sáng lập nên công nghệ ý thức, coi như là tài năng mới trong lĩnh vực IT mấy năm gần đây, bối cảnh không hùng hậu nhưng thế lại rất mạnh.

Nhưng thực chất chỉ có Hướng Viên biết, giám đốc Dịch nhìn thì phong lưu hào phóng anh tuấn phóng khoáng, thật ra lại là người hèn nhát, làm việc toàn ngó trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi. Khi đó Dịch Thạch vừa tốt nghiệp đại học, cũng như những tất cả sinh viên đương thời, rơi vào mơ màng không biết nên khởi nghiệp hay đi làm, đúng lúc này thì gặp được Hướng Viên.

Thời gian Hướng Viên hẹn hò với Dịch Thạch rất ngắn, chưa tới một tháng cả hai đã chia tay. Như bạn bè của Dịch Thạch nói, còn chưa cầm tay cho nóng mà đã chia tay rồi? Dịch Thạch cũng cảm thấy nhanh, thậm chí còn không biết nhà Hướng Viên ở đâu, có mấy người. Hướng Viên bận chơi game, còn anh ta bận gây dựng sự nghiệp, một tháng cả hai gặp nhau không tới mấy lần, anh ta cảm thấy mình không hợp với cô, thế là chủ động chia tay.

Hướng Viên sảng khoái đồng ý, cũng cảm thấy Dịch Thạch chưa chín chắn, cả hai hợp làm bạn hơn, thế là chia tay trong hòa bình. Nhưng đến lúc sắp chia tay, Hướng Viên mới biết gần đây anh ta đang gặp khó khăn về vấn đề tài chính, thế là cô lập tức gửi cho anh năm triệu. Bảo anh ta sau này có tiền thì trả lại, khẩu khí cứ như thể chị lớn quan tâm em trai nhỏ vậy.

Lúc ấy anh ta cầm tấm thẻ năm triệu nặng trĩu đứng trước quầy rút tiền khóc thút thít. Anh ta may mắn thế này sao, gặp được một phú bà như vậy, bây giờ không muốn chia tay nữa có kịp không?

Nhưng lời này cũng chỉ suy nghĩ mà thôi, tình cảm dây dưa với kinh tế thì càng không thể tiếp tục được, lúc ấy anh ta rất kiêu ngạo trả năm triệu lại.

Nhưng ba ngày sau lại điên cuồng chạy đến hỏi Hướng Viên, giấy nợ, tiền lãi, một phần cũng không thiếu, cho tôi mượn tiền đi.

Hướng Viên cười cười, cảm thấy Dịch Thạch chẳng dễ dàng gì, một chàng trai không có chống lưng lại dám liều mạng ở Bắc Kinh. Có điều Dịch Thạch cũng là người đầu tiên cô không chút do dự tiêu tiền vì đối phương, bởi vì cô cứ cảm thấy, thấp thoáng trên người anh ta có bóng dáng quen thuộc nào đấy.

Sau đó, Dịch Thạch cho rằng bản thân đã thành gấm hoa trong giới khởi nghiệp.

Tài chính suôn sẻ thì đàm phán hạng mục cũng suôn sẻ, có điều chuyện này không liên quan gì tới Hướng Viên, con người Dịch Thạch rất tốt, dáng dấp ưa nhìn, nói chuyện biết nhún nhường, thi thoảng còn nghiêm túc nói đùa khiến mọi người không khỏi buồn cười, mà trọng điểm là anh ta khá đẹp trai, cộng thêm có gương mặt em trai quốc dân đầy vô hại, cho đến tận bây giờ, mọi bên A đã gặp đều chiếu cố anh ta có thừa.

Hôm nay có thể phất lên nhanh như thế phần nhiều đều vì tính cách của anh ta, Dịch Thạch kiếm tiền không lạm phát, không khoe khoang, nên thế nào thì thế đó, hâm mộ minh tinh vẫn cứ hâm mộ, hẹn hò bạn gái vẫn cứ hẹn hò, đi ăn nhậu với bạn bè cũng như trước, thi thoảng còn đứng ở ven đường hút bao thuốc năm đồng một bao, ngẫm nghĩ về giai đoạn vừa khởi nghiệp, luôn nhắc nhở bản thân không được quên gốc. Đây đều là những điều năm đó một đàn anh ở đại học Vũ Hán đã dạy anh ta.

