Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 22




Hướng Viên cảm thấy phòng kỹ thuật quá mức buông tuồng, Từ Yến Thời không quản mấy, vậy trong mấy hôm anh vắng mặt đây, cô sẽ để mắt hộ. Mọi người từ ngoài cửa đi vào còn đang cúi đầu mải mê bấm điện thoại vô cùng lười biếng, nhưng lúc thấy Hướng Viên thì trố mắt nghẹn họng, vẫn chưa dám tin nổi, cô gái vác đao trên vai tác phong sấm rền gió cuốn này vẫn là tổ trưởng Hướng vui vẻ mà bọn họ mới quen vài ngày trước đấy ư?

Chỉ có Lâm Khanh Khanh là không bất ngờ nhất, tiếp xúc suốt thời gian qua, cô biết Hướng Viên không phải dạng hiền lành ngoan ngoãn, trái lại cô ấy còn là người rất có chủ kiến, chỉ có đám ngu ngốc này mới xem cô là tiểu bạch thỏ mà thôi.

Lần này cả đám thộn mặt rồi chứ gì?

Hướng Viên cho người phân phát bộ quy tắc cô vừa vạch ra, lập tức bên dưới la oai oái. Cô gõ bút lên mặt bàn, mắt nhìn thẳng rất có lực uy hiếp: “Còn rên nữa là tôi thêm một điều đấy.”

Ngay lập tức tất cả đồng loạt câm như hến, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt sự bất mãn và ấm ức.

Hướng Viên coi nhẹ hết.

Vưu Trí đọc từng quy tắc một, cảm thấy kỳ thực cũng tốt mà, không có điều nào quá đáng quá, ngoại trừ quy định không được chơi game khi đi làm có hơi khó thực hiện ra, thì những thứ khác anh ta thấy vẫn còn khỏe chán, chỉ có mình Lý Trì thấy thảm thôi. Những quy tắc này như nhằm vào Lý Trì vậy, luật nào luật nấy cũng áp dụng riêng cho anh ta.

Từ ngày đầu tiên đi làm cho tới nay, Lý Trì chưa bao giờ tự quẹt thẻ cả, hoặc Cao Lãnh hoặc Thi Thiên Hữu hoặc Trương Tuấn quẹt giúp anh ta, chỉ biết năm giờ tan công sở thì mới bốn giờ anh ta đã ra về rồi. Vậy là Hướng Viên viết một quy tắc —— tịch thu toàn bộ mô hình ngón tay, mời các đồng nghiệp đi làm quẹt thẻ đúng giờ. Nếu phát hiện có tình huống quẹt thẻ hộ thì sẽ trừ toàn bộ thành tích tháng đó, ngoài ra còn phải nộp tiền phạt, một lần quẹt thẻ hộ phạt hai trăm.

Mỗi sáng đúng chín giờ Lý Trì quẹt thẻ xong thường qua phòng thể dục bên cạnh tập thể hình. Thế là Hướng Viên lại viết thêm một điều —— trong giờ làm việc không được phép làm việc riêng như tập thể dục, bơi lội, vân vân… Phát hiện một lần, phạt năm trăm.

Giờ nghỉ trưa Lý Trì hay đến phòng nghỉ chơi Vương Giả, thường bị những phòng khác khiếu nại rất nhiều lần, bởi vì khi anh ta chơi Vương Giả thì người khác không tài nào nghỉ ngơi nổi. Cho nên Hướng Viên lại thêm một điều —— trong giờ nghỉ trưa không được phép chơi game ở phòng nghỉ, phát hiện một lần, phạt năm trăm.

Xem đến đây, Lý Trì không chịu nổi nữa, tái mặt nhìn Hướng Viên: “Không phải giờ nghỉ trưa là được nghỉ làm hả?”

Hướng Viên phớt lờ anh ta, “Tôi sẽ giải thích vấn đề này của anh sau.” Nói xong lại nhờ Cao Lãnh phát thêm bảng thưởng phạt.

Ngả người ra sau, cô khẽ mỉm cười như tiểu hồ ly có mưu đồ từ lâu, thế nhưng nụ cười ấy lại vô cùng rực rỡ, còn có vẻ quyến rũ khó hiểu, Hướng Viên nói: “Tôi đã xin bên tổng công ty cho phép có chế độ thưởng phạt rồi, có phạt thì nhất định sẽ có thưởng. Ví dụ số lượng thiết kế sản phẩm của mọi người tháng này vượt hơn tháng trước năm phần trăm thì sẽ có thưởng, số sự cố kỹ thuật được khắc phục vượt hơn tháng trước mười phần trăm cũng có thưởng, mà đơn giản nhất là, chỉ cần trong tháng mọi người đi làm không chơi game, quẹt thẻ đúng giờ thì sẽ có thưởng toàn chuyên cần. Đương nhiên điều cuối cùng đã bị tổng công ty bác bỏ, cho rằng đây là tư chất cơ bản mà mỗi nhân viên cần có. Nhưng phòng kỹ thuật chúng ta đang trong giai đoạn cải cách, cho nên khen thưởng này là điều không thể thiếu, vì vậy khoản tiền thưởng đó sẽ trích ra từ số tiền đồng nghiệp bị phạt trong tháng đấy.”

Vưu Trí: “Vậy nếu không có ai bị phạt thì sao? Mọi người đều tuân thủ quy tắc thì lấy đâu ra khoản tiền này? Phòng kỹ thuật chúng ta có hai mươi mấy người, coi như mỗi người được thưởng năm trăm thì cũng không phải con số nhỏ.”

Hướng Viên dựa vào ghế, cười cười đáp: “Tôi chi.”

Vưu Trí lập tức bật ngón cái: “Xa xỉ.”

Một vòng có thưởng có phạt rõ ràng, thế nên mọi người đều thấy rất công bằng. Chỉ có mình Lý Trì là mặt mày xám ngoét ngồi tại chỗ, vì dùng sức quá mạnh mà ly giấy bị bóp đến nỗi biến dạng.

Cứ như thể giây tiếp theo, anh ta sẽ đập ly giấy vào Hướng Viên!

Lý Trì như thế, ngay đến Cao Lãnh cũng thấy sợ hãi, anh ta và Vưu Trí đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ có nên báo cho lão đại biết không, kết quả lại thấy cô tiểu thư kia bình tĩnh hất cằm với Lý Trì, “Đến lượt anh, nói đi.”

Mặt Lý Trì xanh lè, ánh mắt sắc bén nhìn Hướng Viên: “Cải cách của tổ hai thì liên quan quái gì đến tổ một?”

Hướng Viên tự nhiên gật đầu, hơi nghiêng người đẩy tài liệu trên bàn tới mặt Lý Trì, “Tổng công ty vừa gửi tài liệu xuống, nói là phòng kỹ thuật không cần chia thành hai tổ, hai tổ hợp lại làm một. Tổ trưởng là lão đại các cậu, còn tôi là phó đội trưởng. Còn thắc mắc gì nữa không?”

Vốn trước đây lúc chọn chức vị cô không biết Từ Yến Thời là tổ trưởng, sợ có mâu thuẫn trong công việc với vị tổ trưởng đó nên mới nhờ Trần San thành lập tổ riêng cho mình, nhưng tình hình bây giờ có biến, nếu là Từ Yến Thời thì cô không cần phải cố kỵ nữa, trái lại bắt cô làm phụ tá cho anh, cô sẵn sàng cam tâm tình nguyện.

Hướng Viên gõ bàn nói: “Còn vấn đề gì nữa ——”

Không đợi Hướng Viên nói xong, Lý Trì đột nhiên đứng phắt dậy quẳng ly nước đi, nước trong ly đổ lênh láng đầy bàn, có đồng nghiệp bị nước bắn vào mặt, còn Hướng Viên bị ướt cả mảng áo sơ mi trước ngực, kết quả lộ cả đồ lót bên trong.

Lâm Khanh Khanh phản ứng nhanh, rút giấy ra che cho cô.

Hướng Viên thấp giọng cảm ơn, còn cánh đàn ông khác đều tự giác tránh mắt đi.

Cũng có người bất mãn lầm bầm: “Lý Trì quá đáng thật, ngày nào cũng tỏ vẻ ta đây là đại thiếu gia trong công ty! Tưởng mình vẫn là đại thiếu gia cần người bưng cơm rót nước như trước à?”

Đám đông giải tán, Hướng Viên vừa lau nước vừa thuận miệng hỏi Lâm Khanh Khanh: “Nhà Lý Trì phá sản hả?”