Đàn anh kia lớn hơn anh ta hai tuổi, xét cho cùng cả hai không thân nhau lắm. Có thời gian Dịch Thạch rất xui, gây chuyện ầm ĩ với giảng viên hướng dẫn, trong cơn tức giận giảng viên đã gạch bỏ học bổng một môn và học bổng học kỳ của anh ta. Dịch Thạch không kịp chuẩn bị, cộng thêm lúc ấy nghèo khó vất vả, đến tiền ăn mì cũng không có. Chàng trai chỉ mới hai mươi thất tha thất thểu đi lại, bỗng đứng lại trước cửa phòng chơi bóng bàn khóc gào lên, nước mắt nước mũi chảy cả ra.

Kết quả là đụng phải đàn anh kia. Đàn anh có thể không biết Dịch Thạch, nhưng Dịch Thạch nghe đại danh của anh đã lâu, là một người rất lạnh lùng. Dịch Thạch ngồi trên thềm đá, vùi đầu vào đầu gối, dịch sang một bên nhường đường cho đàn anh. Nhưng anh ta không ngờ là đàn anh lại không rời đi, mà còn hỏi anh ta khóc cái gì. Dịch Thạch bèn kể chuyện lại, cuối cùng còn nói một câu: “Em biết anh, trong giờ học giáo sư có nhắc đến anh rồi, em cũng đã tìm vài thiết kế trong cuộc thi công nghệ của anh để xem, rất lợi hại.”

Đàn anh rất ngầu, còn mỉm cười đẩy vai anh ta, bảo anh ta đứng dậy đừng ngồi nữa, bởi vì như thế sẽ chặn đường cuộc đời.

Dịch Thạch ngước gương mặt đẫm nước mắt lên.

Hôm đó đàn anh kia vừa nhận được offer của Vi Đức, tâm trạng rất tốt, hiếm khi thấy không đi làm mà chơi bi-a với bạn cả buổi trưa, còn mời anh ta ăn mì tôm.

Cả hai ngồi trong cửa hàng tiện lợi gần đấy, trước mặt đặt hai tô mì thịt bò, đàn anh mở nắp dùng nĩa vớt hai cái, cúi đầu xì xụp, rồi mới nói với anh ta: “Trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, cậu cứ so đo từng chuyện như thế thì khó mà sống nổi.”

Dịch Thạch nửa tỉnh nửa mê hỏi: “Vậy anh cũng từng gặp chuyện không công bằng rồi à?”

Đàn anh sửng sốt, cắn đứt sợi mì, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ thâm trầm, “Thường xuyên.”

Chẳng đợi anh ta lấy lại tinh thần, anh đã cúi đầu, vừa vớt mì vừa nói: “Những chuyện không công bằng này cậu không thể tự đánh giá được, giảng viên bỏ học bổng của cậu, sau lưng che giấu cái gì cũng không ai biết, bởi vì không thể đánh giá mọi thứ với các quy tắc rõ ràng minh bạch, nên công bằng không hề tồn tại. Công bằng mà cậu muốn được thành lập trên căn bản là quy tắc phải minh bạch, nhưng thế giới này vốn là vậy, không thể rạch ròi đen trắng được. Cậu muốn công bằng, vậy thì phải phá vỡ quy tắc.”

Dịch Thạch phát hiện, mỗi một câu anh nói đều đánh trúng nội tâm mình. Chỉ là anh ta không biểu đạt ra được.

Thực ra hôm đó cũng chỉ trao đổi chút nhân sinh quan và giá trị quan mà thôi, đàn anh biết rõ cuộc sống bất công với mình nhưng vẫn thản nhiên tiếp nhận, điều đó đã khiến Dịch Thạch rất cảm động. Chiều hôm ấy, anh ta nhìn theo bóng lưng cao lớn của đàn anh ùa vào màn mưa, như thể trời sập thì một mình anh cũng có thể gồng gánh. Anh ta thất thần mãi.