“Đúng thế, trước kia Lý Trì là con nhà giàu, nhưng nghe nói bố anh ta hùn vốn với người ta lại bị lừa mất mấy chục triệu, phá sản, nhà nợ bên cho vay nặng lãi, bố anh ta bỏ trốn, còn anh ta tới đây làm.” Lâm Khanh Khanh suy nghĩ rồi nói tiếp, “Tính cách anh ta khá vô tâm, lại được cưng chiều từ nhỏ kia mà. Sau khi nhà xảy ra chuyện, Lý Trì cảm thấy mọi người làm gì cũng đều nhằm vào anh ta, nên anh ta mới cho là mỗi quy tắc chị đặt ra đều nhắm cả vào mình, rồi bất mãn tức giận thế đấy.”

Hướng Viên lười biếng dựa vào ghế, “Bây giờ nhà anh ta vẫn còn nợ à?”

Lâm Khanh Khanh gật đầu: “Hình như thế, bố anh ta không lộ mặt, ngay cả anh ta cũng không biết bố mình giờ đang ở đâu. Tóm lại cũng chịu áp lực lớn lắm, cũng vì thế nên lão đại mới không quản nhiều.”

Hướng Viên cười lạnh: “Lão đại cô còn lo cho mình chưa xong kia kìa, có tâm tư gì để ý đến anh ta nữa.”

Đương lúc hai người đang nói chuyện, bỗng ngoài  phòng họp có người gõ cửa.

Hướng Viên ngẩng đầu nhìn ra, là Trần Thư. Cô mặc âu phục trông rất già dặn kinh nghiệm, cười khanh khách đứng ở cửa: “Tôi vào có tiện không?”

“Chị Thư.” Hướng Viên vội vàng đứng dậy, “Chị vào đi.”

Trần Thư đi tới, liếc mắt nhìn đóng nước trên bàn với ‘hiện tượng án mạng’ trước ngực Hướng Viên, cười híp mắt kéo ghế Vưu Trí ngồi xuống, “Đánh nhau à?”

Hướng Viên chỉ cười cười, cũng ngồi xuống rồi thở dài: “Không có, xảy ra chút chuyện nhỏ thôi. Chị tìm em có việc gì sao?”

Số lần Trần Thư gặp Hướng Viên trong công ty không nhiều, trừ lần trước gặp ở nhà Từ Yến Thời cảm thấy cô nàng này khá lỳ, thì bây giờ nhìn lại, Hướng Viên mặc đồ công sở cũng phù hợp đấy chứ. Trần Thư bèn nói rõ ý đồ: “Buổi tối có khách hàng của thị trường thiết bị điện tử, trước kia toàn do trưởng phòng Dương hoặc Từ Yến Thời tiếp, nhưng tuần nay hai người họ tạm vắng mặt, chị đi hỏi giám đốc Lý, ông ấy mới bảo cho em đi tiếp khách cũng được. Thế nào, em dám không?”

“Dám chứ.” Hướng Viên sảng khoái nhận lời.

Trần Thư: “Em biết uống không?”

Hướng Viên: “Hay là chị em mình uống thử nhé?”

Được rồi, nghe khẩu khí là biết ngay tay sành đời, Trần Thư hài lòng gật đầu: “Chị biết em đáng tin mà. Chị sẽ đưa tài liệu của khách hàng đó cho em xem, mấy thứ khác không quan trọng, nhớ tên là đủ rồi, đừng nhìn giám đốc Hoàng mà gọi là giám đốc Vương là được, còn những chuyện khác cứ giao cho chị.”

Hướng Viên gật đầu, “Chỉ mỗi em thôi ạ? Có cần gọi thêm Cao Lãnh hay Vưu Trí không, em sợ bị hỏi mấy vấn đề chuyện môn, em không trả lời được.”

Trần Thư là người thông minh, vừa nhìn đã biết là ai bóp ly nước, cả phòng kỹ thuật chỉ mỗi mình Lý Trì coi bản thân là đại thiếu gia. Cô ấy nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn chân thành đề nghị Hướng Viên:

“Nếu như phải gọi, chị đề nghị em nên gọi Lý Trì đi thì hơn, bởi vì Lý Trì đang làm hạng mục này, với cả chị nghe nói ban chiều em với Lý Trì có cãi nhau, nếu như vào lúc này có chuyện quan trọng mà em gọi Cao Lãnh hay Vưu Trí, khéo thằng nhóc Lý Trì sẽ nổi điên cho rằng em thật sự nhắm vào cậu ta, chị sợ đến lúc đó cậu ta sẽ gây chuyện với em mất.”

***

Tại Bắc Kinh.

Từ Yến Thời ăn bận đơn giản, thân hình cao ráo đứng hàng đầu trong nhà ga nhộn nhịp nhốn nháo. Bên ngoài là áo khoác rằn ri, quần thể thao màu đen ôm sát, chân đi giày Martin, nhìn nhẹ nhàng lại gọn gàng.

Anh vốn chẳng mấy bận tâm đến ăn mặc, người đẹp sẵn rồi nên mặc gì cũng không khó coi.

Trương Nghị đứng cách đó mười mét, nhìn người đàn ông đẹp trai đeo kính rảo bước nhanh đi về phía mình, các cô gái xung quanh bất giác đưa mắt nhìn theo. Trương Nghị thở dài, tốt nghiệp cũng đã mười năm, cả đám bọn họ đều đã bị năm tháng bào mòn đến không còn hình người, vậy mà thằng nhóc này vẫn anh tuấn như trước, đã vậy càng ngày càng có sức hút.

Cứ nhìn ánh mắt của mấy cô gái đó là biết.

Lên xe, Trương Nghị liên tục quan sát anh, mi ra mi mắt ra mắt, đường nét góc cạnh gầy hơn trước nhiều. Nhìn anh khoanh tay ngồi trên ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, Trương Nghị không kìm được nói: “Tôi nói này lão Từ, tôi có thể thỉnh giáo cậu một vấn đề không?”

Khung cảnh ngoài cửa xe lướt qua, anh thấp giọng “ừ” một tiếng.

Trương Nghị: “Có phải là trai còn trinh thì có thể giữ được tuổi trẻ không?”

Từ Yến Thời mở mắt nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, Trương Nghị nén cười: “Tôi nói thật đấy, cậu nhìn xem bọn anh béo mập cả ra rồi này, còn cậu, đã không mập thì thôi, đằng này lại còn gầy đi nữa chứ! Với cả, vì sao cả người cậu từ trên xuống dưới đều có vẻ gọn gàng ai cũng muốn xơi tái thế này?”

Từ Yến Thời đội mũ áo khoác lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lão Khánh cũng vậy, anh đi mà hỏi cậu ta.”

Trương Nghị: “Đâu giống đâu, lão Khánh trời sinh mông đã lệch, mặc dù anh không điển trai bằng cậu, nhưng dù sao anh cũng từng là trai đẹp cơ mà. Chỉ là anh khá tò mò, không biết vì sao cậu vẫn giữ được khí chất hấp dẫn tới thế, nói đi, nói với anh đây một tiếng đi, vừa rồi ở sân bay có nhiều cô em nhìn cậu lắm đấy.”

Từ Yến Thời không có tâm trạng đùa giỡn, kéo mũ thấp xuống che đi nửa khuôn mặt, không tiếp lời.

Trương Nghị biết trong lòng anh khó chịu, bèn khuyên một tiếng: “Lão Quỷ sợ cậu như thế này lắm đấy. Thật ra cậu ta vẫn ổn, tâm tính khỏe mạnh, nói không chừng lát gặp cậu khóc nhè cho coi, dù gì ngày xưa cậu ta cũng rất thích khóc lóc mà.”

Từ Yến Thời nhắm mắt, nói: “Nếu không sao gọi là lão Quỷ được.”

Lão Quỷ tên là Cao Tư Bác, vì hễ động một chút là khóc, dễ khóc mà cũng dễ cười, có lúc cười xong lại khóc, thế nên mọi người đều gọi anh ta là quỷ thích khóc, bèn gọi luôn là lão Quỷ cho đến giờ.

Trong xe đang phát bài hát “Năm Tháng Hữu Tình” của Trần Tiểu Xuân.

Bài hát này mang theo cảm giác hồi tưởng, từng con chữ một như đang viết riêng cho bọn họ, Trương Nghị rất thích bài hát này, mấy năm nay chỉ phát đi phát lại mỗi bài đó, cùng với giọng nam trầm, anh ta chậm rãi mở miệng: “Không biết đến khi nào mới có thể cùng các cậu hát lại bài này đây. Thú thực cả đám đều không ngờ cậu sẽ thành ra như vậy, này Yến Thời, nói thật, nếu như tôi biết, chắc chắn lúc đó tôi sẽ ngăn cậu lại.”