Về sau ít khi gặp lại, thi thoảng đụng nhau trên đường, hai người cũng sẽ chào hỏi nhau, Tới khi Dịch Thạch tốt nghiệp, quan hệ giữa hai người mới có thay đổi, đến ngày lễ ngày Tết lại hỏi thăm một câu. Có điều tới giờ đàn anh vẫn chưa về. Tuy vậy, anh ta vẫn ôm tâm tính, mời đàn anh đến tham gia hôn lễ.

Không biết anh có đến không.

***

Lý Trì phủ nhận chuyện mình gắn camera, Ứng Nhân Nhân tức giận muốn báo cảnh sát, nhưng quản lý trong công ty vẫn hy vọng tạm thời không nên làm lớn chuyện này, đợi điều tra rõ chân tướng rồi hẵng tính tiếp. Dĩ nhiên cũng tỏ rõ thái độ, nếu Lý Trì thật sự làm chuyện phạm pháp thì bọn họ cũng sẽ không vì danh dự công ty mà dung túng, song nếu đây chỉ là hiểu lầm, vậy sẽ gây ra mức độ tổn thất nhất định với cả công ty lẫn cá nhân.

Kết quả là tới chiều hôm sau, Lý Trì trở lại.

Chính anh ta chủ động báo cảnh sát, nói mình không gắn camera ở nhà vệ sinh nữ, cũng không chụp lén ảnh bất nhã của đồng nghiệp nữ. Từ Yến Thời dẫn cảnh sát đến phòng giám sát kiểm tra lịch sử, còn đám Hướng Viên Cao Lãnh cùng những người khác bị cảnh sát kiểm tra điện thoại và máy tính, quả thật không có ảnh chụp lén dưới váy hay tất vớ gì cả, nhưng lại có một tấm hình của Trần Thư, đúng là chụp lén, ảnh chụp khi cô ấy hút thuốc trên sân thượng.

Hướng Viên bất giác nhìn qua Cao Lãnh, sợ anh ta kích động. Kết quả anh ta lập tức biến sắc, cũng không màng có cảnh sát tại chỗ, lập tức vung tay đấm mạnh xuống khóe miệng Lý Trì.

“Rầm!” Trong phòng kỹ thuật vang lên thật lớn, trong nháy mắt trở nên lộn xộn, tài liệu giấy tờ rơi đầy sàn, Lý Trì bị đấm một phát rất mạnh, cả người lẫn ghế đổ ập xuống, anh ta một tay chống đất một tay lau mép, không có ý định đánh lại.

Sóng gió chợt nổi lên, tất cả mọi người đều không kịp tản ra, Hướng Viên đứng gần nhất, cô đi giày cao gót vốn không vững, liền bị Lý Trì kéo đập xuống góc bàn, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, trước mắt choáng váng toàn ngôi sao…

Lúc này đây Cao Lãnh như ngựa hoang đứt cương mất sạch khống chế, thậm chí anh ta còn không đợi mọi người phản ứng, mặt nặng nề như chó điên nhào đến, túm lấy cổ áo Lý Trì, đè mạnh anh ta xuống đất, khàn giọng hét: “Mẹ nó! Mày dám có ý đồ với ai đấy hả!!!”

Bên tai là những lời chửi rủa đầy tức giận, Hướng Viên bị đập đầu đã choáng váng rồi, lúc này lại càng thêm hôn mê, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người trước mắt lao vào nhau không phân biệt được, cô lắc đầu hòng tìm lại ý thức, vùng vẫy muốn đứng lên kéo Cao Lãnh ra, có điều cảnh sát và đám Vưu Trí đã xông lên ngăn cản.

Lúc này Lâm Khanh Khanh mới sực tỉnh đi đến đỡ cô, kêu lên: “Trời, tổ trưởng, chị bị sứt đầu rồi.”

Hướng Viên vẫn rất bình tĩnh: “Có đẹp hơn không.”

Lâm Khanh Khanh: “Chị còn đùa được nữa hả?”

Hướng Viên cười: “Không sao, đỡ tôi dậy đi.”

***

Từ Yến Thời và cảnh sát đang xem xét camera giám sát mấy ngày nay, anh đút tay vào túi đứng sau lưng hai người cảnh sát, không chớp mắt nhìn vào camera nhà vệ sinh đang dừng lại.