Từ Yến Thời vẫn nhắm hai mắt, mũ áo phủ lên mặt anh, chỉ để lộ mỗi quai hàm góc cạnh, anh trầm giọng mở miệng: “Đây là món nợ giữa tôi và Phong Tuấn, không liên quan tới các cậu. Cũng không có liên quan đến lão Quỷ.”

Trương Nghị cũng loáng thoáng biết được giữa Từ Yến Thời với Phong Tuấn khúc mắc, nghe nói hai người từng gây nhau rất căng vì một cô gái nào đó, có bận liền mấy năm không thèm liên lạc. Cho đến lúc lên đại học cả hai cùng tham gia một kỳ thi, vì Phong Tuấn quá căng thẳng nên đã đốt mất bảng lập trình, xém chút nữa đã bị trọng tài cấm thi, Từ Yến Thời đưa bảng dự phòng của mình cho cậu ta rồi mới tham gia tiếp kỳ thi. Lúc ấy Từ Yến Thời không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ.

Ai ngờ, từ sau hôm đó Phong Tuấn liền quấn lấy anh. Về sau hai người làm hòa.

Chuyện liên quan đến cô gái kia, cả hai  đều ngậm miệng không nói.

Đám Trương Nghị lão Khánh thấy họ kỳ lạ như vậy, cũng không biết hỏi từ đâu.

“Tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa, nhưng cậu là người có trách nhiệm và biết ẩn nhẫn, chính tôi còn không được như cậu, đến của bố vợ tôi cũng nói, người như vậy nhất định một ngày nào đó sẽ thành công, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi. Cậu biết bố vợ tôi mà, ai ông ta cũng xem thường cả.” Giọng nói Trương Nghị đột nhiên trầm xuống, siết chặt tay lái, đốt ngón tay trắng bệch, “Tôi mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao tôi với lão Khánh mãi mãi đều coi cậu là anh em.”

Từ Yến Thời kéo vành mũ xuống, bất đắc dĩ cười, “Các anh ——”

Anh quay mặt đi, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cởi mũ ra để lộ gương mặt gầy gò, “Anh với Trịnh Thanh sao rồi?”

Trương Nghị nói: “Đang thỏa thuận ly hôn, cứ thế đi, bây giờ tôi mới biết môn đăng hộ đối nó quan trọng tới mức nào. Trịnh Thanh vốn là công chúa nhỏ, từ nhỏ đã được cưng chiều quá mức, thế giới của cô ấy toàn xoay quanh bên túi xách mỹ phẩm này nọ, tới con cũng không chăm. Tôi đi làm về mệt như chó mà còn phải đút sữa cho con. Nói thật với cậu, dù có yêu nhiều hơn nữa thì cũng bị cuộc sống như vậy bào mòn hết rồi. Bây giờ coi như tôi đã hiểu cái gì gọi là tình tiết đánh bại tình yêu, trước khi kết hôn, tôi cảm thấy mình có thể sống đến hết đời với cô ấy, còn bây giờ ấy à, đến một phút ở với nhau tôi cũng không chịu nổi nữa.”

Không đợi Từ Yến Thời trả lời, Trương Nghị nói tiếp: “Nhưng chuyện của lão Quỷ thì tôi có kể cho Trịnh Thanh nghe, gia nghiệp nhà cô ấy lớn, hẳn có thể tìm được bác sĩ giỏi nhất, giáo sư Lương cũng nhờ người tìm rồi. Cũng lâu rồi cậu chưa gặp giáo sư nhỉ? Chính thầy bảo tôi kéo bằng được cậu đến đây đấy, cho nên cậu không thể cứ vậy được, định vác cái bộ mặt chán nản đó đi gặp ân sư à, không nể mặt thầy hả?”

Từ Yến Thời cười: “Các anh suy nghĩ nhiều rồi, lần này tôi về cũng đang định đi thăm thầy đây.”

Trương Nghị vừa nói, gật đầu: “Rốt cuộc tên nhóc cậu cũng có nề nếp đấy! Có điều chuyện của lão Quỷ vẫn phải chuẩn bị tâm lý, mặc dù cậu ta vẫn vui vẻ, nhưng chúng ta phải chuẩn bị sẵn. Mọi người đã hỏi mấy chuyên gia ở Bắc Kinh rồi, toàn đưa ra phương án trị liệu bảo thủ, nói chuyện cũng úp mở mơ hồ, giáo sư Lương đang liên lạc với chuyên gia ung thư phổi Cố Nghiêm, là chuyên gia ung thư phổi có uy tín trong nước. Có điều vẫn không liên lạc được, trợ lý nói ông ta đang nghỉ phép ở nước ngoài, không định nhận bất cứ cuộc giải phẫu nào. Tôi đã nhờ Trịnh Thanh đi nghe ngóng rồi, có điều Trịnh Thanh làm việc tôi không tin mấy, đợi mấy hôm nữa tôi sẽ đi một chuyến.”

Từ Yến Thời sửng sốt, “Cố Nghiêm?”

Trương Nghị: “Đúng, là Cố Nghiêm, Cố trong hồi cố, Nghiêm trong nghiêm túc.”

Từ Yến Thời lập tức lấy điện thoại ra, nhìn cái tên Cố Nghiêm trong wechat mà ngẩn người.

Trong nháy mắt, lòng anh như được lấp đầy, chỉ cảm thấy căng phồng một cõi.

Anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cất điện thoại vào túi, dựa vào ghế ngồi.

“Không cần phiền giáo sư Lương với Trịnh Thanh nữa, tôi đã liên lạc với Cố Nghiêm rồi.”

Trương Nghị sửng sốt, “Đã lâu rồi cậu chưa về Bắc Kinh, sao biết được Cố Nghiêm vậy?”

Từ Yến Thời dựa vào ghế nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa xe, đèn neon sáng trưng, trên cầu vượt ngựa xe như nêm, những tòa nhà chọc trời như những công thức phức tạp, tầng tầng chất chồng lên nhau.

Trong mắt anh phản chiếu đèn đuốc bên ngoài, lòng bất giác mềm ra.

“Bất ngờ, là điều bất ngờ duy nhất trong đời tôi.”

***

Tại Lật Châu, phường Bách Hương.

Tối nay Lý Trì mang theo tâm trạng bực dọc đến tiếp khách, không chỉ có cặp mắt lạnh quan sát khách hàng và gây khó khăn cho Hướng Viên, mà còn ngồi bên quạt gió thổi lửa. Trần Thư cứ tưởng Lý Trì chỉ nổi tính đại thiếu gia trong công ty, nhưng chẳng ngờ ở bên ngoài mà vẫn không biết điều như vậy. Chính cô cũng nhanh chóng nổi giận.

Bữa tiệc linh đình, rượu quá tam tuần, Hướng Viên nôn tận ba lần.

Trần Thư không nhịn nổi nữa, không nói một lời túm lấy Lý Trì đang ngồi trên bàn lôi vào nhà vệ sinh, cô ấy cũng uống không ít, mặt đỏ bừng cắn răng nói từng câu từng chữ: “Cậu không muốn làm nữa hả?”

Lý Trì đút tay vào túi ra vẻ lưu manh, cúi đầu nhìn Trần Thư bị chuốc rượu đến đỏ hết cả mặt, híp mắt cười nói: “Tôi nào có, chị nhìn xem không phải Hướng Viên ứng phó rất tốt đấy à? Tôi còn sợ cướp hào quang của cô ta đây này.”

Trần Thư ngà ngà say, lúc nói chuyện đứng cũng không vững, cô ấy quát lên: “Cậu nghe cho rõ, nếu tối nay vì cậu mà đắc tội đến khách hàng, thì ngày mai tôi sẽ báo lên tổng công ty, để cậu cuốn gói rời đi.”

Dù mang giày cao gót thì Lý Trì vẫn cao hơn cô ấy, anh ta cúi đầu nhìn Trần Thư một lúc rồi bỗng bật cười, sát lại gần bên tai cô nói: “Được thôi, tôi sẽ biểu hiện tốt một chút, nể mặt chị vậy.”

Trần Thư sửng sốt, cảm thấy chuyện có điều không đúng.

Nhưng Lý Trì đã quay về.

Chờ tới lúc bọn họ quay lại bàn ăn thì bầu không khí trên bàn đã thay đổi. Trần Thư nhìn một bàn canh thừa thịt nguội, thấp giọng hỏi trợ lý của mình: “Hướng Viên đâu? Giám đốc Hoàng đâu?”

Trợ lý lặng lẽ nói bên tai cô ấy: “Giám đốc Hoàng vào nhà vệ sinh, tổ trưởng Hướng uống nhiều quá rồi.”