Một người cảnh sát đeo kính hỏi anh: “Đồng nghiệp nữ trong công ty anh có nói là phát hiện lúc nào không? Ngày nào cũng phải kiểm tra hết thì khó quá.”

“Chỉ nói phát hiện được hai ngày nay, chắc cũng cỡ khoảng đấy.” Anh sực nhớ ra, cúi đầu hỏi bảo vệ, “Gần đây công ty có nhân viên sửa chữa nào đến không? Phòng bảo vệ các anh có ghi danh lại không?”

Cảnh sát nghe thế liền tiếp lời: “Đúng đúng, nếu không phải nhân viên nội bộ công ty, thì khả năng do nhân viên sửa chữa làm là rất lớn.”

Bảo vệ bèn giở danh sách những người bên ngoài ra vào trong một tuần này.

Cảnh sát đối chiếu một hai cái, đúng lúc này cửa phòng giám sát bị đẩy ra, là Vưu Trí. Anh ta mồ hôi đầy đầu, lần đầu tiên chạy nhanh như thế, tới nỗi kính cũng lệch hẳn, gấp gáp nói với Từ Yến Thời: “Nhanh lên lão đại! Tổ trưởng Hướng ngất xỉu rồi!”

***

Hướng Viên vừa đứng lên thì trước mắt tối sầm, cả người lại ngã nhào.

Ý nghĩ đầu tiên của cô chính là —— thì ra phim ảnh đều là lừa dối, lúc xỉu không phải không có tri giác, ý thức vẫn còn đây, còn biết rõ mình đang ở đâu, chẳng qua tay chân bủn rủn cả người mất sức, sống lưng toát mồ hôi lạnh. Thậm chí cô còn biết người ôm cô dậy từ dưới sàn chính là chàng trai đeo kính của phòng kinh doanh, tên là Thư Phi.

Thư Phi rất căng thẳng, có lẽ đây là lần đầu ôm người ngất xỉu nên suýt nữa đã siết chặt cô. Hướng Viên thấy sau lưng lành lạnh, mặt nhăn nhó, quần áo ngang hông cô bị kéo lệch, để lộ tấm lưng trần.

Nếu lúc này Hướng Viên nhìn thấy mình bị người ta đưa lên xe cấp cứu trong tình trạng áo mũ không chỉnh tề thì e là tức chết mất. Cô hậm hực nghĩ, quả nhiên phim ảnh đều gian dối, mấy người đàn ông dễ dàng ôm nữ chính chưa từng tồn tại. Mà giờ đây cô còn sắp bị người ta siết chặt đưa lên, chỉ dựa vào tay chân cầu sinh mà bám lấy cổ đối phương.

Dáng vẻ kia, muốn khó coi bao nhiêu đều có bấy nhiêu.

Cửa thang máy vừa bật mở, Thư Phi cũng bị siết chặt tới nỗi mặt đỏ ngầu, bỗng có người đi đến, “Để tôi.”

Hướng Viên nghe thấy một âm thanh khá quen tai, nghĩ chắc là Từ Yến Thời rồi, Thư Phi bèn vội giao cô qua, trong qua trình giao người, Thư Phi buột miệng nói, “Cẩn thận, hơi nặng đấy.”

Hướng Viên không cam tâm mở miệng: “Im miệng, Thư Phi.”

Từ Yến Thời nhếch mép, dễ dàng đón lấy người từ tay Thư Phi, nhân tiện kéo áo sau lưng Hướng Viên xuống che kín hoàn toàn, sau đó xốc người lên ôm ngang vào lòng, bước vào thang máy.

Trong lúc mơ màng Hướng Viên cảm giác sống lưng không còn lạnh nữa, cũng nghe thấy sau lưng có tiếng thấp giọng kêu: “Trời, anh ấy ga lăng chết đi được.”

Hướng Viên vùi vào ngực anh, đầu chôn ở bên cổ ấm áp, ngửi thấy mùi đàn ông có một không hai – trên người anh lúc nào cũng có mùi sữa tắm thoang thoảng, tóc gáy đâm vào cô, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn.

Hướng Viên nhân cơ hội chiếm lợi, dán sát vào cổ anh dựa chặt, hít hà mùi hương trên người anh.