“Cô ấy thế nào rồi?” Trần Thư giật thót, có cảm giác bất an.

Thật ra trong lòng Trần Thư cũng biết, bữa ăn tối nay chắc chắn sẽ giải tán trong không vui. Vị khách hàng Hoàng Khải Minh này vốn khó dây dưa, hằng năm số lượng đơn đặt hàng rất nhiều mà yêu cầu cũng nhiều theo, có điều thị trường thiết bị điện tử gần như bị ông ta lũng đoạn, nên không thể không thông qua ông ta được. Lý Vĩnh Tiêu đã dặn đi dặn lại, bất kể Hoàng Khải Minh nói gì thì cũng coi như ông ta đang đánh rắm đi, chỉ cần dụ ông ta ký vào tờ đơn năm nay là được rồi, chuyện còn lại để khi khác nói.

Năm ngoái lúc cùng Từ Yến Thời thảo luận với vị giám đốc Hoàng này, cô cũng đã đắc tội người ta một lượt. Vì Hoàng Khải Minh yêu cầu bọn họ hạ giá thành, một khi hạ giá thành, xuất hiện vấn đề thì không thể đưa về xưởng được nữa. Năm ngoái cô và Từ Yến Thời còn vì gã Hoàng Khải Minh này mà chạy đến tổng công ty một chuyến, bàn bạc hạ thấp giá cả xuống đến mức có thể, kết quả Hoàng Khải Minh lại còn muốn 3% lợi nhuận.

Lúc này Trần Thư hoàn toàn cáu tiết, cảm thấy Hoàng Khải Minh không có thành ý, nhưng vì tờ đơn mà cô vẫn nín nhịn, mặt cười giả lả đưa cột chi phí ra, từng khoản từng khoản đều được sửa lại, cuối cùng lúc ký tên, suýt nữa Trần Thư đã nhảy sông.

Trợ lý nói: “Chị cũng biết giám đốc Hoàng uống nhiều là không quản được miệng mà. Vừa rồi không biết ai hỏi vì sao Từ Yến Thời không đến, chị cũng biết đấy, mỗi lần tổ trưởng Từ đến, có cô thư ký nào của giám đốc Hoàng tổng đều không dán mắt lên người anh ấy đâu. Năm ngoái giám đốc Hoàng nể mặt Từ Yến Thời mới mắng thư ký của mình, nói cô ta chỉ biết đưa mắt tìm đàn ông, trong lúc tức giận đã mắng chửi rất khó nghe. Vừa rồi cũng uống nhiều quá, trước mặt rất nhiều người, chửi thẳng tổ trưởng Từ ngoại đẹp trai ra thì chỉ là đồ vô dụng, còn nói…”

“Còn nói gì?”

Trợ lý ấp úng, khó mở miệng nổi, vì câu gốc của Hoàng Khải Minh quá dơ bẩn.

“Nói gì mà cái đó của tổ trưởng Từ, rất nhỏ. Đi vệ sinh cũng phải tìm cả nửa ngày. Lời này chị xem…”

Trần Thư cười nhạt: “Ông ta vốn xuất thân lưu manh… Nói như thế cũng chẳng lạ gì.”

“Sau đó, tổ trưởng Hướng mới…”

Trần Thư căng thẳng, “Cô ấy nói gì?”

Lúc này trái lại trợ lý khá sảng khoái, con người Hoàng Khải Minh đáng ghét tới đâu mọi người đều biết, cô ấy không nhịn được bật cười, kể lại: “Tổ trưởng Hưởng bắt đầu mượn rượu làm càn, nôn cả lên người giám đốc Hoàng không nói, còn lấy cà vạt ông ta để lau miệng, lau xong lại còn thắt thành nơ bướm…”

Trần Thư không đành lòng nghe tiếp nữa.

***

Vì để Hướng Viên tránh tình hình nên Trần Thư đã cho cô giả bệnh xin nghỉ hai ngày, chuyện này Trần Thư vẫn chưa dám báo cáo với Lý Vĩnh Tiêu, vừa hay xế chiều hôm sau, phòng kỹ thuật cũng có một cơ hội đi Bắc Kinh công tác.

Hướng Viên không nói nhiều, lập tức đích thân xin Lý Vĩnh Tiêu một suất, lúc này Lý Vĩnh Tiêu mới nhớ ra, “Ấy, hôm đó cô với Trần Thư đi tiếp khách với giám đốc Hoàng thế nào rồi? Phải đi theo Trần Thư nhiều vào, sau này không thể thiếu chuyện xã giao được đâu.”