Từ Yến Thời cúi đầu nhìn cô, giọng ôn tồn: “Tỉnh rồi à?”

Hướng Viên nằm trong ngực anh “ừ” đáp, lòng mặc niệm một câu, đây mới là tư thế bế công chúa chính xác chứ.

Cô nhắm mắt lại, dễ chịu bất ngờ, trong lòng cũng bình tĩnh, ngửi mùi hương của anh rồi lại cọ vào cổ anh, lẩm bẩm đáp: “Đau đầu quá, tuy không mở mắt được nhưng tôi biết, anh là Từ Yến Thời.”

Anh cúi đầu nhìn cô, cô gái trong lòng khép hai mắt, mặt mày dịu ngoan như chú mèo nhỏ bị thương, cuộn tròn trong ngực anh. Tim anh chợt động, bất giác ôm chặt hơn, thấp giọng hỏi: “Có khó chịu ở đâu không?”

“Choáng đầu,” Cô trả lời, “Muốn nôn.”

Đến bệnh viện, Hướng Viên nôn thật, còn thảm hơn Từ Yến Thời nôn hôm uống say.

Lúc đi ra cô đã tỉnh táo phần nào, báo cáo hóa nghiệm cũng vừa có, không bị chấn động não, chỉ là não không được cung cấp đủ máu nên mới ngất xỉu. Ở lại bệnh viện quan sát một đêm là được.

Từ Yến Thời đi nộp tiền, Hướng Viên được sắp xếp vào phòng bệnh ba người.

Đến khi Từ Yến Thời quay về, Hướng Viên đã làm quen với hai cô gái cùng phòng có bạn trai đang ngồi gọt trái cây, chuyện trò rôm rả, phổ cập cho họ biết kinh nghiệm ngất xỉu đầu tiên trong đời, ngôn từ khoa trương khiến hai cô gái cười ha ha vui vẻ. Bạn trai gọt trái cây xong thì chủ động dâng lên cho nữ vương đại nhân của bọn họ thưởng thức, Hướng Viên nhìn mà thèm.

Đúng lúc này nghe thấy cô gái bên cạnh hỏi: “Bạn trai của cô đấy à?”

Chưa đợi cô trả lời, Từ Yến Thời đã đi vào, hai cô gái lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng vào người đàn ông lạnh lùng đang đi tới Hướng Viên, một tay xách ghế đặt cạnh giường cô: “Lát nữa tụi Vưu Trí sẽ đến, em muốn ăn gì thì bảo bọn họ đưa tới.”

Vừa dứt lời, Vưu Trí đã gọi điện đến.

Hướng Viên bắt máy, rất quan tâm nói: “Các cậu mua đại trái cây gì đó cũng được.”

Vưu Trí đáp được, “Chị chuyển máy cho lão đại đi.”

Hướng Viên đưa điện thoại cho Từ Yến Thời, anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ thấp giọng alo.

Cô gái bên cạnh thấy anh đi nghe điện thoại rồi, lúc này mới dịch lại gần bắt chuyện: “Bạn trai của cô hả?”

“Không phải.”

“Đẹp trai thật đó.”

“Cũng bình thường.” Hướng Viên đáp qua quýt.

“Độc thân không?”

Hướng Viên đang định mở miệng thì anh bạn trai không nghe nổi nữa, “Đẹp trai thì liên quan gì tới em, dáng dấp của mình ra sao trong lòng không rõ hả?”

“Phi.”

Hai người anh một câu em một câu cãi vã.

Hướng Viên sợ bọn họ cãi nhau, lặng lẽ tiến tới bên tai hai người nói: “Anh ấy vẫn độc thân, nhưng chưa hẹn hò ai bao giờ. Có thể là bị bệnh kín gì đó.”

Nào ngờ đúng lúc này Từ Yến Thời cúp máy, nghe thấy thế, anh bình tĩnh xoay người lại, một tay đút trong túi một tay vất điện thoại xuống mặt cô.

Còn rất phối hợp dựa vào tường, cúi đầu nhìn cô bật cười, trong nụ cười kia như thể còn cất giấu một thâm ý không thể nói ra. Một giây kế tiếp, liền nghe thấy anh nói ——

“Chuyện này hai ta biết là được rồi. Đừng rêu rao như thế.”

“…”