Hướng Viên cười ha hả, “Chuyện này chị Thư sẽ báo cáo với chú sau.”

Đợi đến lúc Trần Thư báo cáo với Lý Vĩnh Tiêu xong xuôi, thì Hướng Viên đã ngồi máy bay đến Bắc Kinh rồi.

Lý Vĩnh Tiêu hóa đá, gọi liên tục mấy trăm cuộc điện thoại, nhưng bên kia lại chỉ có âm báo nhắc nhở lạnh băng, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…

Ông ta giận tới nỗi tay run lên bần bật, chỉ vào Trần Thư không dám tin: “Đến cô cũng làm loạn theo hả?!”

Trần Thư chìa tay ra: “Tôi cảm thấy chuyện này cũng không trách Hướng Viên được, gã Hoàng Khải Minh đó vốn không muốn hợp tác với chúng ta rồi. Chú không thấy đâu, hôm qua mới đến đã rót đầy một ly, chuốc Hướng Viên say cho bằng được. Hơn nữa yêu cầu của ông ta còn xảo quyệt hơn năm ngoái, năm nay còn đòi 3% lợi nhuận của chúng ta nữa. Tôi nói thật, nếu cứ cho ông ta lợi nhuận như thế thì chúng ta lỗ vốn mất, hôm qua có bàn cũng không bàn được nữa. Với cả, năm ngoái, ngay trước mắt Từ Yến Thời ông ta cũng cạnh khóe mỉa mai, khiến Từ Yến Thời chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu không thì lần hợp tác đó cũng đi tong rồi. Có lẽ Hoàng Khải Minh cảm thấy chúng ta không làm gì được ông ta nên mới lớn lối như thế.

Lý Vĩnh Tiêu tức tới nỗi mắt tròn dẹt ra.

“Vậy cô có nghĩ, sang năm thành tích của chúng ta sẽ ra sao không hả? Các cô còn muốn tiền thưởng cuối năm nữa không?! Hoàng Khải Minh là đầu não của thị trường thiết bị điện tử, cô đắc tội với miếng thịt béo này rồi, vậy cô nói tôi biết, sang năm làm thế nào hả?!”

Trần Thư thở dài: “Vậy để tôi đi tìm người ta nói chuyện lại?”

“Ừ.” Lý Vĩnh Tiêu đáp, “Đợi Hướng Viên đi Bắc Kinh về, bảo cô ấy đi xin lỗi người ta đi, dù sao lúc đó cũng say. Tính ra Hoàng Khải Minh vẫn nể mặt phụ nữ lắm.”

***

Lần nay Bắc Kinh tuyết rơi rất lớn, cả thế giới như được phủ một lớp tuyết dày, phóng mắt nhìn quanh đều là một màu trắng xóa.

Lúc Từ Yến Thời ra khỏi bệnh viện, bất giác trông thấy một bóng người thân quen đứng xoa tay ở cửa.

Anh không dám tin vào mắt mình, cảm thấy có lẽ bản thân gặp ảo giác, song lại cho rằng ảo giác này quá đỗi chân thực, đến cả thanh âm cũng chân thật truyền thẳng vào tai tim, chạm đến trái tim vốn được lấp đầy.

Hướng Viên mặc áo lông vũ màu trắng, đeo chụp tai màu đỏ, cả người co ro cố gắng xoa tay vào nhau, đứng dưới bệnh viện đạp tuyết.

Đất trời dưới mưa tuyết trở nên vô cùng yên ắng, sau lưng là con đường thênh thang cùng xe cộ thưa thớt, đèn đêm sáng bừng, kéo dài bóng dáng nhỏ bé gầy gò của cô.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô gái bỗng xoay người lại, híp mắt xác nhận một lúc lâu.

Rồi ngay sau đó cười tít mắt chạy tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên, trong mắt chẳng hề có chút gì gọi là áy náy ——

“Từ Yến Thời, hình như tôi gây họa mất tiêu rồi.”

Trời cao lại bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết lốm đốm rơi lên tóc cô, hòa vào vẻ trong vắt nơi mắt cô.

Từ Yến Thời nhìn cô chăm chú, khe khẽ mỉm cười, giơ tay lên gạt tuyết trên tóc cô xuống, thấp giọng đáp:

“Ừ?”